Chương 39

Đang suy nghĩ thì giọng Lục Minh Thừa vang lên bên tai.

"Đang nghĩ gì?"

Khương Thu Nghi hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh: "Không có gì. Tối nay không làm chậm trễ việc của anh chứ?"

"Không."

Lục Minh Thừa thản nhiên nói: "Biểu hiện không tệ."

Khương Thu Nghi hơi ngừng, nhìn chằm chằm anh vài giây, hỏi: "Biểu hiện gì không tệ? Em với nhà họ Triệu ấy hả?"

Lục Minh Thừa: "Ừ."

Khương Thu Nghi cười nhẹ, nâng khóe miệng, cười: "Em đâu có ngu. Nhà họ Triệu có hợp tác với nhà chúng ta, mặt mũi là vẫn phải nể."

Bịn họ không gây khó dễ cho nhà họ Triệu. Trước khi vào phòng bao, Khương Thu Nghi đã hiểu tầm quan trọng của quan hệ này.

Lục Minh Thừa nhìn cô một lúc lâu, mới hồi thần, hỏi: "Tối qua Tôn Tích cũng ở đó?"

Khương Thu Nghi: "Ừm."

Cô im lặng một lúc lâu, rồi nói: "Em mua cho Tôn Tích không ít đòi. Nếu mẹ con bé mà hỏi, anh nhớ giải thích vài câu."

Cô mua gì không cần báo cáo với Lục Minh Thừa. Nhưng cô lo cho Tôn Tích ở bên kia.

Cô sợ ba mẹ Tôn Tích hiểu lầm con bé đòi cô mua, rồi giáo huấn con bé.

Lục Minh Thừa đồng ý.

Chớp mắt, trong xe lại yên lặng. Một hồi, Lục Minh Thừa nói: "Ngày mai anh đi công tác."

Khương Thu Nghi hơi giật mình, nghiêng đầu nhìn anh: "Dự án du lịch đó?"

"Ừ."

Lục Minh Thừa nói: "Anh muốn qua đó sớm một chút."

Đôi mắt Khương Thu Nghi hơi lóe: " biết rồi."

Từ trước tới nay, Khương Thu Nghi luôn không có ý kiến gì với chuyện anh đi công tác. Nhưng Lục Minh Thừa cảm thấy phản hứng hôm nay của cô hơi lạ.

Anh trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Có phải em vẫn còn để trong lòng mấy lời nói của họ không?"

"?"

Khương Thu Nghi đang cố nhớ lại cốt truyện trong tiểu thuyết, cho nên không nghe rõ.

"Cái gì?"

Lục Minh Thừa: "Mấy lời của mấy người đó ở bữa tiệc sinh nhật tối qua, em vẫn còn bận tâm sao?"

Khương Thu Nghi hơi giật mình, suy tư một hồi mới biết được ý của Lục Minh Thừa là nói cái gì.

Cô lắc đầu "Không có."

Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô, thản nhiên nói: "Không bao giờ có chuyện đó. Đừng có đoán mò."

Ý anh nói là chuyện ly hôn.

Nghe vậy, Khương Thu Nghi cũng không nói nữa.

Cô mỉm cười, nói: "Chuyện tương lai không ai có thể đoán trước. Lục tồng vẫn đừng nên kết luận sớm như vậy."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh đang định trả lời, Khương Thu Nghi đã giơ điện thoại ra trước mặt anh, nói: "Có người hỏi em có muốn mua lại tòa tạp chí không."

"..."

Lục Minh Thừa liếc mắt nhìn, là tin nhắn wechat người ta gửi cho Khương Thu Nghi.

Do Chân Bình mua hortsearch và follow cho cô, cùng với mấy loại bốc thăm trúng thưởng, mà hiện tại Khương Thu Nghi đã có hơn trăm vạn người theo dõi.

Tuy rằng 60% có thể là nick ảo, nhưng nhìn cũng rất hùng hậu.

Nhiều người theo dõi, inbox đến cũng nhiều.

Mỗi ngày Khương Thu Nghi đều check một lượt, mỗi lần lướt xuống là đủ loại inbox khác nhau.

