Chương 38

Có Chân Bình ở đây, có nhiều việc Khương Thu Nghi không cần bận tâm.

Cô chỉ cần làm một cái đầu gỗ ngoan ngoãn làm theo hết thảy là được.

Chân Bình biết nhiều người hơn cô, quan hệ cũng rộng hơn nhiều. Chưa đầy một giờ, bộ trang phục cao cấp đã được đưa đến.

Trong phòng có hơn mười bộ, tùy cô lựa chọn.

Chân Bình nhìn cô: "Thích váy nào?"

Khương Thu Nghi không ngại ngùng, đứng dậy nhìn kỹ một chút.

Bữa ăn tối không thích hợp mặc những bộ váy quá lộng lẫy. Khương Thu Nghi trầm ngâm nghĩ, chọn một cái váy không có tà, váy bồng vừa vặn, lộ ra khí chất tao nhã, trí tuệ

"Mẹ, mặc váy này đi."

Chân Bình nhìn nhìn: "Có đơn giản quá không?"

Khương Thu Nghi lắc đầu: "Không đâu. Dù sao chúng ta cũng chỉ đi ăn một bữa cơm thôi mà?"

Nếu như cô mặc bộ váy lộng lẫy hơn nữa, đó mới là quỷ dị.

Chân Bình gật đầu, nói: "Vậy thì mặc váy này."

Dù sao cũng là chế tác cao cấp.

Trang điểm xong, Khương Thu Nghi liền thay váy.

Chân Bình quan sát cô từ trên xuống dưới một phen, lúc này mới gật đầu hài lòng, nói: "Cuối cùng cũng có chút dáng vẻ."

Khương Thu Nghi không trả lời.

Chân Bình nhìn cô một chút, hừ nhẹ: "Đi thôi, đến gặp nhóm người kia."

Khương Thu Nghi nín cười: "Được, cảm ơn mẹ."

Cô phát hiện, Chân Bình quả thật đáng yêu hơn cô tưởng tượng.

Hai người lên xe, Khương Thu Nghi cũng không chủ động nói chuyện.

Cô luôn là kiểu người này, người ta không chủ động tìm đề tài, vậy cô cũng cứ ngồi im thụ động.

Yên lặng một lát, Chân Bình lên tiếng: "Tiệc sinh nhật tối qua, Tôn Tích cũng ở đó?"

Khương Thu Nghi: "Dạ, sau đó hai tụi con về cùng nhau."

Chân Bình gật đầu, dừng một chút rồi nói: "Tích Tích gần đây, ngược lại là rất thích chơi với con."

"..." Khương Thu Nghi không nói gì, cô chỉ cảm thấy thật ra không phải Tôn Tích thích chơi với cô mà là Tôn Tích thích cô mua quà cho nó.

Nhưng mấy lời này, Khương Thu Nghi không nói ra miệng.

Cô cười một cái, thấp giọng nói: "Tích Tích rất dễ thương."

Chân Bình nhìn cô một chút, rồi nói: "Con đừng chiều nó quá. Mẹ Tích Tích phàn nàn với mẹ, Tích Tích ngày càng không có kỉ luật."

Khương Thu Nghi bật cười, dịu dàng nói: "Sẽ không đâu."

Chân Bình nhìn chằm chằm gò má của cô một lúc, mơ hồ cảm thấy mọi phương diện của Khương Thu Nghi đều thay đổi lên không ít.

Bây giờ cô trầm tĩnh, nhưng so với sự im lặng trước đây thì nó rất khác.

Trước đây cô chỉ biết không nói lời nào, khúm núm, ngại ngùng. Nhưng bây giờ... cô chỉ khiến người ta cảm giác như trên người cô có loại hơi thở lắng đọng, nhẹ nhàng mà yên ả. Mang lại cảm giác thoải mái cho người bên cạnh, thậm chí sẽ không tự chủ mà không thể rời mắt khỏi cô.

