Cúp điện thoại, Khương Thu Nghi lập tức tìm kiếm thêm tư liệu.
Thật ra, cô không phải là một người có chuyên môn trong lĩnh vực này. Nhưng không hiểu sao, với tạp chí thời trang cao cấp này, cô lại có hứng thú.
Nguyên nhân hứng thú thật ra rất dễ hiểu
Có thể vừa tiêu tiền, vừa kết giao thêm quan hệ, ai mà chả thích cơ chứ.
...
Cùng lúc đó, Lục Minh Thừa cũng vừa giao cho Lưu Đống phụ trách đàm phán với tạp chí thời thượng.
Nửa đêm nhận được tin tức của ông chủ, Lưu Đống thật không còn lời nào để nói.
Vị phu nhân tổng tài này của bọn họ, sao gần đây lại có lắm cách tiêu tiền kì quái như vậy!
Lưu Đống nghĩ thì nghĩ vậy thôi nhưng vẫn đi điều tra trước, nhanh chóng xử lý sớm nhất có thể.
Vừa giao phó xong, Hứa Thần tiến vào.
"Lục tổng."
Lục Minh Thừa nâng tay, nhận lấy văn kiện từ Hứa Thần, hờ hững hỏi: "Sắp xếp mọi việc đâu ra đấy rồi?"
Hứa Thần gật đầu: "Vâng. Hoắc tổng và những người khác..." Anh ta nhìn đồng hồ, đổi giọng nói: "Xế chiều hôm nay đến."
Lúc này đã là rạng sáng.
Lục Minh Thừa gật đầu, thản nhiên nói: "Sắp xếp bữa tối."
"Vâng."
Hứa Thần tiếp tục báo cáo tiến độ của mấy dự án khác nằm trong hạng mục du lịch, suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm: "Mấy ngày nay truyền thông đến đây, tôi đã gặp hết rồi."
Lục Minh Thừa không lộ mặt trước quần chúng. Mỗi lần tham sự những dịp quan trọng, ảnh chụp của anh đều bị làm mờ. Không ai biết tổng tài tập đoàn Lục thị trông gầy béo dài ngắn thế nào.
Đương nhiên phần lớn thời gian, Lục thị mà có hoạt đông hay phỏng vấn gì, đề là do phó tổng giám đốc ra mặt.
Nhưng hạng mục du lịch lần này, lại hơi ngoại lệ một chút.
Lục Minh Thừa: "Ừ."
Hứa Thần thấy anh giống như không cần giao phó việc gì nữa, bèn nói: "Vậy không còn việc gì nữa, Lục tổng cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Minh Thừa liếc mắt, đang định mói thì Hứa Thần đột nhiên nhớ ra: "Lục tổng."
“Nói đi”.
“Bữa tối ngày mai, cũng mời nhà thiết kế bên đó đến tham dự luôn sao?”
Lục Minh Thừa gõ gõ bàn, suy nghĩ vài giây, gật đầu: “Cũng mời đi.”
Hứa Thần gật đầu.
Đột nhiên, Lục Minh Thừa lại nói: “Sắp xếp chỗ cho nhà thiết kế đó cách xa chỗ của chúng ta ra.”
Hứa Thần ngẩn người, không phản ứng.
“Không hiểu?”
Lục Minh Thừa nhìn sắc mặt của Hứa Thần, lên tiếng hỏi.
Lục Minh Thừa không cảm thấy lời này của mình có vấn đề gì cả.
Anh biết tâm tư của cô thiết kế đó. Xét trên cơ sở hợp tác, Lục Minh Thừa sẽ không gây khó khăn gì với cô ta. Nhưng việc nên tránh cũng cần phải tránh, khỏi dấy lên mối hiềm nghi.
Dù sao anh cũng là người đã có gia đình. Cho dù không có chuyện gì mờ ám, thì cũng không thích hợp ở quá gần cấp dưới của mình.
Hứa Thần vội vàng hoàn hồn: “Đã rõ, tôi sẽ chú ý cái này.”
Lục Minh Thừa “Ừ” một tiếng, thản nhiên nói: “Về sau bên phía nhà thiết kế có vấn đề gì, trực tiếp liên hệ với giám đốc phụ trách hạng mục.”
Khu du lịch đã sắp xếp giám đốc, nhưng Lục Minh Thừa coi trọng dự án này, tự mình thực hiện.
