Nếu bây giờ Khương Thu Nghi mà đang uống nước, cô chắc chắn bị một câu nhắn của Lục Minh Thừa làm cho sặc. Anh hỏi cái này, là sao chứ!
Khương Thu Nghi cực kì không hiểu gì, trả lời một dấu chấm hỏi.
Lục Minh Thừa bên kia im lặng ba phút, mới nhắn lại cho cô: [ Mẹ nói. ]
Khương Thu Nghi: [...]
Cô cúi đầu, nhìn hai chữ Lục Minh Thừa nhắn tới đây một hồi lâu, hung hăng trừng mắt.
Cho nên lúc chiều đi dạo phố, Chân Bình nói bà sẽ tìm Lục Minh Thừa nói chuyện một chút, là nói như vậy?
Khương Thu Nghi hoài nghi, mình bị mẹ chồng chơi cho một hố.
Khương Thu Nghi im lặng một lát, bất lực nhắn: [ Em không có. ]
Lục Minh Thừa: [ À. ]
Khương Thu Nghi nhìn tin nhắn lạnh lùng này của anh, hồi thần: [ Mẹ nói với anh thế nào? ]
Lục Minh Thừa: [ Hỏi quanh co lòng vòng. ]
Chân Bình hỏi, kỳ thật không hỏi thẳng.
Bà gọi điện cho Lục Minh Thừa, cực kì quanh co lòng vòng, nói --- Khương Thu Nghi thích em bé, chuyện này Lục Minh Thừa có biết hay không.
Lục Minh Thừa đương nhiên biết, anh còn biết cô thích trẻ con nhà người ta.
Tất nhiên, lời này anh sẽ không nói cho Chân Bình.
Chân Bình thấy Lục Minh Thừa trầm mặc, cho rằng anh không biết, liền thấm thía nói: "Minh Thừa, không phải là mẹ muốn quản con. Nhưng mẹ cảm thấy, mặc dù sự nghiệp quan trọng với đàn ông, nhưng gia đình cũng rất quan trọng, con cảm thấy sao."
Lục Minh Thừa: "Vâng."
Chân Bình cảm nhận được con trai mình không quan tâm mấy, tiếp tục nói: "Chỉ vậy thôi?"
Lục Minh Thừa đau đầu, thấp giọng nói: "Mẹ, mẹ có gì cứ nói thẳng."
Chân Bình: :Mẹ hỏi con, con với Thu Nghi định khi nào có con?"
Lục Minh Thừa: "..."
Chân Bình: "Cháu trai bà Vương đều đã 3 tuổi, thế cháu của mẹ đâu, giấu đi rồi sao?"
Bà nói xong, lập tức đổi giọng: "À, ra giấu cháu gái mẹ đi rồi sao?"
"..."
Chân Bình hừ lạnh: "Con đừng cố bận việc nữa. Cũng đến lúc nghĩ chuyện gia đình rồi."
Bà nói: "Mẹ thấy Khương Thu Nghi rất thích trẻ con, nó hẳn là rất mong chờ con của hai người."
Lục Minh Thừa giật mình, thoáng bất ngờ: "Cô ấy nói vậy?"
"Đúng vậy." Chân Bình nói dối, mặt không đổi sắc. Bà cũng không tin Lục Minh Thừa sẽ trực tiếp hỏi Khương Thu Nghi.
"Khương Thu Nghi không tiện nói thẳng, con gái dễ xấu hổ, vậy mà con cũng không có ý tứ chút?"
Lục Minh Thừa không hiểu sao lại bị Chân Bình chê bai một trận, thậm chí còn mang theo chút ghét bỏ.
Trước kia, Chân Bình sẽ không bao giờ nói chuyện như vậy với Lục Minh Thừa.
Cúp điện thoại, Lục Minh Thừa suy tư hồi lâu, lúc này mới nhắn cho Khương Thu Nghi một tin như vậy.
Mà Chân Bình cũng không hề biết là nình đã bị con trai bán đứng.
