Chương 16

Sau khi đàm phán ổn thỏa, Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đi đến khách sạn suối nước nóng dưới tướng tập đoàn Lục thị, mát-xa thả lỏng tâm tình.

Mát-xa xong, hai người ai về nhà nấy.

Vương tổng chuẩn bị hợp đồng rất nhanh, không quá ba ngày liền hoàn thành.

Lúc ký hợp đồng thì Khương Thu Nghi không có mang theo nhiều người như hôm qua. Ngoại trừ lái xe ở bên ngoài, còn có luật sư Nghiêm Húc mà Lục Minh Thừa sắp xếp cho cô nữa.

Xem hết hợp đồng, Nghiêm Húc chỉ ra một vài sơ hở và yêu cầu đối phương sửa đổi chúng.

Ba ngày qua Vương tổng đã đi tìm hiểu thân phận của Khương Thu Nghi.

Trong lúc luật sư còn đang xem xét hợp đồng, Vương tổng liền nhìn qua phía Khương Thu Nghi, gọi: "Tiểu thư Khương."

Khương Thu Nghi đang báo cáo tiến độ cho Lê Diệu, nghe ôn gọi thì ngước mắt nhìn lên ông ta một cái: "Vương tổng có chuyện gì sao?"

Vương tổng suy nghĩ, thấp giọng nói: "Nếu tôi đồng ý trả giá cao hơn chút nữa, giữ lại một phần cổ đông của chiến đội. Tiểu thư Khương có nguyện ý không?"

Có tập đoàn Lục thị bỏ vốn, chiến đội này coi như có mục có nát cũng sẽ không bị sụp đổ.

Nghe vậy, Khương Thu Nghi mỉm cười: "Không nguyện ý."

Cô cất di động, hờ hững nói: "Vương tổng, thứ tôi muốn là toàn cổ phần của cả chiến đội."

Vương tổng: "..."

Ông ta thấy không thể thuyết phục được Khương Thu Nghi, chỉ có thể từ bỏ thôi không hỏi nữa.

Sau một hồi, hợp đồng đã được ký kết thành công.

Sau khi ký tên, Khương Thu Nghi nói cho Lục Minh Thừa một tiếng.

Không đến nửa giờ sau, Vương tổng liền nhận được biên lai của tài khoản.

Trên mặt ông ta chứa đầy ý cười, bắt tay với Khương Thu Nghi: "Cảm ơn tiểu thư Khương, hợp tác vui vẻ."

Khương Thu Nghi gật đầu, nhìn về phía Vương tổng: "Vương tổng, quá khứ của chiến đội, chuyện của các tuyển thủ, vô luận là xấu hay đẹp cũng hy vọng ngài hãy giữ bí mất."

Vương tổng: "Được."

Ông ta không muốn bị Lục thị truy cứu trách nghiệm.

Ký hợp đồng xong, Vương tổng mang cô đi tới căn cứ lần nữa, giới thiệu các thành viên chiến đội với cô.

Do là đã được Vương tổng thông báo từ trước, cho nên tất cả tuyển thủ của chiến đội đều đã đứng đậy đợi sẵn rồi.

Thấy Khương Thu Nghi xuất hiện, mọi người đều đồng loạt sửng sốt.

Vương tổng không phát giác được khuôn mặt của các tuyển thủ đang dại ra, chỉ tay nói: "Đây là bà chủ mới của các cậu, tiểu thư Khương."

Mọi người: "Chào bà chủ."

Khương Thu Nghi: "..."

Cô bật cười, cong môi nói: "Chào mọi người."

Cô dừng một chút, thấp giọng nói: "Mọi người đã dọn xong hết đồ rồi sao?"

Mọi người sửng sốt: "Dọn đồ gì cơ?"

Khương Thu Nghi nhìn về phía Vương tổng: "Ngài không nói với bọn họ?"

Vương tổng "ồ" lên một tiếng, xoa xoa tay nói: "Xin lỗi tiểu thư Khương, tôi bận bịu nên quê mất việc này."

"Ừ."

Khương Thu Nghi không để ở trong lòng, lần nữa nói: "Mọi người đi thu dọn hành lý đi, chúng ta đổi chỗ ở mới."

Không ai di chuyển.

Khương Thu Nghi cũng không tức giận, dịu dàng nói: "Đổi một nơi tốt hơn so với nơi này."

Cô nhìn mọi người vẫn còn bất động, nhíu mày hỏi: "Mọi người không chịu đổi?"

"Không phải."

Đội trưởng bọn họ đại diện lên tiếng, thấp giọng nói: "Cô hiểu về game sao?"

"Tôi không hiểu." Khương Thu Nghi cười một cái: "Nhưng tôi thích ước mơ của các cậu."

Cô vừa nói xong câu đó, mấy người con trai trầm mặc một lát rồi đông loạt xoay người đi lên lầu.

Bọn họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Khương Thu Nghi thấy vậy, cực kì vui mừng.

Trước khi đến kí hợp đồng với Vương tổng, cô đã chọn xong nơi ở, là một căn biệt thư hướng ra mặt hồ.