Chân Bình nghĩ mãi, bỗng nhiên bà cảm thấy suy nghĩ của mình thật điên rồ.

Hẳn là ảo giác của bà mà thôi.

Chưa đến ba tháng thay đổi, coi như Khương Thu Nghi có làm lại từ đầu thì cũng không thể nhanh như vậy đi.

Mẹ chồng con dâu cứ thế trầm mặc đến tận chỗ ăn cơm.

Nhà hàng là do nhà họ Triệu đặt trước, là một hội quán tư nhân ở Ninh Thành. Món ăn ở quán này rất ngon, Chân Bình cũng rất thích.

Hai người xuống xe, Lục Minh Thừa cũng vừa vặn đến.

Ba người chạm mặt.

Trên người Khương Thu Nghi còn khoác một chiếc áo khoác rộng, bọc kín hết người.

Lục Minh Thừa nhìn, rồi chuyển ánh mắt sang Chân Bình.

"Mẹ."

Chân Bình gật đầu, nhìn anh: "Mới làm việc xong?"

Lục Minh Thừa gật đầu: "Đi vào thôi."

Ba người được phục vụ dẫn vào phòng bao.

Đi vào, mấy người nhà họ Triệu cùng nhà họ Chu đều đồng loạt đứng lên.

Khương Thu Nghi hơi bất ngờ.

Cô cứ tưởng chỉ có nhà họ Triệu đến, không ngờ là nhà họ Chu cũng có mặt.

"Tổng giám đốc Lục."

Ba Triệu vội vàng đứng dậy, đi đến bắt tay Lục Minh Thừa.

Lục Minh Thừa không biểu cảm, đáp lời: "Chú Triệu."

Anh nâng mắt nhìn về phía ba của Chu Thiến: "Tổng giám đốc Chu."

Quan hệ hai nhà họ Chu và Lục không thân, không đến mức gọi "bác."

Ba Chu ngượng ngùng, thấp giọng nói: "Tổng giám đốc Lục có thể tới, thật là vinh dự của tôi."

Lục Minh Thừa không tiếp lời.

Đoàn người ngồi xuống.

Khương Thu Nghi còn chưa kịp cởϊ áσ khoác thì Chân Bình đã quay sang nhìn cô: "Không nóng?"

Khương Thu Nghi: "..."

Cô im lặng cởϊ áσ khoác ra.

Cô mơ hồ hiểu được ý tứ của Chân Bình, bà đang muốn cô khoe bộ đồ cao cấp bên trong.

Nếu cô đoán không lầm, trong bữa tiệc sinh nhật tối qua, mọi người chế giễu cô mặc đồ không cao cấp đã truyền đến tai của Chân Bình.

Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi lại có chút buồn cười.

Cô nhịn xuống, đè ép cái môi cứ muốn vểnh lên, nhẹ nhàng nói: "Có hơi nóng thật."

Chân Bình nhìn bộ váy lộ ra, mới hài lòng.

Mà ở bên khác, Triệu Nhã Hàm cùng Chu Thiến nhìn thấy thái độ của Chân Bình với Khương Thu nghi, mặt mũi trắng bệch.

Triệu Nhã Hàm cúi đầu, cắn cắn môi, gọi: "Bác Chân."

Nghe vậy, Chân Bình ừ một tiếng: "Nhã Hàm."

Bà cười cười: "Đã lâu không gặp. Về nước từ khi nào đấy?"

Triệu Nhã Hàm nhẹ giọng nói: "Mấy ngày trước."

Chân Bình gật đầu, lặp lại: "À, mấy ngày trước.."

Triệu Nhã Hàm: "Dạ."

Cô ta nhìn Chân Bình, dịu dàng nói tiếp: "Trở về quá vội vàng nên chưa kịp đến thăm bác Chân. Bác sẽ không trách con chứ?"

"Sẽ không." Chân Bình cười cười, dịu dàng nói: "Việc học hoàn thành rồi?"