Giờ phút này, bà đang rất đắc chí, chỉ cảm thấy tháng sau là mình được làm bà nội rồi.
Nghe Lục Minh Thừa thuật lại đơn giản cuộc mói chuyện của anh với Chân Bình, Khương Thu Nghi trần mặc.
Trước kia sao cô không biết, Chân Bình còn có thể làm chuyện như vậy.
Khương Thu Nghi không nói gì.
Lục Minh Thừa nói xong, cũng phát hiện đều là Chân Bình nói bậy.
Anh ho khan hai tiếng, thản nhiên nói: "Có thể do mẹ... khá nóng vội, nên mới bịa lời nói dối lừa gạt anh."
Khương Thu Nghi giật mình: "Ừm."
Cô nói: "Em không tức giận."
Lục Minh Thừa: "Em có tức giận cũng là đương nhiên."
Khương Thu Nghi có chút buồn cười, thấp giọng nói: " Không có thật."
Cô đại khái có thể hiểu được tâm lý của Chân Bình, nên không thể tức giận.
Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, không nói gì nữa.
Khương Thu Nghi nhìn xuống dưới, đột nhiên cũng có chút không được tự nhiên.
Cô cắn môi, đang định nói không còn chuyện gì nữa thì cúp máy, Lục Minh Thừa đột nhiên hỏi: "Em nghĩ sao?"
"...?"
Khương Thu Nghi sửng sốt, không phản ứng kịp: "Cái gì?"
"Em bé."
Giọng Lục Minh Thừa bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn được nữa.
Khương Thu Nghi trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Em cảm thấy... tạm thời chưa thích hợp."
Cô không hy vọng con mình được sinh ra trong một gia đình ba mẹ không thương yêu nhau. Càng không hy vọng con mới sinh ra, ba mẹ đã ly dị.
Đương nhiên, nếu có em bé, cô với Lục Minh Thừa sẽ không thể ly hôn nhanh như vậy.
Nhưng đây không phải là điều Khương Thu Nghi muốn.
Dùng con trẻ để níu kéo hôn nhân, một hành động ngu xuẩn.
Lục Minh Thừa nghe cô nói như vậy, hiểu rõ, nói: "Biết."
"?"
Khương Thu Nghi cảm thấy lời của anh có chút không đầu không đuôi, nhịn không được trực tiếp hỏi: "Anh biết cái gì?"
Lục Minh Thừa: "Lần sau nếu mẹ có hỏi em chuyện em bé, cứ ném vấn đề sang cho anh."
Khương Thu Nghi trầm mặc vài giây: "Ừm."
Lục Minh Thừa: "Chưa muốn sinh con thì cứ từ từ, không vội."
"..."
Khương Thu Nghi bối rối, hơi nhíu mày, theo bản năng hỏi: "Từ từ?"
Lục Minh Thừa: "Ừ?"
Khương Thu Nghi cầm điện thoại, không thể tin, nói: "Ý anh là... anh cũng muốn có con?"
Lục Minh Thừa: "Có một đứa trẻ, hình như cũng rất tốt."
Khương Thu Nghi: "Tốt ở điểm nào?"
Cô tò mò.
Lục Minh Thừa: "Trong nhà sẽ náo nhiệt hơn một chút, con cũng có thể đi theo em."
Khương Thu Nghi giật mình giây lát, suy nghĩ rồi hỏi: "Đây là lí do anh muốn có con?"
Lục Minh Thừa thản nhiên nói: "Ừ."
Đây đúng là suy nghĩ của anh thật.
Khương Thu Nghi há miệng định nói, nhưng đột nhiên lại không biết nói như thế nào.
Theo cô, nếu con sinh ra không dựa trên cơ sở tình yêu của ba mẹ, tương lai rất khó có thể hạnh phúc.
Bản thân cô cũng không phải là đứa con sinh ra trong gia đình hạnh phúc.
Cô không hy vọng con mình lại giẫm lên vết xe đổ.