Cô vừa mới mở wechat, đầu tiên chính là tin nhắn đến từ tòa tạp chí gửi đến cho cô, hỏi cô có ý định mua lại hay không.

Lục Minh Thừa nhìn xong, thản nhiên hỏi: "Làm gì?"

Anh không hiểu lắm.

Khương Thu Nghi giải thích" Là mua lại á."

Cô nói: "Rất hợp với em."

Lục Minh Thừa: "Đúng thật."

Khương Thu Nghi ngẩng đầu, không mặn không nhạt nhìn anh một cái.

Yên lặng ba giây, Lục Minh Thừa hỏi: "Tạp chí gì đấy?"

Khương Thu Nghi nói tên.

Lục Minh Thừa biết, nhưng không quá quen. "Liên quan đến thời trang."

"Ừm, hợp tác với đại đa số nghệ sĩ." Khương Thu Nghi trả lời inbox, thản nhiên nói: "Người làm trong tòa tạp chí này cũng thật có ý tứ."

Lục Minh Thừa liếc cô một chút, không có trả lời.

Nhưng nói thật, Khương Thu Nghi rất có hứng thú.

Mua sắm vốn là đam mê của cô, có thể kiếm tiền bằng cách mua đồ cũng không tệ. (?)

Quan trọng là cô không thể dựa vào Lục Minh Thừa mãi, cô cũng cần có cuộc sống và công việc riêng.

Làm phu nhân nhà giàu rất thoải mái, thỉnh thoảng đi uống trà chiều, làm soa, mua sắm.

Nhưng sau này...

Chuyện sau này ai cũng khó nói.

Trước mắt, Khương Thu Nghi chỉ có cửa hàng Nghê Cẩm là thuộc về tài sản riêng của cô, còn lại đều là Lục Minh Thừa giúp.

Cô muốn thử cố gắng, nói không chừng còn có thể gây dựng sự nghiệp hẳn hoi.

Đương nhiên, cô vẫn thích tiêu tiền. Nếu như có thể vừa kiếm tiền vừa tiêu thỏa thích, thuận lợi đôi đường thì ai mà chả muốn làm chứ.

Lục Minh Thừa nghe, nhắc nhở: "Có lẽ sẽ phải công tác khắp thế giới."

Hai mắt Khương Thu Nghi sáng lên: "Vừa hay em thích đi du lịch khắp thế giới."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh yên lặng một hồi, thản nhiên nói: "Nếu em cảm thấy hứng thú, cứ thử đi."

"Ừm."

Khương Thu Nghi mỉm cười: "Em định hẹn người ta chọn ngày gặp mặt."

Lục Minh Thừa gật đầu: "Nhớ mang theo vệ sĩ."

"Ừm."

Hai vợ chồng lại im lặng.

Khương Thu Nghi đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Đúng rồi, vệ sĩ đã nói với anh chuyện kia chưa?"

Lục Minh Thừa nghiêng đầu: "Chuyện gì?"

"Lúc em đi du lịch với Giản Hạ thì gặp hai đứa trẻ ở một trấn nhỏ."

Khương Thu Nghi vừa nghĩ đến liền thở dài: "Hình như hai đứa trẻ đó là cô nhi. Em nhớ không nhầm hình như Lục thị có quỹ ngân sách riêng đúng không?"

Lục Minh Thừa: "Em muốn tổ chức giúp đỡ hai đứa trẻ đó?"

"Ừm." Khương Thu Nghi: "Được không?"

Lục Minh Thừa gật đầu: "Để anh kêu Từ Trần làm. Vẫn chưa tìm được chúng?"

Khương Thu Nghi tẩy đầu: "Em chưa nhận được tin tức gì hết."

Lục Minh Thừa đã hiểu: "Anh sẽ cho người đi hỏi thử."

"Cảm ơn anh." Lời này của Khương Thu Nghi là thật lòng nghiên túc.

Có Lục Minh Thừa hỗ trợ, việc tìm kiếm sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Lục Minh Thừa nhìn cô một chút, thản nhiên nói: "Có tin gì sẽ báo cho em biết trước."