Biệt thự có diện tích rất lớn, phong cảnh cực đẹp, xung quanh có một cái hồ, là nơi lí tưởng để người ở có thể hằng ngài ra xung quanh hồ tập thể dục.

Biệt thự là của Lục Minh Thừa, nhưng bởi vì quá lớn nên cả hai người đều chưa từng ở. Hiện tại nơi này dùng cho các cậu nam sinh ở trong chiến đội trú tạm, chính là vừa lúc.

Cô tính toán, biệt thự lớn có 3 tầng với mười mấy căn phòng. Phòng khách tầng hai lẫn tầng ba đều rất lớn, có thể dùng để làm xưởng chính.

Bởi thì thời gian có hạn, Khương Thu Nghi chỉ tạm thời cho người đem đến một ít vật phẩm, cô pha và giường có trước, nhưng chưa hoàn chỉnh. Sau khi chắc chắn sẽ mang mọi người tới đây, cô mới cho người đưa tới.

Về phần máy tính, cô cũng mua loại máy tính xịn nhất, thích hợp cày game, đưa lại đây.

Mấy cậu con trai xuống xe, ai nấy cũng đều hoang mang ngơ ngác.

Bọn họ có bị lừa hay không vậy?

Chắc người này không định bao nuôi bọn họ đi?

"Đội trưởng." Một cậu trai có tuổi khá nhỏ lên tiếng: "Mấy người này chắc không phải là quân lừa gạt đâu đúng không?"

Đội trưởng Trình Vĩnh Gia im lặng, thấp giọng nói: "Lừa đảo sẽ lái Bugatti sao?"

Mọi người: "..."

Trình Vĩnh Gia ngẫm nghĩ một hồi, thấp giọng nói: "Coi như cô ấy là kẻ lừa đảo thật đi, chúng ta đi theo cũng tốt hơn ở bên đó."

"Thật." Có người lên tiếng: " Ở lại bên đó, tôi cảm giác mình phải ăn mỳ tôm đến chết mất."

Vài người liếc nhau, nhất trí đi theo.

Bọn họ không chần chờ gì nữa, vì bọn họ không còn đường lui.

Mang người vào biệt thự, Khương Thu Nghi nghe bọn họ thì thậm nghị luận, biết họ hài lòng với nơi này.

Cô đang muốn nói chuyện thì Khâu Kiến Bạch với Trần Phù đã từ trên lầu đi xuống.

Mọi người đều ở trong giới, tự nhiên sẽ quen nhau.

Giới thiệu xong, mọi người cũng tin tưởng Khương Thu Nghi không phải là kẻ lừa đảo.

Khương Thu Nghi nhìn thời gian, giao phó nói: "Các cậu đi cất hành lý đi, hồi nữa xuống ăn cơm."

Mọi người: "Vậy chia phòng thế nào?"

Khương Thu Nghi nhíu mày, cười cười nói: "Tự các cậu quyết định mình ở phòng nào. Nơi này của tôi không nhiều quy củ như vậy. Vui vẻ thoải mái là quan trọng nhất."

"Mỗi người một phòng sao?" Một người hỏi.

Khương Thu Nghi gật đầu: "Đương nhiên, lầu hai lầu ba có thể ở, lầu một thì hơi ầm ĩ, tốt hơn là không nên chọn lầu một."

Lời cô vừa dứt, một đám con trai khiêng hành lý chạy lên lầu.

Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, lẩm bẩm nói: "Thật ra nơi này có thang máy."

Nhưng người đều đã đi.

Khâu Kiến Bạch cười một tiếng, nhìn về phía cô: "Cảm ơn."

Trần Phù cũng nói theo.

Khương Thu Nghi tùy ý nói: "Khách khí, điều tôi nên làm."

Sửa soạn xong xuôi, một đám nam sinh còn đứng tần ngần trên lầu một hồi rồi mới xuống dưới.

Khương Thu Nghi sắp xếp đầu bếp đến đây, chuẩn bị cơm trưa cho họ.

Nhìn đồ ăn trên bàn, mọi người đều bị kinh ngạc đến ngây người.

Tôm hùm, hàu sống, gan ngỗng... Ngoại trừ đắt, còn có hiếm vô cùng!

Khương Thu Nghi không biết bọn họ thích ăn cái gì, nên đã nhờ đầu bếp làm đại món gì đó.

Trên cái bàn hình chữ nhật, đồ ăn đã được bày sẵn đầy bàn.

Mọi người nhìn chằm chằm đồ ăn, rồi anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không ai dám động đũa.

Khương Thu Nghi dở khóc dơ cười, thấp giọng nói: "Sao mọi người không ăn?"

Đội trưởng Trình Vĩnh Gia nhìn cô, hai tay đặt trên đùi nắm chặt, cả cơ thể đều run rẩy.

Nhóm người bọn họ, kỳ thật đã lâu chưa được cảm nhận mộ bầu không khí sang trọng như thế này.

Có người đột nhiên lên tiếng: "Bà chủ."

Khương Thu Nghi "ừ" một tiếng: "Sao vậy?"

