Chương 42

Lúc Lục Minh Thừa nhìn thấy tin nhắn của bác Từ gửi thì Khương Thu Nghi đã đáp xuống đất Hồng Kông.

Cô và Lê Diệu ở khách sạn xa hoa đắt tiền nhất.

Tầng cao nhất của khách sạn có sân bay, cũng có siêu xe được sắp xếp để đưa đón, vừa vặn thích hợp cho hai người bọn họ.

Sau khi hạ cánh, hai người tràn đầy năng lượng. Đổi bộ quần áo, hai người liền nhàn nhã ra ngoài uống trà chiều.

Trước đây Lê Diệu từng đến nơi này rất nhiều lần, biết không ít trung tâm thương mại.

Biết tin Lê Diệu đến, mấy người ở đây liền sôi nổi mời cô nàng.

Hai người sắp xếp, quyết định dạo phố rồi mới về khách sạn, buổi tối lại than gia một bữa party.

"Bây giờ đi uống trà chiều, nghỉ ngơi dưỡng sức một chút."

Lê Diệu gật đầu: "Được."

Nơi uống trà chiều, có tầm nhìn quan sát được cả thành phố.

Phong cảnh rất đẹp.

Khương Thu Nghi và Lê Diệu nghỉ ngơi một hồi lâu, rồi mới xuống phố đi dạo.

Cái gì hai người cũng không thiếu, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy cái gì cũng đều thiếu.

Khương Thu Nghi không thèm tiết kiệm cho Lục Minh Thừa dù chỉ một chút. Những thứ nên mua, không nên mua... đều mua không ít.

Đi ra từ một cửa hàng, trong tay vệ sĩ phía sau hai người họ đương nhiên là nhiều thêm mấy túi hàng.

Mua sắm xong, Lê Diệu nhắc nhở cô: "Chúng ta qua cửa hàng nam xem thử."

Khương Thu Nghi: "Mua đồ cho Hoắc Tầm sao?"

"Cậu không mua cho Lục tổng à?"

Khương Thu Nghi suy nghĩ: "Mua."

Hai người nhất trí.

Khương Thu Nghi nói: "Mua trước cũng được, miến cho lát nữa quên."

"Đúng không." Khương Thu Nghi tủm tỉm cười, nói: "Tớ cũng nghĩ vậy. Sau ngày hôm nay, chắc tớ không nhớ nổi mình còn có một ông chồng đang ở nhà quá."

Khương Thu Nghi bật cười, phối hợp gật đầu: "Tớ cũng vậy."

Không thể không nói, mua sắm thật sự sẽ khiến con gái con gái quên hết phiền não.

Lục Minh Thừa là ai?

Từ Uyển Bạch là cái gì.

Khương Thu Nghi chẳng còn bận tâm nữa.

Trong đầu cô lúc này chỉ còn lại nhưng viên đá quý mà cô yêu thích, những loại túi xách phiên bản giới hạn, những bộ váy đính kim cương xinh đẹp, cả những đôi giày pha lê.

Mấy thứ khác, không quan trọng.

Khương Thu Nghi nghĩ, làm một phế vật cũng tốt vô cùng.

Vừa vui vẻ vừa suиɠ sướиɠ.

Đi dạo một buổi chiều, hai người đều thấm mệt.

Về khách sạn hưởng thụ dịch vụ mát xa, hai người mới khôi phục tinh lực, bắt đầu tham gia bữa tiệc.

Sau khi Khương Thu Nghi đến, còn không quên gửi cho Lục Minh Thừa một tấm ảnh chụp.

Nói cho anh biết, cô ra ngoài sớm hơn một ngày.

Lúc nhận được ảnh chụp của cô, Lục Minh Thừa đang ở trên bàn ăn. Hôm nay dự án du lịch chính thức được khởi công, có không ít người đến.

Lục thị là bên phụ trách chính, đương nhiên cũng phụ trách tiếp đãi.

Lục Minh Thừa bị mời không ít rượu, đầu có chút choáng.

Anh ngồi ở vị trí chủ tọa, không di chuyển.

Hứa Thần thấy anh như vậy, thấp giọng nói: "Lục tổng ,tôi đi lấy một ly giải rượu."

Lục Minh Thừa gật đầu: "Đi đi."