Hạng mục du lịch có phân phó giám đốc phụ trách qua giám xét, chỉ là Lục Minh Thừa cô trọng hạng mục này nên mới tự thân ra trận.
Hứa Thần: “Đã rõ”.
Sau khi Hứa Thần rời khỏi, Lục Minh Thừa cầm điện thoại qua nhìn.
Anh suy nghĩ một lát, vẫn không nói chuyện này cho Khương Thu Nghi .
Đối với anh, đây không phải chuyện gì lớn.
Giờ phút này, Khương Thu Nghi hoàn toàn không quan tâm tới Từ Uyển Bạch là cái gì, cô toàn tâm toàn ý chú tâm vào công việc.
Tạp chí cao cấp liên quan mật thiết tới giới giải trí. Cô muốn tạp chí kia, nhưng lại không được lớn, nghệ sĩ được mời đến chụp cũng không được tính là nổi tiếng gì, mà người biết đến cũng không nhiều.
Khương Thu Nghi nhìn thử, phát hiện có một tạp chí thời trang khác làm việc cũng rất tốt.
Hằng năm, bọn họ đều hợp tác với nhiều nghệ sĩ, mỗi một trang bìa là một nghệ sĩ có tiếng. Lượng tiêu thụ cũng cực kỳ tốt.
Ngoài ra, bịn hik còn làm các hoạt động tuyên truyền rất tích cực.
Khương Thu Nghi nghiên cứu rất lâu, lại hỏi Đinh Dĩ Lăng nhiều vấn đề, trong đầu liền hình thành kế hoạch.
Cô nghĩ một lúc, rồi gọi cho Lê Diệu.
Lê Diệu: “Cái gì?”
Nghe ý tưởng của Khương Thu Nghi, Lê Diệu sững sờ vài giây, đột nhiên hưng phấn nói: “Tức là có thể tiếp xúc với rất nhiều tiểu thịt tươi giới giải trí sao?”
Khương Thu Nghi: “...?”
Cô nháy mắt liên hồi, dở khóc dở cười: “Hoắc Tầm có biết cậu yêu thích tiểu thịt tươi đến thế này không?”
“Sao lại không biết” Lê Diệu cười nói “Ai mà chẳng thích tiểu thịt tươi.”
“Tớ không hề có ý nghĩ khác” Cô nàng nhấn mạnh “Chỉ là thuần túy thưởng thức thôi.”
Khương Thu Nghi phối hợp: “Được rồi, tớ tin phẩm hạnh của cậu. Cậu có qua nhà tớ không? ”
Lê Diệu: “Đến. Cậu thật sự muốn thử dấn thân vào tạp chí thời trang sao?”
“Ừ”
Khương Thu Nghi đáp “Dù sao ngày nào tớ cũng toàn mua mua mua, nếu mua cũng có thể được việc, tại sao không làm chứ.”
Lê Diệu suy nghĩ, cảm thấy tạp chí thời thượng thật ra cũng có khá nhiều tương đồng với các thú vui cao cấp, quả thực phù hợp với Khương Thu Nghi.
“Nhưng sẽ mệt chết luôn á.” Lê Diệu nói “Tớ biết một biên tập viên tạp chí, họ nói mỗi ngày đều phải tiếp xúc đủ loại khách hàng khác nhau, quả thực mệt chết. Còn phải cung phụng, hầu hạ bọn họ như tổ tông của mình không bằng.”
“Tớ sẽ không vậy đâu.”
Khương Thu Nghi thản nhiên “Tớ đây không có thói quen tự ngược.”
Lê Diệu bật cười: “Cái này thì hẳn rồi.”
Hai người lại nói thêm vài chuyện, Khương Thu Nghi giục cô đến nhà bàn bạc tiếp.
Lê Diệu “Được, tớ sẽ tới ngay.”
“Chờ cậu, tớ sẽ kêu bác Từ làm đồ ăn ngon cho cậu.”
Lê Diệu “Đi ngay đi ngay.”
Cúp máy, Khương Thu Nghi xuống lầu.
Sau khi dặn dò bác Từ, cô lại quay trở lại phòng giữ đồ.
Khương Thu Nghi ngẩn người nhìn đống quần áo trong phòng một lát, rồi thử mấy bộ phù hợp.