"Được." Khương Thu Nghi mỉm cười, nhạt tiếng nói: "Bạn đứa nhóc đó rất dễ thương."

Lục Minh Thừa rũ mi xuống, nhìn chằm chằm cô một lát: "Em rất thích trẻ con?"

Khương Thu Nghi sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: "Hả?"

Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cáu, tinh nghịch nói: " Trẻ con nhà người ra, em thích."

Lục Minh Thừa: "... Được rồi "

Hai người yên lặng về đến nhà.

Sau khi về đến nhà, Khương Thu Nghi lập tức vào phòng tắm ngâm bồn.

Ăn chung bữa cơm với những người không thân quen thật là quá mệt mỏi.

Tắm xong, đi ra, Khương Thu Nghi có chút đói bụng.

Bữa cơm tối đó, thực tế không ai ăn nhiều.

Cô dạo dạo quanh nhà một vòng, không thấy Lục Minh Thừa.

Nhóm người hầu đều đã nghỉ ngơi, Khương Thu Nghi lên tầng, Lục Minh Thừa đang ở trong thư phòng.

Cô đứng trước cửa xoắn xuýt ba giây, quyết định đi qua.

Tiếng đập cửa vang lên, Lục Minh Thừa ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng ở cửa.

"Em chuẩn bị xuống lầu nấu bát mỳ, anh có muốn ăn không?"

Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm da thịt lõα ɭồ ra bên ngoài của cô một lúc lâu, bình tĩnh trả lời: "Ừ."

Khương Thu Nghi "ok" một tiếng, rồi xoay người đi xuống lầu.

Trong phòng bếp cái gì cũng có, nếu bát mì đơn giản lại càng không thành vấn đề.

Nhưng nghĩ đến Lục Minh Thừa cũng ăn, cô liền chiên lại mấy miếng thịt hồi trưa, chiên thêm hai quả trứng gà, trụng vài miếng rau xanh ở bên trên.

Một hồi sau, hai bát mì nóng hổi được mang ra.

Cô vừa làm xong thì Lục Minh Thừa xuống lầu.

"Để anh bê phụ."

"Không cần." Khương Thu Nghi từ chối không đắn đo. "Đôi tay ngọc ngà này của anh mà bị thương thì mọi người tính sổ em chết."

Lục Minh Thừa nghẹn lời.

Khương Thu Nghi bình tĩnh bê hai bát mì qua.

Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, yên lặng ăn mì.

Lục Minh Thừa nâng mắt, nhìn về phía người đối diện.

Khương Thu Nghi ăn gì cũng rất yên tĩnh, ăn từng ngụm nhỏ, không hề phát ra tiếng động.

Cô mới vừa tắm xong, trên người tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, không nồng cũng không gắt. Rất hợp với khí chất của cô.

Lục Minh Thừa đang nhìn, Khương Thu Nghi bất ngờ nhìn lên.

Hai người chạm mắt.

Khương Thu Nghi giật mình, hỏi theo bản năng: "Hương vị khó ăn?"

"Không phải."

Lục Minh Thừa thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: "Mùi vị ngon."

Khương Thu Nghi: "À."

Đột nhiên cô có ý nghĩ: "Thật ra rm làm đầu bếp cũng rất tốt."

Lục Minh Thừa nhìn cô một chút, thản nhiên nói: "Không tốt."

"Làm sao anh biết?"

Khương Thu Nghi nhìn anh: "Ở lĩnh vực này, em rất có thiên phú."

"Đúng thật. Nhưng em sẽ không thích nó."

Lục Minh Thừa nói lời này, giọng anh vừa bình tĩnh vừa trầm ấm, như đang trần thuật lại một sự thật hiển nhiên.

Không hiểu sao, Khương Thu Nghi lời này của anh đánh trúng.

Cô không thích là thật.

Vô luận là làm cơm kiểu Tây, đồ ăn kiểu Trung hay đồ ngọt điểm tâm, cô đều cực kỳ có thiên phú. Chỉ cần nhìn kĩ hai ba lần là có thể làm được, mà làm cũng rất ngon. Tuy nhiên cô lại không thích.