Cho nên ngoại trừ người cô thích, yêu thì cô sẽ không sinh con cho người khác.
"Không."
Khương Thu Nghi không do dự nhiều, nhàn nhạt nói: "Nhưng hai lý do này của anh, em không thể chấp nhận."
Lục Minh Thừa ngớ ra, có chút bất ngờ.
Khương Thu Nghi nghiêm túc nói: "Trẻ con là kết tinh tình yêu của ba mẹ. Nếu không phải, vậy con sinh ra cũng chúa chắc sẽ được hạnh phúc."
Lục Minh Thừa hơi ngừng, đang định nói gì đó thì một câu Khương Thu Nghi đã chặn họng anh.
"Chúng ta cưới nhau như thế nào, cả em và anh đều biết rõ. Nếu bây giờ con mình sinh ra, tuổi thơ của nó hẳn sẽ khô g vui vẻ.
"..."
Nói ra rồi, Khương Thu Nghi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cô không muốn phải trả lời vấn đề này lại một lần nữa. Lục Minh Thừa muốn có con, một là vì Chân Bình và Lục Vinh đang thúc giục. Còn lý do khác đó là trong nhà có em bé sẽ trở nên náo nhiệt.
Không phải vì anh thích trẻ con nên mới muốn. Điều này là Khương Thu Nghi không thể chấp nhận.
Khương Thu Nghi nghĩ m, bây giờ nói trước, sau này chắc Lục Minh Thừa sẽ không nhắc lại.
Bất kể là Chân Bình hay Lục Vinh hỏi, thì kết quả vẫn nhue nhau, vậy là đủ.
Một năm sau bọn họ ly hôn, không vó em bé, với họ mà nói thoải mái hơn nhiều.
Đây là suy nghĩ của Khương Thu Nghi.
Lục Minh Thừa không ngờ cô sẽ nói một cách quả quyết như vậy.
Anh trầm ngâm một lúc lâu, thấp giọng nói: "Xin lỗi."
Là anh không suy nghĩ cho cảm nhận của Khương Thu Nghi.
Mí mắt Khương Thu Nghi khẽ run, cô cúi đầu nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm ở Iceland, không hoa lệ như ở Ninh Thành.
Đây là cảm nhận của cô vào lúc này.
"Không sao."
Khương Thu Nghi hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Còn việc gì không? Không còn việc gì nữa, em đi nghỉ ngơi."
Lục Minh Thừa: "Đi đi."
Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi ngồi bên cửa sổ một lát rồi mới bò lên giường.
Cô suy nghĩ một hồi, cảm thấy suy nghĩ mấy chuyện tùm kim này thật đau đầu, chi bằng đừng nghĩ tới nữa.
Dù sao thì cô nghĩ nhiều cũng chẳng thay đổi được gì.
Một năm sau thế nào vẫn sẽ thế đó. Chi bằng cô cứ hưởng thụ cuộc sống hiện tại trước.
Hôm sau tình dậy, đoàn người Khương Thu Nghi rời Iceland, đi đến hội đấu giá.
Lần đấu giá này có không ít vật phẩm quý giá.
Chân Bình tràn đầy ý chí chiến đấu, định tậu không ít đồ về.
Khương Thu Nghi với Lê Diệu ở phía sau cầm điện thoại nói chuyện phiếm, không dám làm càn.
Lê Diệu: [ Mẹ chồng cậu thực sự quá ngầu. ]
Khương Thu Nghi: [ Sao lại nói vậy? ]
Lê Diệu: [ Tớ vừa mới nghe bà ấy nói về mười loại trang sức, tất cả đều không hề rẻ. ]
Khương Thu Nghi: [ Bà ấy có tiền. ]
Lê Diệu: [ A a a a, chúng ta cũng có tiền, nhưng chúng ta vẫn quá nhát gan. ]
Lời này quả thật không sai chút nào.
Lê Diệu vớ Khương Thu Nghi tuy không bị hạn chế tiêu tiền, Lục Minh Thừa và Hoắc Tầm đều tùy các cô tiêu phí.
