Chương 50

Hai người cứ dây dưa mãi, đến khi xuất phát đi đến sân golf thì đã không còn sớm.

Giản Hạ vì giảm bớt áp lực của mình, chủ động yêu cầu ngồi chiếc xe khác cùng với vệ sĩ."

Khương Thu Nghi cũng không ép buộc.

Cô biết Giản Hạ có chút sợ Lục Minh Thừa.

Nhưng mà, Khương Thu Nghi nhìn lên người đàn ông đang mặc bộ đồ màu đen thoải mái, có chút mơ hồ.

Lục Minh Thừa thì có gì đáng sợ?

Cô theo bản năng đưa mắt nhìn trên người Lục Minh Thừa, nghiêm túc quan sát.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lục Minh Thừa nhấc mí mắt, nhìn cô: "Sao vậy?"

"Không có gì."

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm anh một lát, không hiểu sao lại nói: "Anh thích hợp mặc màu đen."

Lục Minh Thừa mặc mày đen, nhìn vừa lạnh lùng, vừa nghiêm nghị.

Cũng như có loại cảm giác thần bí không nói nên lời. Nói thế nào đây, là cảm giác hấp dẫn, khiến cho người ta một hai phải xâm nhập, tìm tòi nghiên cứu, lú giải một phen.

Nghe vậy, Lục Minh Thừa chớp nhẹ mắt, không tiếp lời.

Khương Thu Nghi nhìn anh, cũng không lên tiếng.

Hai người xuống xe, Từ Mục và em họ anh ta đã chờ ở bên cạnh.

"Cuối cùng cũng đến."

Từ Mục cười cười, chào hỏi với Khương Thu Nghi: "Khương Thu Nghi, đã lâu không gặp."

Khương Thu Nghi mỉm cười, khóe môi vểnh lên: "Quả thật qua một thời gian, tổng giám đốc Từ lại càng đẹp trai."

Từ Mục thích hóng drama, không chê chuyện lớn, nhíu mày, nói: "Lời này của cô ý là, Minh Thừa càng ngày càng xấu?"

"..."

Khương Thu Nghi nghẹn lại, vô tội nói: "Tôi không có nói như vậy."

Lục Minh Thừa nhìn hai người: "Đừng lôi tôi vào."

Từ Mục liếc mắt nhìn anh, giới thiệu với Khương Thu Nghi: "Đây là em họ của tôi, Từ Nịnh."

Khương Thu Nghi nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt, cười nói: "Khương Thu Nghi."

"Em biết em biết."

Từ Nịnh kích động nói: "Chị Thu Nghi, em đã nghe thật nhiều truyền thuyết về chị."

Khương Thu Nghi: "...?"

Cô nghẹn lời, thật không biết nói gì cho phải. Từ khi nào mà cô có truyền thuyết?

Từ Mục ho khan vài tiếng, nhìn về phía Từ Nịnh: "Bớt."

Anh ta liền đổi đề tài, hỏi Giản Hạ vừa xuống xe.

"Vị này là?"

"Bạn của tôi, Giản Hạ."

Sau khi chào hỏi quen biết lẫn nhau, đoàn người lập tức đi vào trong.

Khương Thu Nghi sợ Giản Hạ không quen, cố ý thả chậm bước chân, đi cạnh bên, thuận tiện phổ cập khoa học một chút.

Nhưng phổ cập khoa học có đúng hay không, chính Khương Thu Nghi cũng chẳng biết.

Cô chỉ mới ghé qua nơi này một lần, lúc đó còn không vui vẻ. Ấn tượng của cô đối với sân golf không quá tốt.

Lúc này, nếu khôbg phải có Lục Minh Thừa nói sẽ dạy cô, Giản Hạ cũng muốn lấy thêm tư liệu thì cô hẳn là sẽ kiên trì từ chối.

Từ Nịnh là bé fan nhỏ của Khương Thu Nghi, vừa về nước không lâu, nghe được không ít lời đồn về vợ chồng nhà họ Lục.

Cũng bởi vì vậy, mà cô nàng mới quấn lấy Từ Mục đòi làm quen.

Cô nàng không có ý nghĩ gì khác, chỉ muốn trông thấy cô gái có thể bắt lấy Lục Minh Thừa.

"Chị Thu Nghi."