"Về sau có thể đừng lãng phí như vậy được không?" Một cậu thanh niên gầy teo yếu ớt nói: "Chúng tôi không cần ăn đắt như vậy."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi chỉ cười: "Ăn đi, các cậu ăn cũng không làm cháy ví tôi."

Cô gắp đũa lên nếm thử trước, vừa nói: "Ăn đi, các cậu ăn đảm bảo khỏe mạnh, chơi game thật tốt thu về lợi nhuận cho tôi, còn cái khác khỏi cần lo."

Mọi người: "..."

Trước đây Vương tổng cũng nói như thế này.

Lúc đầu Vương tổng triệu tập họ lại một chỗ, chiêu đãi thật tốt qua vài ngày, sau đó là bắt đầu chuỗi ngày mỳ tôm.

Khương Thu Nghi biết hiện tại bọn họ là đang nghĩ đến cái gì. Nhưng cô không có cách nào chứng minh, chỉ có thể để thời gian trả lời tất cả.

Khâu Kiến Bạch chính là tiền bối của đám người kia, anh ta nhìn mọi người một lúc rồi lên tiếng, nói: "Ăn trước đi, chuyện này gác lại để sau nói. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là đừng để bỏ đói dạ dày của mình."

Trần Phù cũng bắt đầu động đũa.

Trình Vĩnh Gia hơi mím môi, cũng cầm đũa lên.

Nháy mắt, tất cả mọi người đều cầm đũa ăn cơm.

Bọn họ ăn như hổ đói, ngấu nghiến từng miếng lớn trong miệng.

Khương Thu Nghi lơ đãng nhìn quanh, phát hiện còn có người vừa ăn vừa khóc.

Cô hơi ngừng, bỗng nhiên nhớ tới mấy tư liệu kia.

Vương tổng tìm đến những chàng thanh nhiên này, một là bỏ nhà đi bụi, một là trong nhà quá nghèo không có tiền trang trải cuộc sống, nhưng lại thích chơi game, cho nên mới cùng Vương tổng ký hợp đồng.

Trong đám người thì Trình Vĩnh Gia là lớn tuổi nhất, nhưng cũng chỉ có 20 tuổi. Mấy người khác cũng đều ở độ 18, có hai người thậm chí còn chưa thành niên.

Nghĩ một lát, Khương Thu Nghi thu hồi ánh mắt.

Cô không muốn quấy rầy bọn họ, cũng không muốn làm bọn họ bị mất mặt, đơn giản là giả vờ không phát hiện.

Cơm nước xong, Khương Thu Nghi giao phó với vài người rồi rời đi trước.

Về chuyện chiến đội, cô giao cho Khâu Kiến Bạch xử lý, còn huấn luyện viên, cô cũng sẽ để cho Khâu Kiến Bạch đi tìm.

Khương Thu Nghi chỉ việc bỏ tiền.

Vài ngày sau, Khương Thu Nghi thỉnh thoảng đến thăm biệt thự. Cô phát hiện, mỗi người ở đây đều đang cực kì cố gắng từng ngày, không có lúc nào là không luyện tập.

Bọn họ đang theo đuổi ước mơ của mình.

Khương Thu Nghi sợ bọn họ ăn không ngon, ảnh hưởng thân thể, nên cô cố ý tìm hai đầu bếp, mỗi ngày chuẩn bị đồ ăn cho họ.

Ngoại trừ đầu bếp, dì giúp việc thu dọn giặt giũ quần áo cũng có, đầy đủ tất cả.

Hôm nay, Lê Diệu theo cô đến chiến đội xem một vòng.

Lúc rời đi, hai người còn định đi dạo phố. Mấy ngày nay đều lo đầu tư cho đám thanh niên trẻ này, Khương Thu Nghi không có thời gian tiêu tiền cho bản thân.

"cảm giác thế nào?"

Khương Thu Nghi nhướng mi: "Tốt vô cùng."

"Cậu thật không sợ tiền ra như tát nước?"

Khương Thu Nghi nghiêng đầu nhìn Lê Diệu, nghĩ nghĩ: "Cũng không sao, người thành công rốt cuộc cũng phải trải qua thất bại."

Huống chi, tát nước cũng không phải là tiền của cô.

Lê Diệu bị logic của cô đánh bại.

Cô ấy trầm mặc một hồi, không khỏi tán đồng cái lý do bao biện này của cô.

"Vậy Lục tổng thì sao, lúc anh ấy biết cậu tiêu tiền cho mấy em trai trắng trẻo thế này, anh ấy có ý kiến gì không?"

Trong mắt Lê Diệu lóe lên tia sáng nhiều chuyện.

Khương Thu Nghi: "..."

Cô bật cười, liếc Lê Diệu một cái, nói: "Cậu đừng nói như kiểu tớ đang bao nuôi bọn họ chứ."

Lê Diệu: "Cũng đâu khác lắm đâu."

Khương Thu Nghi lắc đầu: "Minh Thừa không nói gì, thỉnh thoảng còn hỏi một chút về tình huống bên này."