Điện thoại trong túi áo rung lên, Lục Minh Thừa mở ra xem, là một ảnh chụp ở bữa tiệc.

Khương Thu Nghi tiện tay chụp, cô chụp mấy người khác, Lục Minh Thừa nhìn cũng chẳng nhận ra ai.

Cô chỉ muốn nói cho Lục Minh Thừa cô đang ở đâu mà thôi.

Thần sắc Lục Minh Thừa nhạt nhẽo, quét mắt nhìn. Khi anh đang định tắt đi, bỗng chú ý tới trọng điểm.

Lúc Khương Thu Nghi chụp ảnh, phía sau cô là một mảnh kính trong suốt, trên tấm kính phản chiếu thân ảnh của cô.

Lục Minh Thừa hơi ngừng, thấy được dáng người uyển chuyển của cô.

Tham gia bữa tiệc, Khương Thu Nghi mặc một chiếc váy dây với thiết kế vòng qua cổ, chéo sau lưng. Váy màu trắng, được may bằng vải sequins màu bạc, lấp lánh trong màn đêm.

Dáng người cô rất đẹp, mà bức ảnh này lại vừa vặn có thể cho Lục Minh Thừa nhìn được tấm lưng lộ ra của cô, trắng nõn gợi cảm, khiến cho người nhìn khó mà làm ngơ.

Anh nhìn chằm chằm vài giây, chưa kịp nhắn trả lời lại thì cô đã nhắn thêm mọt tin nữa:

Khương Thu Nghi: [ Em đến Hồng Kông. ]

Lục Minh Thừa: [ Ừ, tham gia tiệc gì vậy? ]

Khương Thu Nghi: [ Một bữa tiệc của thương hiệu xa xỉ. Đến đây đa số là những hội viên cao cấp của nhà họ. ]

Lục Minh Thừa: [ Ừ. Váy của thương hiệu nào vậy? ]

Khương Thu Nghi: [ Váy của ai? ]

Lục Minh Thừa: [ Của em. ]

Khương Thu Nghi sửng sốt một lát, lúc này mới lướt lên trên mở ảnh ra, thấy được ảnh phản chiếu ở cửa ra vào.

Cô trừng mắt nhìn, suy nghĩ, Lục Minh Thừa chắc sẽ không cho là cô cố tình gửi anh ảnh chụp như vậy đâu ha?

Khương Thu Nghi suy nghĩ mười giây, hiểu lầm thì cứ hiểu lầm, dù sao ảnh cũng đã gửi.

Cô không cảm thấy có gì to tát, huống chi bây giờ bọn họ vẫn là vợ chồng.

Nghĩ rồi, cô ngoan ngoãn trả lời: [ Đẹp không? ]

Lục Minh Thừa: [ Không lạnh sao? ]

Khương Thu Nghi: [ ? ]

Khương Thu Nghi: [ Lúc đi bên ngoài em có áo khoác. Bây giờ em đang ở trong phòng. ]

Lục Minh Thừa: [ Được. ]

Nháy mắt, Khương Thu Nghi mất hết hào hứng nói chuyện với anh.

Đây là kiểu thẳng nam gì vậy chứ, cô hỏi anh có đẹp hay không, anh lại hỏi cô có lạnh hay không.

Khương Thu Nghi trả lời một câu: [ Không muốn nói chuyện với anh nữa. ]

Lục Minh Thừa: [ Nhớ đừng uống rượu của người lạ. ]

Khương Thu Nghi: [ Sẽ không. ]

Nói chuyện với Lục Minh Thừa xong, Khương Thu Nghi liền bị kéo đến giữa sân nhảy, gia nhập tiệc nhảy tối nay.

Cực kỳ vui vẻ.

Một bên khác, Từ Uyển Bạch ngồi ở vị trí cách Lục Minh Thừa không xa, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

Cô ta cắn môi, muốn tiến lên nhưng lại lo lắng Lục Minh Thừa sẽ không nể mặt.

Cho đến bây giờ, Từ Uyển Bạch vẫn không hiểu rốt cuộc xảy ra vấn đề chỗ nào.

Tại sao Lục Minh Thừa lại lạnh lùng, không chút lưu tình với cô ta như vậy.