Triệu Nhã Hàm đờ ra một lúc: "Còn.. còn chưa."

Chân Bình cười cười, nhìn về phía mẹ Triệu: "Nhã Hàm còn chưa tốt nghiệp, sao lại trở về như vậy?"

Bà nói tiếp: "Đã làm ba mẹ mà không quan tâm việc học hành của con cái, như thế là không được."

Chân Bình cười: "Mấy người làm ba làm mẹ, cần quan tâm con hơn một chút. Mời mấy thầy dạy kèm về nhà cho Nhã Hàm đi, dạy lễ nhiều một chút, miễn cho sau này ra ngoài không biết đối xử nhân thế lại xấu hổ."

Ba Triệu với mẹ Triệu nghe vậy, sắc mặt cứng đờ.

Lời này của Chân Bình... vô luận là lời khuyên hay ám chỉ đều quá rõ ràng.

Thật ra Chân Bình cũng chẳng quan tâm Triệu Nhã Hàm có tốt nghiệp hay chưa. Bà ám chỉ, Triệu Nhã Hàm ít học, về nước làm loạn, không hiểu chuyện.

Mẹ Triệu hít sâu một chút, thấp giọng nói: "Phu nhân Lục nói đúng. Sau này tôi sẽ dạy dỗ con bé tốt hơn."

Chân Bình: "Ừm. Tôi cũng rất thích đứa nhỏ Nhã Hàm này. Về sau mà nghe theo ba mẹ, khẳng định sẽ có tiền đồ."

Sắc mặt Triệu Nhã Hàm vừa trắng vừa đỏ, hai tay nắm chặt đặt ở trên đùi, tức đến suýt chút lật bàn rời đi.

Cô ta không ngờ, Chân Bình rất yêu thương cô ta trước đây lại nói lời khó nghe với cô ta như vậy trước mặt nhiều người.

"Bác Chân."

Triệu Nhã Hàm nhịn không được, hai mắt cô ta ậng nước, nhìn Chân Bình: "Nhã Hàm làm sai ở đâu sao?"

Chân Bình cầm ly nước, nhấp một miếng, đổi tư thế ngồi, nói: "Bác Chân thật lòng khuyên bảo, Nhã Hàm nghe không thoải mái?"

Triệu Nhã Hàm gật đầu.

Chân Bình mỉm cười: "Vậy con nói xem, mấy lời tối qua các con nói với Thu Nghi thế nào?"

Một câu phản hồi này của Chân Bình, nháy mắt không ai nói chuyện.

Phòng bao yên lặng một lúc lâu. Sau rồi ba Triệu dẫn đầu, cầm ly rượu lên, đưa về phía Lục Minh Thừa.

"Lục Minh Thừa, việc này là Nhã Hàm sai. Bác Triệu thay Nhã Hàm bồi tội với con."

Lục Minh Thừa không nhúc nhích.

Ba Triệu như gà đông lạnh đứng chực ở chỗ đó. Trên mặt là vẻ khó xử.

Từ sau khi việc kinh doanh của nhà họ Triệu ngày càng khởi sắc, nhà họ Triệu được bước vào vòng hào môn thì ông ta rất ít khi nào bị người khác làm cho khó xử như vậy.

Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của ba Triệu thật sự là không chịu nổi.

Đột nhiên, mẹ Triệu cũng nắm chặt tay Triệu Nhã Hàm đứng lên, bất đắc dĩ nói: "Minh Thừa, nể mặt chú Triệu cùng dì, cũng vì sự non dại chả Nhã Hàm, hi vọng con rộng lượng, không để chuyện này ở trong lòng."

Lục Minh Thừa im lặng một hồi, đột nhiên nói: "Nhớ không lầm, tiểu thư Triệu đây bằng tuổi vợ tôi đúng không?"

Triệu Nhã Hàm giống Khương Thu Nghi, đều còn rất trẻ.