Lê Diệu nhíu mày, cười cười nói: "Lục tổng rộng lượng như vậy sao?"

Khương Thu Nghi gật đầu: "Rộng lượng gì chứ, ngay từ đầu chúng tớ vốn đã không quản đối phương."

Lê Diệu nhìn chằm chằm gò má của cô một lúc, thở dài: "Haiz."

Cô ấy nói: "Kỳ thật tớ với Hoắc Tầm cũng như vậy."

Hôn nhân không tình yêu, tóm lại cũng chẳng hoàn mỹ như bao người tưởng.

Khương Thu Nghi liếc Lê Diệu một chút, thấp giọng nói: "Ít ra cậu còn đỡ hơn tớ."

Một năm sau, cô sẽ tay không ly hôn rời khỏi Lục gia.

Đến khu trung tâm, hai người đều ném mấy việc phiền lòng ra sau đầu, bắt đầu điên cuồng mua sắm.

Khương Thu Nghi chọn vài bộ váy đẹp mắt, quẹt thẻ tính tiền.

Mua quần áo xong, hai người đến thẳng cửa hàng túi xách.

Nếu như hỏi thứ gì khiến phái nữ mua hoài không biết chán thì túi xách chính là lựa chọn đầu tiên.

Túi xách trị bách bệnh, tốt nhất chính là bệnh hư vinh.

Khương Thu Nghi xem vài chiếc túi vừa mới ra mắt, cô khoác lên vai, nhìn về phía Lê Diệu: "Sao?"

Lê Diệu: "Đẹp."

Khương Thu Nghi nhìn vào trong gương, cũng cảm thấy rất hợp với mình.

Cô đang định gọi nhân viên gói túi này lại thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Xin chào, tôi muốn xem cái túi xách này."

Khương Thu Nghi không động đậy.

Nhân viên nở nụ cười tươi rói chào đón, nói: "Mỹ nữ cứ xem mấy màu khác trước thử đi? Tôi kêu đồng nghiệp vào kho hàng lấy cho cô một màu khác cũng cùng mẫu này, 2 phút thôi."

Từ Uyển Bạch hơi ngừng, lắc đầu nói: "Không cần, tôi thích kiểu màu trắng này."Cô

Nói xong, cô ta dừng chút rồi nhìn nhân viên: "Thôi cứ lấy đi, tôi đợi."

Tiếng nói vừa dứt, Khương Thu Nghi quay đầu.

Nhìn thấy cô, Từ Uyển Bạch sửng sốt nói: "Tiểu thư Khương."

Khương Thu Nghi: "Ừ."

Từ Uyển bạch cười cười, thấp giọng nói: "Thật là có duyên. Không ngờ tôi đi đến đây mà cũng có thể gặp được tiểu thư Khương."

Cô nói: "Tiểu thư Khương, tôi có thể xem mẫu túi này không?"

"Đương nhiên."

Khương Thu Nghi đưa cho Từ Uyển Bạch, đến chỗ Lê Diệu ngồi nghỉ ngơi.

Hôm nay Từ Uyển Bạch mặc một bộ vest nhỏ màu đen, cả người toát ra một hơi thở lão luyện nơi công sở.

Dáng người cô ta rất chuẩn, ngực tấn công, mông phòng thủ, nhìn rất có khí chất.

Lê Diệu nhìn chằm chằm Từ Uyển Bạch, cầm điện thoại nhắn cho Khương Thu Nghi một tin: [ Ai vậy? ]

Khương Thu Nghi quét mắt, cúi đầu nhắn lại: [ Đối tác của Lục thị trong 1 dự án. ]

Lê Diệu: [ Không đơn giản. ]

Khương Thu Nghi: [ Cậu cũng nhìn ra được? ]

Lê Diệu: [ Lúc nãy cậu đứng trước gương, cô ấy rõ ràng là nhìn thấy cậu, còn ngạc nhiên nữa mà. ]

Khương Thu Nghi: [ Không hổ danh là Lê cầu toàn Diệu. ]

Hai người không nhắn tin nữa, lười biếng ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

Khách trong cửa hàng không phải là có quá nhiều, cho nên nhân viên cũng lại đây chiếu cố.

Từ Uyển Bạch xem xem, đột nhiên hỏi: "Tiểu thư Khương, cô cảm thấy sao?"

"Rất dễ nhìn."

Từ Uyển Bạch cong môi, cười nói: "Tôi cũng cảm thấy rất đẹp."

Cô ta nhìn Khương Thu Nghi "Cô định mua?"

Khương Thu Nghi: "Ừ."

"Màu trắng sao?" Từ Uyển Bạch nhìn cô, ôn nhu nói: "Tôi cũng rất thích màu trắng."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi cong môi cười cười: "Màu trắng quả thật rất dễ nhìn. Nếu tiểu thư Từ thích cũng có thể mua."

Từ Uyển Bạch dừng một chút, thấp giọng nói: "Chủ yếu là tôi sợ tiểu thư Khương để ý chuyện tôi mang trùng mẫu túi."

"Sẽ không."

Khương Thu Nghi lạnh nhạt nói: "Tôi mua cũng không nhất định là sẽ mang."