Là vì cô ta quá nóng vội? Hay vì cái gì khác?

Từ Uyển Bạch suy nghĩ nát óc vẫn không hiểu.

Cô ta không cảm thấy mình làm sai cái gì. Lục Minh Thừa sớm hay muộn rồi cũng kết hôn với cô ta, cùng cô ta sống chung một chỗ. Vậy cô ta hành động sớm một chút thì có lỗi gì đâu.

Cô ta không tin, lúc này Lục Minh Thừa sẽ có tình cảm với Khương Thu Nghi.

Nghĩ đến đây, Từ Uyển Bạch lại gọi hệ thống.

"Tiểu A, đến bây giờ cậu vẫn chưa tra ra là vấn đề gì sao?"

Từ Uyển Bạch có chút không cam lòng: "Tại sao anh ấy lại lạnh lùng với tôi như thế?"

Tiểu A nề nếp nói: "Trong tiểu thuyết, ban đầu Lục Minh Thừa vốn đã không nhiệt tình với cô rồi."

Trong khoảng thời gian này, Tiểu A cũng thường xuyên lui xuống dưới, nó không quá thích vị nữ chính được lựa chọn này.

Từ Uyển Bạch: "Không nhiệt tình là sao? Tại sao anh ấy lại không nhiệt tình? Những thiết kế tôi làm đó, không phải là anh ấy rất thích sao?"

Bởi vì có hệ thống hỗ trợ, nên Từ Uyển Bạch biết Lục Minh Thừa thích cái gì, không thích cái gì. Thậm chí cô ta còn biết, thiết kế nào khiến mọi người đều thích.

Cũng bởi vậy, mà cô ta mới đi đến được vị trí ngày hôm nay.

Tiểu A: "Bây giờ nam chính đang có uộc sống và công việc riêng. Cô đừng chỉ thấy trước mắt. Đợi đến một năm sau, Lục Minh Thừa tự nhiên sẽ là của cô."

Từ Uyển Bạch siết chặt quả đấm, căm giận hỏi: "Cho nên tôi phải nhìn anh ấy giả làm vợ chồng với đứa con gái khác trong vòng một năm?"

Cô ta không thể chấp nhận.

Chỉ cần nhìn Lục Minh Thừa nói chuyện bằng điện thoại, Từ Uyển Bạch có thể đoán lờ mờ đối phương chính là ai.

Lục Minh Thừa rất ít khi nói chuyện phiếm với người khác. Đối với anh, dùng công cụ truyền tin để nói chuyện phiếm là lãng phí thời gian. Nói cái gì không bằng một cú điện thoại giải quyết nhanh chóng.

Nhưng Khương Thu Nghi rất thích.

Tiểu A trầm mặc một hồi, truyền giọng nói trầm thấp đến: "Hiện tại bịn họ vốn là vợ chồng, cho dù tình cảm không sâu, vẫn có quan hệ vợ chồng."

Từ Uyển Bạch nghe ba chữ "có quan hệ" lại càng tức giận.

"Dựa vào cái gì?"

Cô ta cắn môi, hỏi: "Rõ ràng tôi mới là nữ chính."

Khương Thu Nghi chỉ là nữ phụ nhỏ nhoi không quan trọng. Nhưng bây giờ thì sao? Từ Uyển Bạch không những bị Khương Thu Nghi hố cho, còn bị Lục Minh Thừa ghét bỏ.

Từ Uyển Bạch hít sâu, nói: "Hệ thống các cậu có phải có vấn đề hay không? Các cậu không thể động tay động chân, làm cho họ xuất hiện vết nứt được à?"

"..."

Tiểu A: "Xin lỗi, không làm được."

Từ Uyển Bạch: "Phế vật."

Tiểu A không nói gì thêm.

Từ Uyển Bạch nhìn chằm chằm Lục Minh Thừa hồi lâu, cho đến khi anh buông điện thoại, xoa xoa huyệt thái dương, cô ta mới không kiềm chế được muốn đi qua.

Cô ta cũng không tin, xung quanh nhiều người như vậy, Lục Minh Thừa sẽ khiến cô ta mất mặt, trực tiếp cự tuyệt bản thân cô ta.

Từ Uyển Bạch vừa đứng dậy, Hứa Thần trở về.