Nhưng nếu so với Chân Bình , hai cô vẫn kém hơn chút.
Ít nhất thì, các cô không dám tùy tiện một lúc tiêu hết mấy chục triệu.
Được phép, nhưng không có đủ dũng cảm.
Khương Thu Nghi bật cười, vỗ vỗ bải vai Lê Diệu, an ủi: "Không sao. Hai ta nhìn thôi cũng đủ nghiền rồi."
Lê Diệu: "Cũng đúng. Nhưng tớ sẽ không nương tay. Tớ vừa xem hai tấm ảnh chụp, có hai cái nhẫn cũng không tệ lắm. Cậu chọn giúp tớ, tớ lấy mỗi thứ một cái."
Khương Thu Nghi: "..."
Hai người xúm lại nói thầm, Khương Thu Nghi cũng chọn nhẫn và khuyên tai.
Không có cô gái nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của trang sức. Ít nhất thì Khương Thu Nghi là không.
Cô phát hiện, càng mua nhiều, càng vui vẻ.
Hơn nữa, vô luận là dây chuyền hay bông tai, kiểu dáng có giống hay không, cô vẫn rất thích. Cứ thấy là muốn mua. Loại nghiện này, Khương Thu Nghi cũng không biết mình đã bị nhiễm từ khi nào.
Đến hội trường đấu giá, nhân viên dùng đãi ngộ cao cấp nhất tiếp đón các cô.
Ra hay vào đều có người đưa dẫn, Khương Thu Nghi hưởng thụ dịch vụ đãi ngộ hạng sang này.
Ngày đấu giá, các cô ăn mặc tinh xảo, đi tham dự.
Hội đấu giá đa số là các triệu phú đến. Không ít vật phẩm quý giá lần lượt được các nhà sưu tầm mang ra, không thiếu một món .
Khương Thu Nghi nhìn đến hoa cả mắt. Hết lần này đến lần khác cảm khái ý nghĩa và thiết kế của các nghệ nhân.
Thật lợi hại.
Thật sự quá đỉnh.
Khương Thu Nghi không tiết kiệm cho Lục Minh Thừa dù chỉ một chút, cô thầu ngay một cái vương miện kim cương và hai trâm cài đặc biệt.
Cô cực kì thích mấy vật phẩm nhỏ bé như thế này.
Chân Bình lấy được không ít vật phẩm, đến cuối buổi, bà còn mua được dây chuyền kim cương ngọc mục bảo, đắt, quý nhất hội.
Sợi dây chuyền này, nghe nói là vật quý của một vị phu nhân công tước.
Tối đến, khi bọn họ rời hội đấu giá, Khương Thu Nghi lại thấy bài đăng trên báo.
Báo viết ở buổi đấu giá lớn, một phú bà người Trung Quốc đã lấy được vật phẩm có giá trị cao nhất hiện trường đấu giá.
Khương Thu Nghi mở vào xem, là ảnh chụp sợ dây chuyền kia của Chân Bình.
Cực kì cực kì xinh đẹp, nhìn qua biết ngay rất quý.
Khương Thu Nghi đang xem, Lê Diệu bỗng nhiên cất tiếng: "Xong."
Khương Thu Nghi: "Gì vậy?"
Lê Diệu: "Dì Chân lên hotsearch."
Khương Thu Nghi: ?
Cô sửng sốt một lát, lập tức lên weibo.
Quả nhiên, có người đăng tin tức lên weibo.
Trên weibo số người rãnh rỗi tương đối nhiều, đại đa số cũng thích hóng náo nhiệt.
Tin tức này vừa đăng lên, đã có không ít người la hét đòi xem phú bà.
Nhưng may mà, không có ảnh chụp Chân Bình bị lộ.
Khương Thu Nghi và Lê Diệu đang nói chuyện thì Chân Bình đi đến chỗ các cô.
"Thu Nghi, hình như mẹ lên hotsearch."