Cô không thích suốt ngày phải xuống bếp.

Mùi của phòng bếp rất nồng, hơn nữa đồ đạc còn rất rườm rà. Cô chỉ thích nấu chứ không thích chuẩn bị.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng nấu ăn thì được. Còn cứ ở trong bếp khiến cô cảm thấy khó chịu suốt, thì Khương Thu Nghi không nguyện ý.

Chẳng qua là cô có chút bất ngờ, làm sao Lục Minh Thừa biết được là cô không thích?

"Sao anh biết em không thích?"

Lục Minh Thừa nhìn cô, không trả lời.

Khương Thu Nghi không nhịn được, ở dưới bàn, đá chân anh một cái, hung dữ nói: "Nói chuyện."

Lục Minh Thừa: "..."

Lục Minh Thừa bật cười, mím môi, nói: "Trực giác."

Khương Thu Nghi nghe, mặt không biểu cảm hỏi: "Anh nghĩ là em sẽ tin sao?"

Lục Minh Thừa: "Có."

Khương Thu Nghi đối mắt với anh một lúc lâu, sau đó quay đi chỗ khác, nói: "Ồ."

Lục Minh Thừa: "..."

Ăn xong, lần đầu tiên Lục Ming Thừa đảm nhận việc dọn dẹp.

Có hai cái tô, anh cũng không muốn để lại đến ngày nai cho người hầu rửa, nên rửa luôn.

Khương Thu Nghi không quản anh, ăn xong, đứng trong phòng một lát rồi mới về phòng nghỉ ngơi.

Lúc Lục Minh Thừa tắm rửa xibg, đi ra, liền thấy Khương Thu Nghi ngủ say như chết.

Anh nhìn cô một lúc, nuốt lời muốn nói với cô trở về.

Hôm sau tỉnh dậy, Lục Minh Thừa đã không ở nhà.

Khương Thu Nghi nằm trên giường tính toán thời gian, Lục Minh Thừa qua đó, Từ Uyển Bạch hẳn sẽ đi.

Cô lắc lắc bàn chân nhỏ, nghĩ ngợi. Không biết lần này câu chuyện của hai người sẽ phát triển như thế nào, liệu có thể tiến lên một bước thành tình cảm kia luôn không.

Suy nghĩ một lát, Khương Thu Nghi chỉ cảm thấy phiền lòng.

Cô vén chăn xuống giường, quyết định đến chiến đội xem thử.

Mấy ngày không qua, cũng không biết chiến đội hiện giờ ra sao.

Khương Thu Nghi đến chiến đội, mấy người Tống Thiện rất vui vẻ.

Mỗi lần cô tới đây đều mang cho họ thật nhiều món ngon.

Quả nhiên.

Lúc này, Khương Thy Nghi mua không ít trà sữa và điểm tâm ngọt.

Tống Thiện vừa ăn, vừa cảm khái: "Chị, ngon quá trời quá đất "

Khương Thu Nghi cười: "Dạo này huấn luyện sao rồi?"

Tống Thiện: "Vô cùng tốt."

Địch Phong cũng lên tiếng theo: "Cũng không tệ lắm. Qua một thời gian ngắn nữa sẽ thi đấu, hy vọng họ có thể phát huy thật tốt "

Nghe vậy, mắt Khương Thu Nghi sáng lên: "Định thi đấu tiếp sao?"

"Đúng vậy." Trần Phù nói: "Chị có rảnh xem không?"

Khương Thu Nghi: "Nhất định phải rảnh chứ."

Cô cười nói: "Bây giờ các cậu đã có không ít fan, biểu hiện cho thật tốt. Hay các cậu trang điểm trước khi lên sân khấu luôn đi, để gây ấn tượng với mọi người."

Cả đám: "..."

Bọn họ là con trai, ghét nhất chính là trang điểm.

Nhưng Khương Thu Nghi đã lên tiếng, bọn họ không dám không nghe.

Trần Phù: "...vâng."