Hứa Thần đưa trà giải rượu cho Lục Minh Thừa, nhìn quanh một vòng: "Lục tổng."

Lục Minh Thừa uống xong, yết hầu nhấp nhô lên xuống: "Chuyện gì?"

Hứa Thần: "Không ít người muốn tơi đây mời rượu ngài."

Lục Minh Thừa: "Từ chối."

Anh thản nhiên nói: "Tôi đi về trước, ở đây giao cho mấy người Hoắc tổng."

Hứa Thần: "Vâng."

Sau khi Lục Minh Thừa đi, ánh mắt Từ Uyển Bạch liền sáng lên, cô ta đứng dậy muốn đi theo anh.

Đi tới cửa, cô ta cũng vừa vặn đuổi kịp.

"Lục tổng."

Từ Uyển Bạch mím môi nhìn anh, thấp giọng nói: "Anh định về khách sạn sao?"

Lục Minh Thừa có một chút xíu men say, vừa uống trà giải rượu, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Anh không nhúc nhích, cũng không nói chuyện, cứ thế nhìn Từ Uyển Bạch.

Từ Uyển Bạch cắn môi, rũ mắt nói: "Có tiện đưa tôi đi một đoạn đường không?"

Cô ta nói: "Tôi cũng định về khách sạn."

Một trận gió thổi qua, Lục Minh Thừa nhìn cô gái trước mặt, cười nhẹ một tiếng, không chút do dự nói: "Không tiện."

Sắc mặt Từ Uyển Bạch cứng đờ, không thể tin nhìn anh.

Lục Minh Thừa không nhiều lời với cô ta, xoay người lên xe.

Người lái xe lập tức rời đi, đưa Lục Minh Thừa về khách sạn.

Không lâu sau, ngay cả bóng xe Từ Uyển Bạch cũng không còn thấy, chỉ có thể hít khói bụi khi xe chạy qua.

Cô ta nhìn theo, hung hăng dậm chân.

Bỗng dưng, có một giọng nói đàn ông xa lạ vang lên bên cạnh.

"Tiểu thư Từ."

Người tới nhìn cô, cười trong trẻo, trầm thấp nói: "Có hứng thú uống một ly không?"

"..."

Trở về khách sạn, Lục Minh Thừa rửa mặt rồi gửi tin nhắn cho Khương Thu Nghi.

Khương Thu Nghi không về.

Anh cúi xuống, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, hỏi vệ sĩ.

Vệ sĩ trả lời có nề nếp: "Lục tổng, thiếu phu nhân còn đang ở bữa tiệc."

"Trông coi cô ấy, đừng để cô ấy uống quá nhiều rượu."

Lục Minh Thừa giao phó: "Kêu khách sạn chuẩn bị trà giải rượu."

Vệ sĩ: "Vâng."

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng, thản nhiên nói: "Lịch trình kế tiếp của thiếu phu nhân là gì? Cô ấy có nói với mấy người không?"

Vệ sĩ: "Không có, nhưng tôi nghe thiếu phu nhân nói chuyện phiếm với tiểu thư Lê, là hai ngày nữa sẽ đi Macao, sau đó đến hải đảo một đoạn thời gian."

Lục Minh Thừa nhíu mày: "Hải đảo của nhà họ Hoắc?"

"...Không rõ lắm."

Lục Minh Thừa: "Được rồi, sau khi mang thiếu phu nhân về khách sạn, nói cho tôi một tiếng."

"Vâng."

Cúp điện thoại, Lục Minh Thừa nhìn khung hội thoại, đã hơn nửa tiếng, Khương Thu Nghi còn chưa trả lời.

Lại phát hiện, anh thật sự không hiểu rõ hết người vợ này như anh từng nghĩ.

Rõ ràng trước kia là một người lúc nào cũng ở nhà, tính cách cũng ngoan ngoãn, có phần hơi rụt rè.

Nhưng bây giờ thì sao?

Rời nhà không về, đi rồi mới nói.

Lục Minh Thừa mờ mịt, đến cùng là cái gì đã làm Khương Thu Nghi thay đổi.

Cùng lúc đó, Khương Thu Nghi không biết tại sao lại hắt xì một hơi.