Bề ngoài của Từ Nịnh xinh đẹp lại tinh xảo. Nhìn cái biết ngay là cô gái con hào môn danh giá ngoan ngoãn.

Trước kia, Khương Thu Nghi cũng từng nghe qua cái tên "Từ Nịnh", nhưng chưa từng gặp.

Nghe nói thân thể cô ấy không được tốt. Sống ở Thụy Sĩ từ nhỏ rất ít khi về nước.

Nhiều hơn nữa, Khương Thu Nghi không biết.

Nghe được Từ Nịnh nói chuyện, Khương Thu Nghi ừ một tiếng, quay đầu một cái liền đối mặt với đôi mắt sáng ngời, trong suốt.

Khương Thu Nghi ngớ ra, cười hỏi: "Làm sao?"

Từ Nịnh xua tay: "Không có việc gì, em chỉ gọi chị thôi."

Khương Thu Nghi: "?"

Từ Nịnh nhìn Lục Minh Thừa và Từ Mục phía xa xa, nhỏ giọng nói: "Em rất thích chị."

Cô nàng khen: "Chị còn xinh đẹp hơn trong ảnh."

"...."

Bất ngờ nhận được khen ngợi không kịp phòng bị, Khương Thu Nghi có chút ngây ngốc.

"Từ Nịnh--"

Từ Nịnh: "Chị kêu Nịnh Nịnh là được."

Khương Thu Nghi thuận thế đổi giọng, cười nói: "Được. Nịnh Nịnh, em đã từng gặp chị rồi sao?"

"Không có." Từ Nịnh vui vẻ nói: "Nhưng em nghe mọi người nói về chị, nói chị siêu cấp lợi hại "

Mi tâm Khương Thu Nghi nhảy một cái, không thể tin được hỏi: "Chị rất lợi hại?"

"Đúng vậy." Từ Nịnh ngọt ngào nói: "Có thể bắt lấy anh Lục Minh Thừa, còn không lợi hại sao?"

Cô nàng nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, các cô ấy nói chị còn đem Lục Minh Thừa quản đến gắt gao. Em cũng muốn học."

Khương Thu Nghi nghẹn lại.

Đây chính lần đầu cô nghe được còn có người nói như vậy, cảm thấy hơi hoài nghi nhân sinh.

Cô quản gắt Lục Minh Thừa khi nào. Không phải hai người họ vẫn mặc kệ đối phương sao?

"Em nghe từ đâu vậy?"

Từ Nịnh "à" một tiếng, thấp thỏm nhìn cô: "Chị sẽ không tức giận chứ?"

"Sẽ không."

Từ Nịnh nhìn cô một hồi, lúc này mới nói: "Thì trong giới có một cái group lớn. Trong đó ai cũng nói như vậy."

Qua lời kể sơ lược của Từ Nịnh, Khương Thu Nghi cũng biết cái group mà cô nàng nói.

Nhóm Từ Nịnh ở có không ít người.

Khương Thu Nghi nhìn thành viên trong group, có rất nhiều người cô không nhận ra.

Cô liếc mắt nhìn tên group, tên- Đất tụ tập các *danh viện.

*Danh viện: các thiên kim tiểu thư trong giới thượng lưu, con nhà danh giá, gia thế hiển hách

Khương Thu Nghi im lặng một hồi, thật sự cảm thấy cái tên quá mức đơn giản, thô bạo.

Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, danh viện chân chính sẽ không tự xưng mình là danh viện.

Trong các tiểu thư nhà giàu mà cô biết, trong group chẳng lấy một ai là danh viện thứ thiệt.

Ngoại trừ Từ Nịnh.

Khương Thu Nghi đoán, đây có thể là group nhỏ trong giới.

Đương nhiên, cũng có khả năng sẽ có thiên kim tiểu thư thật bên trong, nhưng dùng nick ảo.

Nghĩ, Khương Thu Nghi liền cảm thất hứng thú.

"Nịnh Nịnh, chị có thể vào group này không?"

Từ Nịnh: "Được, nhưng các cô ấy cần xác minh."

"Xác minh gì?"

Từ Nịnh nhìn cô: "Xác minh xem chị có phải kà danh viện thật hay không."

Khương Thu Nghi nhíu mày, càng khó tin, hỏi: "Mọi người đều biết đối phương là ai?"