Cô phát hiện mắt thẩm mỹ của cô rất tốt, mua đồ nào đồ nấy mặc rất xinh đẹp.
Nhận thức khả năng của bản thân, Khương Thu Nghi tràn đầy niềm tin với dự định của mình.
Đợi Lê Diệu đến, cả hai cùng dùng bữa, rồi bắt đầu bàn bạc “kế hoạch khởi nghiệp”.
Mặc dù nghe cũng hơi khó tin, nhưng vẫn rất có hy vọng.
Nếu không phải Lục Minh Thừa quá bận, Khương Thu Nghi thật rất muốn kể cho anh nghe kế hoạch của mình, xin lời khuyên.
“Nhìn xem, tớ viết sơ ra.”
Lê Diệu xem xong, hết lời thổi phồng tán thưởng : "Khá lắm. Tớ cũng không nghĩ cậu lại hiểu biết cặn kẽ tới vậy.”
“Nhưng giờ có một vấn đề.”
Khương Thu Nghi quay đầu nhìn Lê Diệu: “Tớ không biết nhiều nghệ sĩ.”
Lê Diệu: “...?”
Nghe vậy, Lê Diệu liếc mắt dò xét Khương Thu Nghi một chút, rất chi là cạn lời: “Cuộc sống trước giờ của cậu trôi qua như thế nào vậy? Làm sao mà ngay cả trai đẹp, gái xinh cũng không nhìn lấy một lần thế.”
Khương Thu Nghi: “...”
Lê Diệu suy nghĩ: “Vậy cậu nói thử xem, cậu biết ai?”
Khương Thu Nghi kể ra tên mấy diễn viên gạo cội, Lê Diệu nghẹn họng: “Vậy không được rồi. Tạp chí thời thượng bây giờ ngoại trừ làm về nghệ thuật, còn làm lĩnh vực trang sức, còn có cả lĩnh vực tạo chí kinh dính, thương nghiệp nữa cơ."
Khương Thu Nghi: “Là để kiếm tiền sao?”
“Dĩ nhiên, tiền cả đó.” Lê Diệu liếc nàng một chút, chống cằm: “Thiếu nữ thời nay phần lớn đều có thần tượng, tạp chí in hình thần tượng, cậu nghĩ xem có muốn mua không?”
Khương Thu Nghi: “Tớ không có thần tượng.”
“Tạp chí có Trần Phù cậu có mua không?”
“Mua” Khương Thu Nghi đáp không suy nghĩ.
Lê Diệu: “Vậy cũng giống như thần tượng rồi.”
“Ồ, ra thế.”
Lục Minh Thừa cùng Hoắc Tầm đều không về nhà, Khương Thu Nghi và Lê Diệu quyết định thức đêm cùng nhau.
Lê Diệu vì để phổ cập kiến thức về thần tượng giới trẻ cho Khương Thu Nghi, bèn tìm một show tuyển idol cho cả hai cùng xem.
Kết quả, Khương Thu Nghi nhàm chán ngủ mất, Lê Diệu còn đang xem tới vui vẻ.
Lúc Hoắc Tầm gọi đến, là lúc idol nhỏ của Lê Diệu xuất hiện.
“Alo” Lê Diệu khó chịu nghe máy.
Hoắc Tầm uống chút rượu, vừa mở máy nhận được tin từ quản gia, nói hôm nay Lê Diệu không ở nhà.
"Em đang ở đâu?"
"Bên nhà Thu Nghi." Lê Diệu nhìn chằm chằm màn hình lớn: "Anh ăn cơm xong rồi?"
Hoắc Tầm "ừ" một tiếng. "Tối nay em không về nhà sao?"
Nghe vậy, Lê Diệu cảm thấy buồn cười: "Em về nhà làm gì. Đêm nay em ngủ bên nhà của Khương Thu Nghi. Đầu năm bên ngoài rất náo nhiệt, tại sao em không thể tìm Thu Nghi vui chơi một chút?"
Hoắc Tầm bị Lê Diệu oán giận, không còn lời nào để nói.
Hoắc Tầm trầm mặc một hồi, thấp giọng nói: "Đừng chơi muộn quá."
Lê Diệu: "Biết."
Cô nàng không kiên nhẫn nói: "Đừng quấy rầy em đu thần tượng."