Lê Diệu đang vui, bất ngờ nghe được tiếng hắt xì, kinh hãi hỏi: "Cậu bị cảm à?"

"Không."

Khương Thu Nghi xoa mũi, nhỏ giọng nói: "Có thể là ai đó đang nói xấu tớ."

Lê Diệu bật cười: "Còn có thể là ai nữa, nói không chừng là Lục tổng nhớ cậu."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi đang muốn cười to thì đột nhiên nhớ tới trọng điểm.

Nay là ngày một, cũng chính là ngày dự án du lịch chính thức khởi công. Tối nay họ sẽ có bữa ăn, mọi người ăn cơm với nhau.

Lục Minh Thừa ở đó, Từ Uyển Bạch cũng vậy.

Khương Thu Nghi cố gắng nhớ lại nội dung tiểu thuyết, cô phát hiện trong tiểu thuyết có viết.

Đêm nay, Lục Minh Thừa rời đi, Từ Uyển Bạch cũng lên xe của anh.

Hai người đều không phát sinh chuyện gì trong xe, nhưng ở trong lòng Từ Uyển Bạch, chuyện giữa hai người, lại trở thành bí mật nhỏ trong lòng cô ta.

Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi không còn tâm trạng vui chơi nào nữa.

Cô rũ mi, nhìn về phía Lê Diệu: "Tớ muốn về khách sạn nghỉ ngơi."

Lê Diệu: "Hả?"

Cô nàn quan sát sắc mặt Khương Thu Nghi, thấp giọng hỏi: "Mệt mỏi sao?"

"Ừm."

"Vậy về cùng nhau." Lê Diệu nhỏ giọng nói: "Thật ra tớ cũng có chút mệt mỏi, nhưng tớ thấy cậu chơi vui vẻ nên ngại nói."

Khương Thu Nghi bật cười: "Có gì đâu mà ngại."

Cô ôm Lê Diệu, nhướng mi: "Đi thôi."

"Đi."

Hai người lẽ rời tiệc, trở về khách sạn trước.

Trở lại khách sạn, Lê Diệu thấy tâm tình Khương Thu Nghi như không được tốt lắm, cố ý gọi người mang rượu tới đây.

Ở bên ngoài, các cô không thể tùy tiện uống, nhưng ở khách sạn thì cứ thoải mái bung xõa.

Dù sao trời cũng không sập được, có vệ sĩ canh chừng ngoài cửa nên sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hai người vừa uống vừa trò chuyện.

Ngồi bên cửa sổ ngắm cảnh, quan sát cảnh đêm của thành phố.

Uống rượu xong, hai người còn xem một bộ phim.

Nữ chính trong phim mắc chứng trầm cảm, biện pháp giải quyết ưu sầu của cô ấy là mua sắm, điên cuồng mua sắm khắp nơi.

Khương Thu Nghi xem, vô cùng nhẹ nhõm.

Không vui thì phải mua sắm.

Cô lười biếng dựa vào sô pha, nghĩ: "Diệu Diệu, ngày mai hai ta đi mua gì đi?"

Lê Diệu: "Cậu muốn mua cái gì?"

Khương Thu Nghi nhắm chặt mắt, suy nghĩ, nói: "Mua mấy anh đẹp trai, đưa tớ về nhà."

Lê Diệu: "..."

Cô nàng dở khóc dở cười: "Không được, Lục tổng gϊếŧ tớ mất."

Khương Thu Nghi bĩu môi, lẩm bẩm: "Anh ta có thể đưa con gái về khách sạn, vậy tại sao tớ không thể kêu mấy anh trai tớ về nhà được?"

Lê Diệu không nghe rõ, lại gần: "Cậu nói gì cơ?"

"Không có gì."

Khương Thu Nghi lập tức thanh tỉnh, nhìn Lê Diệu: "Ngày sau chúng ta đi hải đảo, có ai tới nữa không?"

Lê Diệu: "Ba mẹ của Hoắc Tầm."

Cô nàng nhìn Khương Thu Nghi: "Sao vậy?"

Khương Thu Nghi: "Không có gì."

Cô kéo tấm thảm dưới chân, hỏi: "Cậu có cảm thấy chúng ta quá là tiết kiệm rồi không?"

Lê Diệu: "?"