Nụ cười trên mặt Từ Uyển Bạch cứng đờ.

Khương Thu Nghi nói lời này, khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng không thoải mái. Nhưng không thoải mái thì sao, nó vẫn là sự thật.

Trong nhà cô có mấy trăm cái túi, không nhất thiết phải mang hết mỗi cái.

Khương Thu Nghi không có thời gian ở lại xem Từ Uyển Bạch biểu diễn, cô quay đầu, đi về phía nhân viên cửa hàng: "Phiền cô lấy ra tất cả màu sắc và kích thước của mẫu túi này giúp tôi."

Hai mắt nhân viên lấp lánh, cười nói: "Được, tiểu thư Khương chờ một lát, có thể cần chút thời gian."

Khương Thu Nghi gật đầu: "Tôi quẹt thẻ trước, tối nay cô cho người giao tới nhà tôi."

Nhân viên: "Được."

Đứng dậy đi tính tiền, Khương Thu Nghi nhìn qua Từ Uyển Bạch còn đang đứng tại chỗ, cô cười nói: "Tiểu thư Từ cứ thoải mái, thích thì mua, tôi cũng sẽ không mang trùng túi xách với cô lúc xuất hiện, cho nên khỏi cần tự mình cảm thấy xấu hổ."

Quét thẻ xong, cô cùng Lê Diệu rời đi.

Vừa ra tiệm, Lê Diệu nhịn không được khoát tay với Khương Thu Nghi, bắt đầu cười , nói: "Trước kia sao tớ không biết, cậu cũng là người rất biết ăn nói người khác đấy."

Khương Thu Nghi: "Vẫn luôn biết, nhưng chỉ thu liễm mà thôi."

Cô bây giờ, hoàn toàn bộc lộ tất cả.

Làm thế nào để bản thân cảm thấy thoải mái nhất. Về phần có làm tổn thương người khác hay không, nếu là người cô thích, cô tự nhiên sẽ im lặng bỏ qua. Còn nếu như người cô ghét, vậy thì tại sao cô lại phải tự dồn nén chính mình?

Như vậy có vui không?

Tiến hai người rời đi, nhân viên cửa hàng vui vẻ ra mặt đi đến chỗ Từ Uyển Bạch.

"Tiểu thư, cô có muốn mua cái túi này không?"

Từ Uyển Bạch cắn môi dưới, thấp giọng hỏi: "Túi này giá bao nhiêu?"

Nụ cười trên mặt nhân viên như bị kiềm hãm, miễn cưỡng duy trì: "Túi này ở tiệm chúng tôi giá 8 vạn 8. Nếu cô mua một túi, vậy đợi chúng tôi lấy mẫu chế tác cho cô."

Từ Uyển Bạch ngẩn ra, nhìn nhân viên: "Vị tiểu thư ban nãy, không phải là không cần lấy mẫu chế tác sao?"

Nhân viên mỉm cười giải thích: "Tiểu thư Khương là khác, cô ấy là khách hàng tiêu thụ hơn trăm ngàn vạn một năm ở chỗ chúng tôi, đương nhiên sẽ được hưởng những dịch vụ ưu đãi, nằm trong phạm vi được mua bản gốc."

"..."

Từ cửa hàng đi ra, Từ Uyển Bạch siết chặt túi bên người.

Cô ta đâm leo thì phải theo lao, không thể nói rồi không mua cái túi giá trị ngang nhau nhưng lại khác.

Tiền lương Từ Uyển Bạch không thấp, hoa hồng từ các dự án cũng không nhỏ.

Nhưng vừa nãy ra tay tiêu hơn 10 vạn, đối với cô ta mà nói vẫn cực kỳ áp lực.

Từ Uyển Bạch tìm nơi nghỉ ngơi, ngồi xuống, từ từ nhắm mắt, áp chế lửa giận trong lòng.

Cô ta có niềm nghi ngờ sâu sắc, Khương Thu Nghi lúc nãy chính là cố tình.

"Tiểu A." Từ Uyển Bạch tỉnh táo vài giây, gọi hệ thống trong sóng não.

Tiểu A: "Tôi đây."

Từ Uyển Bạch hít sâu, thấp giọng hỏi: "Cậu có biết tại sao Khương Thu Nghi lại thay đổi lớn đến như vậy không?"

Tiểu A: "Tôi cũng không rõ."

Từ Uyển Bạch: "Liệu có phải trước giờ cô ta giả bộ hay không?"

Tiểu A: "Trong sách không có nói đến."

Từ Uyển Bạch: "..."

Cô ta cắn cắn môi, oán giận nói; "Cậu làm sao mà cái gì cũng cứ không biết, rốt cuộc cậu có ích lợi gì không?"

Tiểu A cực kỳ vô tội: "Cô không thể nói tôi như vậy, ít nhất là tôi đã cho cô biết hôm nay Lục tổng sẽ xuất hiện ở quảng trường Minh Vũ. Cô cũng thuận lợi vô tình chạm mặt với anh ta không phải sao?"