Khương Thu Nghi gật đầu, nhìn về phía Chân Bình: "Mẹ, không sao hết á. Hotsearch này không có ảnh chụp mẹ, mẹ sẽ không bị lộ. "
Nghe vậy, Chân Bình gật đầu: "Mẹ không quan tâm cái này."
Bà chỉ vào ảnh, nhíu mày nói: "Tại sao bọn họ lại chụp sợi dây chuyền này của mẹ xấu đến như vậy?"
"?"
Khương Thu Nghi bối rối vài giây, nhìn về phía Chân Bình: "A?"
Chân Bình: "Con nhìn xem, dây chuyền của mẹ ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh chụp nhiều."
Bà cả giận nói: "Dân mạng nói sợi dây chuyền trên 100 triệu, thì ra lại xấu xí như vậy."
Chân Bình không thể chịu được người khác nói đồ bà mua là xấu.
Khương Thu Nghi cúi đầu nhìn, liền thấy ngay, cái bình luận đó đã được lên top bình luận weibo.
Đầu tiên là nói muốn nhìn phú bà.
Thứ hai là chê bai sợi dây chuyền thật khó coi.
Chân Bình nhìn cô: "Con nói xem mẹ có nên chụp lại không? Nói cho bọn họ biết, thực chất sợi dây chuyền này rất đẹp."
Khương Thu Nghi hơi ngừng, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ, on thấy cái này không được thích hợp lắm."
Cô nhẹ nhàng nói: "Trên weibo có đủ loại người, người thích hóngnáo nhiệt cũng không thiếu. Chúng ta không nên để lộ thân phận."
Chân Bình: "Vậy cứ để bọn họ nói xấu như vậy?"
"..." Khương Thu Nghi với Lê Diệu liếc nhau, suy nghĩ biện pháp khác: "Mẹ, mẹ đừng đăng tin rầm rộ, đăng bằng cái khác, được không?"
Hai mắt Chân Bình sáng lên: "Ý kiến hay, follower weibo mẹ nhiều như vậy, mẹ còn đang lo không biết nên đang cái gì đây. Đề nghĩ này của con được á."
Khương Thu Nghi nghẹn nghẹn, thôi không nhắc bà -- thật ra mấy follower kia của bà, ngoại trừ từ đợt rút thưởng thì chính là bà mua nick ảo.
Chân Bình: "Vậy Khương Thu Nghi, con chụp cho mẹ một ảnh."
Khương Thu Nghi: "Được, mẹ muốn chụp cái gì?"
Chân Bình: "Chụp mấy cái mẹ đang mang, đừng chụp chính xác những thứ mẹ mua được ở hội đấu giá."
Cô cũng nghĩ đến điểm này, hội đấu giá sẽ công khai danh sách những người mua được vật phẩm. Vậy nếu cô mà còn chụp đăng lên, thân phận rất nhanh sẽ bị người đào ra.
"Được."
Khương Thu Nghi cười" "Con chụp cho mẹ."
Chân Bình gật đầu.
Gần đây bà phát hiện, weibo thật sự rất vui, còn có chút nghiện.
Lê Diệu đứng bên cạnh nhìn hai người ở chung, nhịn không được muốn cười.
Trước kia cô nàng không phát hiện, Chân Bình lại đáng yêu như vậy. Trình độ đáng yêu phải nói là sắp đuổi kịp mẹ Hoắc Tầm.
"Dì Chân, để con chỉ dì tạo dáng."
Chân Bình hào hứng nói: "Được được, Diệu Diệu con cũng mau lại đây."
Ba người phụ nữ trong một bức ảnh.
Chân Bình vì chụp ảnh, mà mấy vị phu nhân khác gọi đi chơi mặt chược, bà cũng không đi.
Yêu thích của mấy vị phu nhân này, ngoại trừ đi mua sắm thì chính là chơi mạt chược.
Hơn nữa còn đánh rất lớn.
Ba người trở về phòng.