"Không biết." Từ Nịnh giải thích: "Chỉ là xác minh cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của chị, sẽ không hỏi tên, mà hỏi cũng không cần nói."

"Hằng ngày..." Khương Thu Nghi suy nghĩ: "Là loại hằng ngày mà chị nghĩ kia? Đăng ảnh hàng hiệu?"

"Ừm."

Khương Thu Nghi trầm mặc.

Từ Nịnh thận trọng liếc cô, thấp giọng nói: "Nhưng mà chị là bạn của em, để em nói với chủ group một tiếng, khẳng định người ta sẽ cho chị vào."

Nói xong, Từ Nịnh có chút thấp thỏm.

Cô nàng sợ Khương Thu Nghi sẽ cự tuyệt, nói không phải là bạn bè của cô nàng.

Riêng Khương Thu Nghi lại không để ý nhiều như vậy, với cô, quen thì đã là bạn bè.

Chẳng qua là cô cảm thấy buồn cười, bây giờ xin vào group vẫn cần phải qua một ải kiểu thế này.

Cô gật đầu, dịu dàng nói: "Được, vậy em nói với chủ group một tiếng, chi chị xin vào group hào môn."

Từ Nịnh gật đầu lia lịa: "Em sẽ làm ngay bây giờ."

Giản Hạ đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, cười vui vẻ.

Khương Thu Nghi liếc Giản Hạ một cái: "Cậu cười cái gì?"

Từ Nịnh cũng nhìn Giản Hạ: "Chị nhìn cái gì?"

Giản Hạ: "..."

Giản Hạ bật cười: "Chị có thể gọi em là Nịnh Nịnh không?"

Từ Nịnh: "Đương nhiên nha, chị Hạ Hạ."

Giản Hạ: "Nịnh Nịnh, em biết group này ở đâu vậy?"

Từ Nịnh: "Em ở nước ngoài, có một người bạn nói cho em biết."

Giản Hạ nín cười, gật đầu: "Đám người trong đó nói gì về Khương Thu Nghi với Lục Minh Thừa vậy? Có thể cho chị xem không?"

Từ Nịnh tiếp tục gật đầu.

"Em tìm cuộc trò chuyện cho chị xem."

Ba người không đi đến chỗ Lục Minh Thừa đằng kia, ở khu nghỉ ngơi tìm ghế sô pha ngồi xuống, bắt đầu vây xem tin nhắn.

Từ Nịnh còn chưa kịp tìm, trong group lại bắt đầu nhắn tin mới.

Thật vừa đúng lúc, nhân vật chính lại là Khương Thu Nghi và Lục Minh Thừa.

[ Tin tức trọng đại, tin tức trọng đại. Mấy người biết gì chưa! Hôm nay Khương Thu Nghi và Lục tổng đi hẹn hò. ]

[ Vãi nồi! Hẹn hò ở đâu?_]

[ Có người ở quảng trường Minh Vũ, nhìn thấy Khương Thu Nghi, nói Lục tổng còn ở đó đi dạo với Khương Thu Nghi, mua cho Khương Thu Nghi trang sức hơn trăm vạn. ]

[ Má ơi! Lục tổng cũng quá sủng Khương Thu Nghi đi. ]

[ Khương Thu Nghi khủng vãi, trị chồng cũng phải có thuật mà. ]

[ Càng quan trọng hơn là, chị quản lý trong tiệm nói, Lục tổng vốn muốn mua bộ đồ màu trắng, nhưng Khương Thu Nghi không cho Lục tổng mua. ]

[ ? Mua quần áo cũng không cho? Khương Thu Nghi là cô vợ quản nghiêm sao? ]

[ Không thể nào. ]

[ Thật á, Khương Thu Nghi không cho Lục tổng mua. Không tin mấy người có thể đi hỏi. ]

...

Đọc một hồi, Khương Thu Nghi trầm mặc.

Giản Hạ ngồi bên cạnh cười ha ha, chọc chọc cánh tay cô, nói: "Cậu không cho Lục tổng mua quần áo thật à?"

"..."

Khương Thu Nghi khó lòng giãi bày: "Tớ không có không cho, cạu cảm thấy tớ có thể quản Lục Minh Thừa sao?"

Giản Hạ lắc đầu.