Nửa giờ trước khi gặp Khương Thu Nghi, Lục Minh Thừa có đến quảng trường Minh Vũ một chuyến.

Anh đi một vòng tầng 2 rồi rời đi.

Mà Từ Uyển bạch lạ vừa vặn cùng anh chặm mặt.

Lục Minh Thừa không nói chuyện nhiều với cô ta, sau khi nghe cô ta lên tiếng gọi anh, anh cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, sau đó mang đám người phía sau rời đi.

Nghĩ đến điều này, Từ Uyển Bạch lại càng phát hỏa.

"Nhưng anh ấy chỉ nhìn tôi có một chút."

Tiểu A: "Người đàn ông như Lục Minh Thừa, cô còn mong đợi anh ta sẽ nhất kiến chung tình với cô từ ánh nhìn đầu tiên à?"

Từ Uyển bạch bị hệ thông làm cho tức chết: "Được, không nói nữa, thà để tôi tự mình nghĩ biện pháp khác."

Tiểu A: "..."

Từ Uyển Bạch trầm tư hồi lâu, rồi gọi điện thoại cho tổng thanh tra công ty.

Cô ta phải hành động, hiện tại con đường duy nhất cô ta có thể tiếp cận được Lục Minh Thừa, chính là dự án du lịch phải được nhanh chóng khởi công xây dựng.

Lục Minh Thừa rất coi trọng hạng mục này, tất nhiên sẽ thường xuyên đi đến trông coi.

Trong khi đó, Khương Thu Nghi chẳng hề mảy may hay biết tính toán trong lòng của Từ Uyển Bạch, mà cô cũng chẳng để tâm đến cô ta.

Dù sao cũng đã được biết nội dung cốt truyện của tiểu thuyết, bây giờ cô chỉ sống sao cho bản thân thật thoải mái, cũng không để ý đến chuyện tình cảm chi cho mệt người.

Dạo phố xong, Khương Thu Nghi về đến nhà liền thấy ngay phòng để quần áo chứa đầy chiếc hộp.

Túi xách, váy áo, vật phẩm trang sức, đồng hồ, cần gì cũng có.

Cô rất thích tự mình khui hộp, cho nên không cần đến người hầu trong nhà động vào.

Khương Thu Nghi ngồi trên thảm, đang muốn ung dung bóc từng hộp đồ thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Là tin nhắn của Giản Hạ.

Giản Hạ: [ Cậu bận nên tớ nhắc cậu một chút, ngày mai mở phiên tòa xử lý vụ kiện ly hôn của Lâm San San, cậu có thời gian đến không? ]

Khương Thu Nghi: [ Có. Mấy giờ đó? Tớ qua đón cậu. ]

Giản Hạ: [ 3 giờ chiều. ]

Khương Thu Nghi: [ Ok. ]

Hai người nói chuyện đôi ba câu, Khương Thu Nghi tìm luật sư hỏi sơ qua về tình huống, xác định phiên tòa ngày mai sẽ không xuất hiện bất kỳ chỗ sơ suất nào mới yên tâm.

Khương Thu Nghi ở trong phòng để quần áo khui hộp đến khi Lục Minh Thừa tan tầm trở về vẫn chưa bóc xong.

Hau người một đứng một người nhìn nhau.

Lục Minh Thừa nhìn mấy cái hộp rải rác nằm trên mặt đất, thấp giọng hỏi: "Buổi chiều đến Minh Vũ?"

Khương Thu Nghi: "Ừm."

Lục Minh Thừa: "Tại sao không đến công ty?"

"...?"

Khương Thu Nghi bối rối ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Em đến công ty làm cái gì?"

Lục Minh Thừa trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Trợ lý đều nhớ bánh ngọt lần trước em mang đến cho họ."

Khương Thu Nghi: "..."

Khương Thu Nghi "a" một tiếng, không nghĩ nhiều lời nói của anh: "Vậy mai em lại mang đến cho họ một phần nữa."

"..."

Lục Minh Thừa không tiếp lời.

Khương Thu Nghi mở đồ từ trong hộp ra đặt sang bên cạnh, đống đồ của cô còn chưa kịp để vào tủ.

Cô định đứng dậy cất chúng, thì quét mắt nhìn sang người đàn ông đang đứng phía đối diện, gọi: "Lục tổng."

Khương Thu Nghi mỉm cười, chỉ tay: "Anh giúp em xíu được không? Giúp em phân loại màu sắc lớn nhỏ rồi bỏ vào trong tủ."

Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi khom lưng bắt đầu hành động.

Khương Thu Nghi nhìn anh đi tới đi lui, yên lặng cong môi cười.

"Cảm ơn Lục tổng, Lục tổng vất vả rồi."

Lục Minh Thừa đi hai ba chuyến, thấp giọng hỏi: "Sao không để người hầu xử lý?"

"Tự mình làm với vui chứ." Khương Thu Nghi chỉ vào cái túi cô mới mua về, hỏi: "Cái túi này đẹp không?"

Lục Minh Thừa liếc mắt: "Đẹp."

Khương Thu Nghi kinh ngạc: "Anh mà cũng thấy đẹp sao?"