Sau khi tốt nghiêp không lâu, Khương Thu Nghi liền kết hôn với Lục Minh Thừa, bây giờ vẫn chưa đến 25 tuổi.

Triệu Nhã Hàm sinh cùng năm với cô.

Nháy mắt, ngoại trừ nhà họ Lục, sắc mặt mấy người phía đối diện ngày càng khó nhìn.

Mẹ Triệu lúng túng vài giây, thấp giọng nói: "Đúng, Minh Thừa nói đúng."

Mẹ Triệu kéo tay Triệu Nhã Hàm: "Nhã Hàm, con mau xin lỗi với Minh Thừa và bác Chân Bình."

Triệu Nhã Hàm mím môi, không tình nguyện nói; "Tổng giám đốc Lục, xin lỗi."

Cô ta đè nặng giọng nói: "Chuyện tối hôm qua là do em quá kích động."

Lục Minh Thừa hạ mắt, vẫn không nhúc nhích.

Ba Triệu khó xử nhìn Lục Minh Thừa: "Minh Thừa."

Đến lúc này, anh mới cho ba Triệu mặt mũi, nhạt tiếng hỏi: "Mấy người nói xin lỗi với ai?"

Ba Triệu ngẩn ra, lúc này mới nhìn sang cô gái vẫn giữ im lặng ngồi bên cạnh Lục Minh Thừa.

Từ đầu tới cuối Khương Thu Nghi không hề nói lời nào, giống như bị tàng hình.

Như gần này, ý tứ của Lục Minh Thừa đã quá rõ ràng.

Anh không cần lời xin lỗi từ bọn họ, mà người cần được xin lỗi chính là vợ anh.

Ba Triệu nhịn rồi lại nhịn. Thật sự có chút không chấp nhận được việc mình lại đi xin lỗi với một cô gái.

Ba Triệu im lặng hồi lâu, mới nói: "Thiếu phu nhân Lục, xin lỗi. Là Nhã Hàm không hiểu chuyện, xúc phạm đến con."

Vừa nói xong, mẹ Triệu liền hiểu ý, kéo kéo ra hiệu Triệu Nhã Hàm xin lỗi.

"Thật xin lỗi." Triệu Nhã Hàm không tình nguyện nói: "Mấy lời tối qua, không phải là tôi cố ý."

"Hy vọng cô không để trong lòng."

Khương Thu Nghi không lên tiếng, hai người Chân Bình và Lục Minh Thừa cũng không.

Ba Triệu hi khan, ăn nói khép nép: "Thiếu phu nhân Lục, không biết như vậy đã vừa lòng chưa?"

Nghe vậy, Khương Thu Nghi mỉm cười: "Chú Triệu."

Cô hơi cúi đầu, nói: "Minh Thừa gọi chú một tiếng "chú", con đã sớm nên đến tận nhà thăm hỏi."

Cô nhẹ nhàng nói tiếp: "Lại không nghĩ tới, chuyện xảy ra như vậy."

Ba Triệu nghe, không lên tiếng.

Khương Thu Nghi nhìn Lục Minh Thừa, tiếp tục nói: "Chuyện tối hôm qua, thật ra cũng không phải là chuyện lớn. Một hiểu lầm, nói như vậy là được rồi."

"Với lại, cũng không cần xin lỗi. Nhưng Triệu Nhã Hàm đã không còn nhỏ. Lời nào nên nói, lời nào không nên nói, hào môn dạy lễ nghĩa từ nhỏ, tôi tin Triệu Nhã Hàm sẽ hiểu."

Chân Bình nghe, hài lòng gật đầu.

Rồi cô nói tiếp: "Nâng cốc, chuyện này cứ thế cho qua."

Mấy người nhà họ Triệu nâng cốc. Lúc này, Lục Minh Thừa cũng cho mặt mũi, anh khẽ nhấp một ngụm rượu.

Nhà họ Triệu xin lỗi xong, đến nhà họ Chu.