Khương Thu Nghi mất chút thời gian chụp ảnh đẹp cho Chân Bình, còn thuận tay chỉnh sửa cho bà.
Chân Bình xem, cực kì hài lòng.
"Mẹ đăng lên luôn nhé?"
Khương Thu Nghi: "Cũng được. Mẹ còn có thể xem thử coi có muốn ghi trạng thái gì không, giống như là chia sẻ hằng ngày á."
Chân Bình: "Được."
Nắm phút sau, Khương Thu Nghi liền lướt thấy bài đăng mới của Chân Bình.
Tên weibo là Lục Minh Hạo sửa cho bà, tên là Bà Chân Có Tiền.
Lúc Khương Thu Nghi biết tên, cô cạn lời cả buổi.
Nhưng lại không thể không thừa nhận, Chân Bình thật sự rất có tiền.
@Bà Chân Có Tiền v: Hằng ngày.
Bà đăng mấy tấm ảnh chụp trang sức châu báu, còn đăng thêm mấy cái túi Himalaya.
Ngoại trừ hai thứ đó ra, bà còn đăng không ít ảnh túi bản số lượng có hạn.
Vừa đăng weibo được vào phút, đã có không ít người vào bình luận.
[ Hằng ngày? ]
[ Thì ra hằng ngày của @Bà Chân Có Tiền là thế này sao? ]
[ Vl! ]
[ Ý gì đây?! Hằng ngày!? ]
[ Hôm nay @Bà Chân Có Tiền không làm rút thưởng sao? Huhu lần trước tôi rút đều trượt hết, vận khí kém vl. ]
Khương Thu Nghi vừa lướt đến đây, liền thấy Chân Bình trả lời.
--- @Bà Chân Có Tiền: Muốn cái gì? Tôi làm. Tôi sẽ để con dâu tôi tổ chức, mọi người cứ đợi.
Nửa phút sau, Khương Thu Nghi liền nhận được điện thoại của Chân Bình.
"Thu Nghi, lại đây cho mẹ, mẹ muốn làm rút thưởng."
Khương Thu Nghi: "..."
Cô im lặng ba giây, đáp ứng: "Được, mẹ chờ chút, con lập tức tới ngay."
Chân Bình: "Ừ."
Sau khi Khương Thu Nghi qua, Chân Bình có chủ ý mới.
"Thu Nghi, mẹ cảm thấy khỏi làm rút thưởng nữa, mẹ chia sẻ bài của con, hỗ trợ tăng giá thưởng, thế nào?"
Bà nghiêm túc phân tích: "Cửa hàng của con dạo này làm ăn thế nào, rút thưởng có giúp tăng lượng tiêu thụ không?"
"Có thể."
Khương Thu Nghi: "Nhưng mẹ cứ làm rút thưởng đi, không cần thêm con."
Chân Bình cái hiểu cái không, nói: "Vậy cũng được."
Bà ngồi bên cạnh, thảo luận với Khương Thu Nghi, xem nên giao thưởng cái gì mới tốt.
Khương Thu Nghi nhìn mấy thứ mà Chân Bình chọn kia, bỗng nhiên hiểu được tâm lý của Khâu Kiến Bạch lúc thấy cô giao thưởng."
Chính là đáng sợ.
Chân Bình còn khủng hơn cô nhiều.
Khương Thu Nghi: "Mẹ, con cảm thấy rút thưởng không cần làm lớn như vậy."
Chân Bình "à" một tiếng: "Rất lớn sao?"
Khương Thu Nghi gật đầu: "Có."
Nghe vậy, Chân Bình thoáng buồn rầu: "Nhưng nếu ít quá thì thật có lỗi với tên của mẹ."
Khương Thu Nghi không phản ứng kịp, lập tức hỏi lại: "Tên gì ạ?"
Chân Bình: "Bà Chân Có Tiền. Nếu mẹ mà không làm lớn, có phải dân mạng sẽ nghĩ mẹ là tên lừa gạt sao?"