Hoắc Tầm nghẹn lại, đang định nói tiếp thì sau lưng anh ta truyền đến giọng nói của một cô gái.
Đầu tiên Lê Diệu cảnh giác, sau đó nhíu mày, hỏi: "Anh còn đang trên bàn ăn à?"
"Ừ, mới đến phòng bao."
Hoắc Tầm quay đầu nhìn, thuận miệng nói: "Không phải nói chuyện với anh."
Lê Diệu: "Ai hỏi anh chuyện này."
Cô không phải loại người hay tra hỏi, hiểu lầm.
Hoắc Tầm: "Đang nói chuyện với Lục Minh Thừa."
"?"
Lê Diệu ngây ngốc ba giây, thấp giọng nói: "Anh cúp điện thoại, quay video bọn họ cho em. Em muốn xem là loại người nào đang nói chuyện với Lục Minh Thừa."
Hoắc Tầm: "... Em là trinh thám của Khương Thu Nghi sao?"
"Đúng."
Lê Diệu nghe thấy giọng nói truyền đến từ bên Hoắc Tầm, mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc.
Lê Diệu nhíu mày, trực tiếp hỏi: "Nói chuyện với Lục Minh Thừa có phải là Từ Uyển Bạch không?"
Hoắc Tầm: "..."
"Có phải không?"
Đột nhiên Hoắc Tầm nhớ tới hôm ở Nghê Cẩm, anh ta nhìn qua cô gái cách đó không xa, "ừ" một tiếng.
Lê Diệu: "Fuck."
Cô nàng nhịn không được nói lời thô tục: "Từ Uyển Bạch đúng là âm hồn bất tán. Cô ta đang nói cái gì với Lục tổng vậy, anh đến gần một chút, cho em nghe xem."
Hoắc Tầm khinh thường làm ba cái chuyện như vậy. Anh ta đang định cự tuyệt thì Lê Diệu đã buồn bã nói: "Anh mà không cho em nghe, em buồn, nguyên đán em đi du lịch bên ngoài một tháng không về."
"..."
Năm giây sau, Lê Diệu liền nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của một bên khác."
"Không cần."
Là giọng nói của Lục Minh Thừa, rất lạnh lùng, rất vô tình.
Lê Diệu coi như vừa lòng.
"Lục tổng." Giọng điệu yếu ớt của Từ Uyển Bạch vang lên, cô ta nhẹ giọng nói: "Chỉ là một phần quà nhỏ."
Lục Minh Thừa: "Tôi không nhận quà."
Từ Uyển Bạch mím chặt môi, thấp giọng nói: "Lần trước mạo phạm đến Lục tổng, tôi muốn nói xin lỗi với ngài."
Thần sắc Lục Minh Thừa có hơi không kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Tiểu thư Từ, nếu cô đã biết lần trước cô đã mạo phạm, vậy thì bây giờ nên hiểu mà né tránh tôi ra."
Mặt Từ Uyển Bạch tái nhợt, cô ta siết chặt đồ vật trong tay.
Lục Minh Thừa hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều với cô ta, lạnh lùng nói: "Tiểu thư Từ, sau lần này, tôi không muốn nhìn thấy cô cư xử như vậy nữa."
Nói xong, anh nhìn sang Hoắc Tầm bên cạnh: "Đi thôi."
Hoắc Tầm: "Tôi gọi điện cho Lê Diệu, cô ấy đang ở nhà cậu."
Lục Minh Thừa đột nhiên dừng bước, liếc mắt nhìn Hoắc Tầm.
Hoắc Tầm nhún vai: "À, Diệu Diệu cũng nói tối nay cô ấy sẽ ngủ lại ở cậu."
Lục Minh Thừa: "..."
Nghe lén xong, Lục Minh Thừa coi như vừa lòng.
Cô nàng cảm thấy cách cự tuyệt của Lục Minh Thừa rất tốt. Cúp điện thoại, Lê Diệu nhìn Khương Thu Nghi còn đang ngủ say, nghĩ ngợi có nên kể chuyện này cho cô biết hay không.
Lê Diệu đang nghĩ, thì điện thoại của Khương Thu Nghi rung lên.
Lê Diệu không nhìn, cũng không đánh thức Khương Thu Nghi.
...
Khương Thu Nghi ngủ qua luôn năm mới.