Lúc nãy nhà họ Triệu nói chuyện, họ căn bản là không chen vào được.

Nhà họ Chu đã kém so với nhà họ Triệu, so với nhà họ Lục lại càng không nửa điểm mặt mũi.

Ba Chu không nhiều lời, trực tiếp nắm tay Chu Thiến đến trước mặt Khương Thu Nghi.

"Thiếu phu nhân Lục, là tôi không biết cách dạy con, để nó lỗ mãng xúc phạm tới thiếu phu nhân."

"Giờ tôi mang Chu Thiến đến nói xin lỗi với thiếu phu nhân Lục."

Khương Thu Nghi không làm nhà họ Triệu khó xử. Nhưng không có nghĩa, với nhà họ Chu cô sẽ rộng lượng như vậy.

Nhà họ Lục với nhà họ Triệu có hợp tác, nhưng nhà họ Chu không có.

Nghe vậy, cô nhấp một miếng rượu trái cây, thản nhiên nói: "Ừm."

Khương Thu Nghi nhướng mày, cười hỏi: "Thế tổng giám đốc Chu có biết con gái của ông đã nói những lời gì không?"

Săc mặt ba Chu cứng đờ: "... Xin lỗi."

"Tiểu thư Chu nói... sớm hay muộn, tôi cũng ly hôn với Lục Minh Thừa." Khương Thu Nghi cúi đầu, hờ hững hỏi: "Không biết tiểu thư Chu nghe được lời đồn từ nơi nào, mà dám khẳng định chắc nịch như vậy?"

Sắc mặt Chu Thiến lúc trắng lúc đỏ, hốc mắt hồng hồng: "Thực xin lỗi, tôi không cố ý, là tôi nói bừa. Cái gì tôi cũng không biết... Tối hôm qua là tôi uống rượu nên mới ăn nói không suy nghĩ như vậy."

"Vậy sao."

Khương Thu Nghi cong môi cười: "Uống rượu vào rồi là không cần chịu trách nghiệm với lời mình nói đúng không?"

Chu Thiến ngẩn ra, không nghĩ là Khương Thu Nghi sẽ tính toán chi li như vậy.

"Cô--"

"Tôi sao?" Khương Thu Nghi cười nói: "Nếu tiểu thư Chu không thể nói cho mọi người, vậy thử hỏi Lục Minh Thừa xem, liệu Lục tổng có muốn ly hôn với không?"

Nói đến câu cuối, cô liếc mắt nhìn anh một chút.

Lục Minh Thừa hạ mắt nhìn cô, sững sờ trong giây lát

Lòi nói này của Khương Thu Nghi, nhìn qua thì có vẻ giống như đang ép hỏi Chu Thiến. Nhưng trên thực tế, cô giống như đang nghiên túc hỏi anh thì đúng hơn.

Anh nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Lục Minh Thừa chưa kịp lên tiếng, Chân Bình đã nói: "Ăn nói tào lao."

Ánh mắt của bà sắc bén, quét qua Chu Thiến, giọng nói dọa người: "Tổng giám đốc Chu, con gái ông không hiểu đạo lý, ông nên dạy dỗ lại cho thật tốt."

Bà cười lạnh: "Nhà họ Lục là người mà ai cũng có thể tùy tiện bàn luận mổ xẻ được đúng không?"

Bà chỉ vào Khương Thu Nghi và Lục Minh Thừa, nói: "Tình cảm của Minh Thừa và Thu Nghi sâu nặng, rốt cuộc là bị nơi nào tẩy não, dám nói hai người họ sẽ ly hôn?"

"Tôi mà biết được thì coi chừng!"

"..."

Chu Thiến uống vài ly rượu, xin lỗi. Cả ba nhà trở về. Trên đường về, Khương Thu Nghi còn đắm chìm trong bốn chữ "tình cảm sâu nặng" của Chân Bình.

Cô với Lục Minh Thừa, có chỗ nào được xem là tình cảm sâu nặng?