Khương Thu Nghi khôbg nói gì, giải thích với Từ Nịnh đang mờ mịt: "Là anh ấy nói thích màu trắng, nhưng chị nói anh ấy không phù hợp màu trắng, chọn cho anh ấy bộ màu đen."

Giản Hạ đang muốn nói, Từ Nịnh bỗng nhiên nhìn chằm chằm Khương Thu Nghi một lát, tò mò hỏi: "Chị Thu Nghi, sao chị không để cho anh Minh Thừa mặc màu trắng đi?"

Khương Thu Nghi: "Tại sao?"

Từ Nịnh chỉ tay: "Nếu như mặc màu trắng, gai người sẽ nhìn giống như vợ chồng hơn."

Khương Thu Nghi sửng sốt, cúi đầu nhìn.

À, lúc cô mua quần áo, cô lựa cho mình bộ đồ màu trắng.

Tuy Khương Thu Nghi không thích màu trắng, nhưng không thể không thừa nhận bộ màu trắng này vừa khí chất lại vừa đẹp.

Nên cô mới mua.

Giản Hạ sửng sốt, phản ứng kịp: "Đúng vậy, lúc nãy kỳ thật tớ cũng cảm thấy bộ quần áo của Lục tổng có chút kỳ quái, nhìn đối lập với cậu. Nhưng cũng có chút không thích hợp."

Cô nàng nói tiếp: "Nếu như đổi thành màu trắng, vừa nhìn liền thấy ngay là đồ đôi với cậu."

"..."

Khương Thu Nghi trố mắt một lát, nhìn chằm chằm một lát, nói: "Mọi người suy nghĩ nhiều rồi."

"Kiểu dáng của hai chúng tớ khác nhau. Coi như có cùng màu trắng thì cũng không thể coi là đồ đôi được."

Giản Hạ dò xét cô một chút: "Nhưng nhìn giống, cậu hiểu không?"

Khương Thu Nghi là cái đầu gỗ, cực kì nghiêm túc lắc đầu: "Tớ không hiểu."

Từ Nịnh & Giản Hạ: "..."

Không phản bác được.

Cả đám yên lặng một hồi.

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm vào cái group vẫn còn thoải mái bàn tán, nhỏ giọng nói: "Lời đồn thật đáng sợ."

Nếu như cô không phải là đương sự, mây lời đồn này, sợ là cô sẽ tin luôn mất.

Gì mà Lục Minh Thừa bị vợ quản nghiêm, Khương Thu Nghi cô quản gắt Lục Minh Thừa.

Ừ, cô trong miệng của thiên hạ thật lợi hại.

Ba người thảo luận một phen, Khương Thu Nghi cũng thuận lợi bị Từ Nịnh kéo vào trong nhóm.

Sau khi vào, Khương Thu Nghi liền đặt chế độ không làm phiền. Cô chỉ xem khi nhàm chán, để biết rốt cuộc bên trong có thể đồn mối quan hệ vợ chồng giả của cô và Lục Minh Thừa thành cái dạng gì.

Giản Hạ muốn đi tham khảo, Khương Thu Nghi nghĩ, rồi sắp xếp một nhân viên làm việc đến đi cùng Giản Hạ, thuận tiện giải đáp cho cô nàng.

Giản Hạ vừa đi, Từ Nịnh bỗng nhiên lôi kéo tay cô: "Chị Thu Nghi."

"Hả?"

Khương Thu Nghi dở khóc dở cười nhìn Từ Nịnh: "Em nói đi, sao vậy?"

Từ Nịnh nháy mắt mấy cái với cô, nhỏ giọng hỏi: "Chị bắt lấy anh Minh Thừa như thế nào vậy?"

Khương Thu Nghi: "..."

Từ Nịnh tò mò: "Chị khiến anh Minh Thừa chịu kết hôn với chị như thế nào vậy?"

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm Từ Nịnh vài giây, bị hỏi cũng không thẹn quá hóa giận.

Cô nghĩ một lát, tò mò hỏi: "Em muốn làm cái gì?"

Từ Nịnh gục xuống bàn, ủy khuất nói: "Em cũng muốn kết hôn với một người."

Cũng chính vì lí do này, Từ Nịnh mới đến làm quen Khương Thu Nghi, nhờ cô truyền thụ chút kinh nghiệm.

Khương Thu Nghi bỗng bật cười: "Có người thích?"