"..." Lục Minh Thừa hoài nghi nhìn cô: " "Mà cũng" ý là gì?"

"À, thì là ý đó đó."

Khương Thu Nghi không mặn không nhạt nói: "Lúc em đi mua túi xách, em có gặp phải một cô gái rất xinh đẹp."

Cô không nói thẳng là Từ Uyển Bạch.

Lục Minh Thừa trả lời cho có lệ: "Ồ."

Kỳ thật anh không hiểu lắm, trong ngăn tủ của Khương Thu Nghi đã có bao nhiêu túi xách lớn nhỏ khác nhau. Trước kia cô cũng không thích sắm túi, nhưng bây giờ mỗi ngày đều mua không biết ngán, giống như bị nghiện vậy.

Cất đồ mới mua vào trong tủ xong, Lục Minh Thừa nói: "Mấy cái hộp gọi người hầu lên dọn dẹp, bây giờ xuống ăn cơm thôi."

Khương Thu Nghi sửng sốt, giờ đây mới nhớ tới chuyện lúc này Lục Minh Thừa hẳn là đã nên đi về phòng thay quần áo và xuống ăn cơm, kết quả bị cô lôi kéo anh ở chỗ này lãng phí hơn nửa tiếng.

Ăn cơm xong, vợ chồng ai nấy tự bận việc riêng của mình.

Khương Thu Nghi về phòng xem phát trực tiếp của các nam sinh chiến đội nhà cô.

Gần đây không có thi đấu, bọn họ cũng đang gia tăng cường độ tập luyện, cho nên mỗi tối hằng ngày đều phát sóng trực tiếp 1, 2 tiếng.

Thật ra Khương Thu MNghi không quan trọng chuyện bọn họ phải phát sóng trực tiếp để kiếm tiền. Nhưng nếu là họ đã kiên trì muốn làm, vậy cô cũng không còn cách.

Khương Thu Nghi kết nối điện thoại với màn hình lớn trong phòng, nằm ngửa ở trên sô pha xem.

Cô cực kì công bằng, qua từng phòng phát sóng của mỗi tuyển thủ trong chiến đội của mình, thả 10 cái tên lửa rồi rời đi.

Cuối cùng, vô lại trong phòng của Trần Phù.

Cô vẫn thích xem Trần Phù chơi game nhất thôi.

Khương Thu Nghi vừa vào tặng quà, khắp bình luận đều là [ Phù bà đã đến. ]. [ Chị gái bao nuôi Trần Phù đã đến. ], [ Con trai, fan của con lại đến. ] và tỉ tỉ những cmt linh tinh khác.

Khương Thu Nghi thấy, cũng không ngạc nhiên, cô đưa quà xong liền yên tâm xem Trần Phù đánh game.

Cô đang xem một cách say sưa thì lại phát hiện, trên khung bình luận hiện tại đang cãi nhau.

Khương Thu Nghi phát ngốc.

Tiếp xúc với trò chơi lâu như vậy, cô đương nhiên biết không ít người xem trực tiếp trò chơi đều có miệng rất dơ, so với đám người đu showbiz thì bên này mắng càng ác liệt hơn nhiều. Nhưng đây là lần đầu tiên Trần Phù stream mà lại gặp chuyện như vậy.

Cô hoàn toàn không biết, nguồn gốc của trận war này là cái gì.

Khương Thu Nghi ngẫm nghĩ một hồi, liền mở máy tính đăng nhập weibo.

Vừa vào nick, cô đã nhận được không ít inbox.

Sau khi có chiến đội, Khâu Kiến Bạch hỏi weibo của cô có muốn theo dõi mọi người của đội hay không.

Khương Thu Nghi nghĩ đến weibo của mình người của Lục gia đều biết, vậy cô lập một cái nick phuj, follow tất cả thành viên của đội.

Cô ở trước mặt bọn họ, chính là thân phận bà chủ.

Tên nick phụ giống y xì ID trong phòng phát sóng trực tiếp, thêm việc còn được Trần Phù follow lại, cho nên mọi người đều biết cô là đại fan của Trần Phù.

Nên khi có chuyện, tự nhiên sẽ có người inbox cho cô.

Khương Thu Nghi mở mấy tin xem, xem xong liền hiểu.

Hóa ra một tối lúc Trần Phù thi đấu với bên đối phương, bị đối phương ám chỉ cà khịa.

Không chỉ khịa Trần Phù, còn khịa luôn cả Khương Thu Nghi.

Gần đây cô mỗi ngày đều tặng quà cho Trần Phù, trong giới đã có không ít tin đồn truyền tai, rằng cô là đang bao nuôi Trần Phù.

Thậm chí còn có người đồn là cô là tiểu phú bà đã 40 tuổi.

Nhìn thấy ảnh cap màn hình này, Khương Thu Nghi không thể nhịn được nữa.

Cô rõ ràng là một cô gái xinh đẹp, mặc dù lớn hơn Trần Phù vài tuổi, nhưng không thể gọi cô là phú bà như vậy được!