Khi cô tỉnh lại, phát hiện mình còn đang nằm co ro trên ghế sô pha, trên người đắp một chiếc khăn nhỏ.
Khương Thu Nghi sửng sốt vài giây, lấy điện thoại qua xem.
Chưa đến năm giờ.
Cô xoa xoa thái dương, kéo chăn, uể oải lết đến giường, rồi mới mở wechat.
Mười một giờ, Lục Minh Thừa nhắn tin cho cô, hỏi cô đã ngủ chưa.
Mười hai giờ, anh lại gửi một tin "Chúc mừng năm mới".
Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm vào hai dòng tin anh gửi, cách một màn hình cô cũng có thể cảm nhận được sự lãnh đạm của anh.
Cô ngáp một cái, ráng chống đỡ, trả lời lại: [ Năm mới vui vẻ, chúc hạng mục du lịch của anh thành công rực rỡ. ]
Có như vậy, cô mới càng có thêm nhiều tiền tiêu.
Gửi xong, Khương Thu Nghi định đi ngủ tiếp.
Cô đi vệ sinh, trở ra liền nhận được điện thoại của Lục Minh Thừa.
Khương Thu Nghi nhíu mày, hơi bất ngờ.
"Alo." Giọng của cô vẫn còn hơi khàn, là dáng vẻ khi vừa mới ngủ dậy.
Giọng nói rõ ràng của Lục Minh Thừa vang lên: "Dậy rồi?"
Khương Thu Nghi: "Ừm, anh dậy chưa? Hay vẫn đang nằm trên giường?"
"Sắp dậy."
Khương Thu Nghi im lặng một lát, nói: "Vất vả rồi."
Làm ông chủ thật sự không phải ai cũng làm được.
Lục Minh Thừa cảm nhận được cô đang nói cho có lệ, liền thản nhiên hỏi: "Sao nay dậy sớm vậy?"
"Tối qua ngủ sớm." Khương Thu Nghi nói: "Nhưng mà em định ngủ thêm giấc nữa."
Lục Minh Thừa: "Ừm."
Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, không biết mục đích anh gọi điện thoại là gì.
"Có phải bây giờ anh nên đi làm rồi không?"
Lục Minh Thừa: "Còn chút thời gian."
Khương Thu Nghi: "...?"
Cô "à" một tiếng, "Vậy anh có chuyện gì muốn nói với em sao?"
Lục Minh Thừa trầm ngâm một lúc lâu, thấp giọng hỏi: "Hoắc Tầm nói em hẹn với Lê Diệu đi du lịch?"
Khương Thu Nghi: "Đúng vậy."
"Khi nào thì đi?"
Khương Thu Nghi cố nhớ lại: "Ngày mai. Sao vậy?"
Lục Minh Thừa không nói gì.
Anh đang định nói tiếp thì tiếng đập cửa vang lên.
Lục Minh Thừa hơi ngừng, rồi thản nhiên nói: "Không có gì. Đến nới nhớ báo cho anh."
"Được."
Khương Thu Nghi: "Anh đi làm việc đi."
"Ừm."
Nhìn cuộc điện thoại vừa bị cúp, Khương Thu Nghi khó hiểu mười giây. Không hiểu thì mặc kệ, cô liền kéo chăn lên ngủ tiếp.
Câu hỏi của Lục Minh Thừa, thật khiến cô khó hiểu.
Tỉnh ngủ, Khương Thu Nghi lại bấm đốt tay tính toán.
Mùng năm nguyên đán, thích hợp tiêu tiền.
Cô cùng Lê Diệu nhất trí, quyết định ra ngoài sớm một chút.
Nhưng quang trưởng Ninh Thành khiến cả hai đi dạo đến mệt mỏi.
Lê Diệu nhìn cô: "Chúng ta đi Hồng Kông, rồi đến Macao trước, sau đó đến hải đảo nghỉ dưỡng ha?"
Mắt Khương Thu Nghi sáng lên: "Ý kiến hay, vậy chiều nay ta xuất phát?"
Lê Diệu: "Được."
Hai người không chút do dự, dọn đồ vào hai va li rồi lập tức ra ngoài.
Trạm thứ nhất, Hồng Kông thẳng tiến.
Hành trình mua sắm của Khương Thu Nghi và Lê Diệu chính thức bắt đầu.