Từ Nịnh gật đầu: "Siêu thích."

Khương Thu Nghi nhướng mày, cũng không hỏi đối phương là ai.

Cô nghĩ nghĩ, thấp giọng hỏi: "Vậy người đó có thích em không?"

Từ Nịnh trần mặc một lát, nhỉ giọng nói: "Em cũng không biết, có thể là không."

Nhưng có đôi khi, Từ Nịnh lại cảm thấy người đó cũng có ý với cô nàng, không thì tại sao đối phương lại chiều cô nàng đến như vậy.

Khương Thu Nghi sửng sốt, có chút bất đắc dĩ, xoa đầu Từ Nịnh an ủi.

Chuyện tình cảm thực sự rất đáng ghét, toàn khiến người ta nhọc lòng.

Người nình thích thích mình thì vui, nhưng nếu đối phương không thích mình, vậy thì thật là khó chịu.

Nhưng nếu giống như Khương Thu Nghi, thì lại có chút bi ai không thể nói.

Không có người trong lòng, cũng chẳng có ai thích mình.

Hai người nhìn nhau một lúc, Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, an ủi: "Em năm nay đã 20 tuổi rồi ha?"

Cô đoán đại.

Từ Nịnh gật đầu: "Đúng rồi. Đủ tuổi pháp luật cho phép kết hôn rồi."

Khương Thu Nghi nghẹn lời, không biết phản bác như thế nào.

Từ Nịnh thở dài, đang muốn nói tiếp với cô thì Lục Minh Thừa và Từ Mục đã bàn chuyện xong, trở về.

Từ Nịnh lập tức ngậm miệng.

Lục Minh Thừa không để ý người bên cạnh cô, anh rũ mắt nhìn Khương Thu Nghi, thấp giọng hỏi: "Muốn thử không?"

"Chơi golf?"

Hai mắt Khương Thu Nghi sáng lên, nhìn rồi nói: "Được được, để em đi thay quần áo."

Từ Nịnh kích động, nói: "Chị Thu Nghi, em đi cùng chị."

"Được."

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, lúc này Lục Minh Thừa mới hỏi: "Từ Nịnh tìm Khương Thu Nghi có chuyện gì?"

Từ Mục nhún vai: "Không biết nữa, con bé cứ quấn lấy nói thích vợ cậu, phải làm cô vợ cậu."

Lục Minh Thừa: "..."

Hai người nhìn vị trí trống không, chợt phát hiện Khương Thu Nghi hình nhue rất được phái nữ thích."

Bạn bè bên cô càng ngày càng nhiều, hơn nữa mỗi người, người nào người nấy đều có chút ỷ lại cô.

Từ Mục nhìn anh, hỏi: "Nghĩ gì thế?"

"Không có gì."

Mặt Lục Minh Thừa khôbg đổi sắc, nói: "Từ Nịnh về nước bao lâu?"

Từ Mục: "?"

Từ Mục nhìn anh, kinh ngạc nói: "Sao vậy?"

Lục Minh Thừa im lặng một lát, thản nhiên nói: "Chỉ hỏi chút thôi."

Từ Mục không nói gì.

Một hồi sau, Khương Thu Nghi và Từ Nịnh đã thay quần áo, ra ngoài.

Từ Nịnh đi bên cạnh Khương Thu Nghi, cười nói: "Em thực sự ming chờ, chị cứ chờ xem."

Từ Nịnh nói cô nàng sẽ đánh golf.

Khương Thu Nghi cười: "Được, chị xem em đánh trước."

Từ Nịnh: "ok."

Bốn người đi đến sân bên kia.

Từ Nịnh liền thể hiện cho Khương Thu Nghi một chút kỹ thuật của mình.

Khương Thu Nghi vỗ tay, quả thật chơi rất tốt.

Được thần tượng khen ngợi, Từ Nịnh liền vui vẻ ra mặt: "Chị Thu Nghi, lúc nãy chị nói chị không biết đánh cái này, có muốn em dạy cho chị không?"

Khương Thu Nghi còn chưa trả lời, Lục Minh Thừa đã cướp lời trước: "Không cần."

Từ Nịnh: "..."

Lục Minh Thừa nhìn Khương Thu Nghi một cái, nói: "Anh sẽ dạy cho cô ấy."

Khương Thu Nghi: "?"