Khương Thu Nghi nổi giận đùng đùng mở weibo của đối phương ra, sau khi xem video trận đấu giữa hai người, cô chỉ cười lạnh một tiếng.

Trông không đẹp, kỹ thuật cũng không tốt, ngược lại là rất tự tin.

Khương Thu Nghi suy nghĩ một hồi, nhìn bình luận phẫn nộ của fan Trần Phù ở siêu thoại, lại nhìn một số bình luận đáp trả mấy lời thô tục khó coi kia, cô mở số dư tài khoản của mình ra xem.

Khương Thu Nghi không chút do dự, nạp tiền vào ID.

Nếu đối phương là đang ghen tỵ cô tặng quá nhiều quà cho Trần Phù, vậy thì không bằng cô cứ triệt để khiến hắn ghen tỵ, ghen đến lòi con mắt mới thôi.

Lục Minh Thừa bên kia vừa mới kết thúc hội nghị từ xa, điện thoại đột nhiên reo lên.

Anh xoa xoa hai mắt, mở điện thoại ra, là phí nạp tiền vào trò chơi của Khương Thu Nghi.

Cô nạp 500 vạn.

Lục Minh Thừa cúi xuống, đứng dậy đi về phòng.

Anh không để ý đến 500 vạn này, nhưng anh muốn biết cô đang làm cái gì, đêm hôm khuya rồi sao lại bất thường như vậy.

Đẩy cửa phòng đi vào, Khương Thu Nghi bớt chút thời gian nhìn lên anh: "Làm việc xong rồi?"

Lục Minh Thừa quét mắt lên màn hình lớn cách đó không xa, bị khung bình luận làm cho hoa mắt.

Anh gật đầu, nặng nề hỏi: "Đang xem trực tiếp?"

Khương Thu Nghi gật đầu, tức giận nói: "Có người mắng idol của em."

Lục Minh Thừa: "...."

Anh liếc mắt nhìn điện thoại của cô, thấp giọng hỏi: "Mắng thế nào?"

Khương Thu Nghi nghẹn lại, nhìn anh một cái: "Anh nhìn spam bình luận kìa, là fan của đối phương chạy tới mắng."

Cô cởϊ áσ choàng trên người mình ra, khí thể hùng hùng hổ hổ như làm một việc đại sự.

Lục Minh Thừa ngồi ở cạnh cô, tận mắt chứng kiến cô vợ trước đây đã từng tiếc từng khúc ruột nếu mua một món gì đắt, bây giờ lại mạnh tay ném luôn mười tên lửa siêu khủng không chớp mắt.

Cô còn rất kiêu ngạo gõ phần bình luận: [ Mọi người nhường đường một chút, để bổn cung đây thanh lọc rác thải. ]

Sau khi tải bình luận, cô liền thả liên tiếp ném ra mấy tên lửa vào khung bình luận.

Trần Phù ngây người, fan Trần Phù cũng phát ngốc, kinh sợ không thôi. Fan đối phương sửng sốt dừng một chút, lại tiếp tục hăng máu mắng chửi.

Khương Thu Nghi thấy hiệu quả không lớn, quay đầu nhìn về phía Lục Minh Thừa: "Anh tải app này chưa?"

Lục Minh Thừa: "?"

Khương Thu Nghi nhìn anh, vẻ mặt thành thật: "Đây là tuyển thủ trong chiến dodoijj mà em đầu tư. Dùng tiền anh đầu tư, cũng coi như là sản nghiệp dưới tướng của công ty anh. Anh có thể giúp cậu ta hạ ván này được không?"

"..."

Lục Minh Thừa bị logic của cô đánh bại.

"Em rất thích cậu ta?"

Khương Thu Nghi "a" lên một tiếng, vừa lướt bình luận vừa nói: "Cậu ấy đẹp trai, chơi game giỏi, cả người trong sáng sạch sẽ, chẳng lẽ anh không thích sao?"

Lục Minh Thừa: "..."

Anh không muốn nói chuyện.

Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái với Lục Minh Thừa: "Lục tổng, anh giúp được không? Đi mà."

Lục Minh Thừa: "... Chỉ lần này thôi."

Nhưng chỉ mỗi mình Lục Minh Thừa thôi thì chưa đủ.

Lúc này thời gian còn tương đối sớm, Khương Thu Nghi nói với bác Từ một tiếng, bác Từ kêu gọi nhóm người hầu còn chưa nghỉ ngơi, cho mỗi người một tài khoản, vào phòng phát sóng của Trần Phù tặng qùa.

Tên lửa cao cấp, du thuyền , tàu hỏa, máy bay, tất cả đều có.

Đêm nay, khung bình luận bị spam choang ngợp bởi mấy lễ vật.

Fan đối phương bình luận thô tục, còn chưa kịp để người nào thấy thì đã bị lễ vật phía sau bao trùm.

Trận này, Khương Thu Nghi thắng!

Cô cũng không tin, cô đập tiền vậy rồi mà đám người kia còn dám ở lại. Cô muốn cho đối phương mở to mắt ra mà nhìn, thế nào mới là danh xưng "đại fan" thực thụ.