Mấy người còn lại cũng gật đầu theo.

Khương Thu Nghi thấy vậy, cười thỏa mãn: "Đến khi các cậu đoạt giải quán quân, chị mời các cậu..."

Cô suy nghĩ: "Các cậu muốn gì cũng được hết."

Hai mắt Tống Thiện sáng lên: "Thật sao?"

"Đương nhiên." Khương Thu Nghi cười: "Biểu hiện tốt vào."

"Em sẽ."

Ở chiến đội cỗ vũ tinh thần mấy chàng trai trẻ một phen, Khương Thu Nghi rời đi.

Sau khi ra ngoài, cô có chút không biết phải làm gì.

Trong nhà không có gì chơi, cô cũng không có hứng thú đi dạo phố.

Lê Diệu với Giản Hạ cũng rất bận.

Khương Thu Nghi suy tư vài giây, kêu người lái xe đến Nghê Cẩm.

Lúc Khương Thu Nghi đến, trong tiệm còn đang rất bận.

Lâm San San làm việc ở đây, bận đến chân không chạm đất.

Cô chưa hoàn toàn quen với công việc, không khỏi có chút chậm.

"San San."

Khương Thu Nghi xuất hiện, cười tủm tỉm, nói: "Còn đang bận?"

Mắt Lâm San San sáng lên, kinh ngạc nhìn cô: "Ừm. Sao nay cậu rảnh đến đây?"

Khương Thu Nghi cười: "Tớ đến xem."

Cô chỉ đồ trên tay: "Tớ mang đồ ăn đến cho mấy cậu. Làm xong rồi ăn."

"Ok. Cảm ơn bà chủ nhỏ."

Ở đây, Thịnh Thanh Nghê là bà chủ lớn của bọn họ, vậy đương nhiên Khương Thu Nghi là bà chủ nhỏ.

Khương Thu Nghi cong môi cười: "Cần gì không, tớ hỗ trợ."

Hôm nay Thịnh Thanh Ngê không tới đây. Trong tiệm chỉ có một quản lý và hai nhân viên.

Sau khi Khương Thu Nghi đến, cô chia sẻ không ít việc.

Chẳng qua là cô không ngờ đến, ở Nghê Cẩm đây mà cũng gặp được Chân Bình.

Mẹ chồng nàng dâu hôm qua mới tách nhau ra thì hôm nay lại gặp lại.

Hai người nhìn nhau vài giây, Lâm San San còn định tiến lên tiếp đón thì bị Khương Thu Nghi giữ chặt lại.: "Để tớ."

Lâm San San không nghĩ nhiều, trả lời: "Được."

Khương Thu Nghi đến bên cạnh Chân Bình, nhìn vệ sĩ đằng sau bà, thấp giọng gọi: "Mẹ. Sao mẹ cũng tới đây?"

Chân Bình: "..."

Bà cũng không ngờ tới, thật vất vả mới lựa được dịp đến cửa hàng này, lại có thể gặp được Khương Thu Nghi.

Không phải ai cũng nói, Khương Thu Nghi chỉ nhà đầu tư, bình thường đều không ở tiệm sao?

Chân Bình "ừ" một tiếng, mặt không đổi sắc, nói: "Đi ngang qua, ghé vào xem thử."

Khương Thu Nghi nín cười: "Để com dẫn mẹ đi xem nhé?"

Chân Bình: "Được."

Hai phút sau, Lâm San San đứng ở quầy tính tiền, nhìn Khương Thu Nghi ôm một đống quần áo, có chút ngây ngốc.

"Chào ngài. Ngài muốn tính tiền hết đống này sao?"

Chân Bình: "Ừ."

Lâm San San sửng sốt một lát, gật đầu: "Cửa hàng chúng tôi mới vừa khai trương, có--"

Còn chưa kịp nói ra "có khuyến mãi giảm giá", Chân Bình đã đánh gãy lời cô nàng.

"Đừng giảm giá cho tôi." Bà đẩy đẩy kính đen, thản nhiên nói: "Tôi không thiếu từng ấy tiền."

"..."