Chương 17

Trực tiếp của Trần Phù kết thúc, Khương Thu Nghi tặng quà thôi cũng mệt rã rời.

Cô dựa trên sô pha nghỉ ngơi, Lục Minh Thừa nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Qua một lúc, anh mới hỏi: "Chiến đội em mua hiện tại sao rồi?"

Khương Thu Nghi từ từ nhắm hai mắt: "Còn đang trong giai đoạn huấn luyện, thành viên còn chưa có hoàn chỉnh nữa."

Lục Minh Thừa: "..."

Anh dừng một chút, thấp giọng hỏi: "Khi nào thuận tiện thì mang anh qua đó xem một chút?"

Khương Thu Nghi ngẩn ra, mở mạnh hai mắt nhìn anh, nói: "Không phải là anh bề bộn nhiều việc sao?"

Lục Minh Thừa: "Tạm được, vẫn còn thời gian đi xem."

"À." Khương Thu Nghi không nghĩ nhiều, cô xoa xao cổ tay mỏi nhức, nói: "Vậy anh xem khi nào anh rảnh, em sẽ cùng anh đi qua."

Lục Minh Thừa: "Ừ."

Nhắc tới mấy cậu trai ở trong chiến đội của mình, Khương Thu Nghi nháy mắt như bắt được chủ đề yêu thích, nói nhiều hơn.

Cô cong môi, cười nói: "Em đã nói với anh, bọn họ siêu cấp cực kỳ đáng yêu."

"..."

Khương Thu Nghi nói tiếp: "Anh biết không, ngày đầu tiên hôm em dẫn bọn họ đi đến biệt thự, có người còn vừa ăn vừa khóc nữa cơ, làm em đau lòng chết đi được."

Mi tâm Lục Minh Thừa đột nhiên nhảy dựng, nhìn chằm chằm cô: "Đau lòng?"

"Đúng vậy."

Khương Thu Nghi cầm điện thoại, mở ra liền thấy Trần Phù cùng mấy người kia đều inbox cho cô không ít tin nhắn.

Cô cười cười, giơ điện thoại lên cho Lục Minh Thừa nhìn: "Anh xem, có phải bọn họ dễ thương cực không? Em tặng quà cho họ, họ còn nói muốn trả lại cho em."

Mặt Lục Minh thừa không có biểu cảm, lãnh đạm nói: "Không cảm thấy."

Khương Thu Nghi: "...?"

Cô khó hiểu nhìn anh, nhìn cuộc trò chuyện trong nhóm, mờ mịt hỏi: "Anh không cảm thấy sao?"

"Ừ."

Lục -tổng tài bá đạo- Minh Thừa nói: "Đàn ông không thích bị gọi đáng yêu."

Khương Thu Nghi nghẹn lời.

Cô đang định nói lại, Lục Minh Thừa đã đứng dậy đi vào phòng tắm, bỏ lại một câu: "Anh đi tắm."

Khương Thu Nghi nhìn theo bóng lưng của anh đi vào nhà tắm, không hiểu lắc đầu.

Tâm tư đàn ông, cũng rất khó đoán.

Cô mở wechat ra, an ủi Trần Phù vài câu, liền nhận được tin nhắn của Lê Diệu.

Lê Diệu: [ Vãi linh hồn! Tối nay cậu làm tớ choáng váng cả đấy. Câu moi đâu ra nhiều tài khoản thủy quân để tặng nhiều quà khủng cho Trần Phù hay vậy? ]

Lê Diệu: [ Má ơi! Cậu lên hotsearch! ]

Khương Thu Nghi: [ ? ]

Khương Thu Nghi: [ Không tìm thủy quân, tớ cầu xin Lục Minh Thừa, sau đó nhờ bác Từ kêu gọi người hầu trong nhà tải app xuống, hỗ trợ ném tên lửa. ]

Lê Diệu: [ Ha ha ha ha ha ha. Mẹ! Cậu là thánh thần sao? Lục tổng vậy mà cũng nghe theo cậu? ]

Khương Thu Nghi: [ Dù sao cũng là nhân viên của anh ấy mà. ]

Lê Diệu: [ Hợp lí. Mà cậu mau đi xem hotsearch, tớ đoán sẽ có khối người muốn moi ra danh tính của cậu cho coi. ]

Khương Thu Nghi: [...]

Cô mở hotsearch ra, đi vào thấy ngay hastag #Đạifan#.

Hotsearch tuy không nằm trong top đầu, nhưng độ hot cũng rất cao.

Ngón tay Khương Thu Nghi đơ một chút, rồi cô nhấn vào mở ra.

Xuất hiện trên trang đầu là một đoạn video của một tài khoản blogger có khoảng mấy chục vạn fan.

Nó hiển thị rõ ràng cảnh một đống quà tặng lấp đầy màn hình trong khung bình luận.

Khương Thu Nghi sững sờ, blogger này viết với một dọng điệu than thở xen lẫn khϊếp sợ [ Má! Tối nay là lần đầu tiên tôi thấy được loại fan kiểu này. Mọi người nhất định phải vào mà xem. Thật con mẹ nó mở mang tầm mắt của tôi. Quá kiêu ngạo, có tiền quả thật là muốn làm gì thì làm. ]

Mà dưới bài đăng weibo này, đã có hơn vạn bình luận.

[ Không gạt mọi người, sau khi xem trực tiếp xong tôi đã đoán là nó sẽ được lên hotsearch. ]

[ Má, tối nay tôi bị người ta đập tiền đến hoa mắt. Có công tác sao kê không? Sao kê xem người đó đã đập hết bao nhiêu tiền cho tôi xem với. ]

[ Vãi, tức chết tôi rồi! Tại sao lại có người giàu đến độ vậy chứ! Tức chết tôi tức chết tôi. ]

[ Mẹ nó xin nhận tại hạ một lạy. Người fan này hình như là vì idol của mình bị người khác cà khịa, sau đó fan hai bên nổi giận war nhau. Người fan này kêu ít nhất mười tài khoản tặng quà, hơn trăm vạn. ]

[ Tính xem, liên minh chị em vung hết mấy chục triệu. ]

[ Má, coi nó tiêu tiền mà tôi đau lòng hộ luôn á. ]

[ Èmmmm... tôi muốn hỏi, đối phương bên kia bây giờ cảm thấy thế nào? ]

[ Vãi! Nhà giàu thường hay phung phí tiền bạc kiểu này à? Có thể xin infor đại gia đứng sau đợt spam quà này không? ]

...

Khương Thu Nghi đọc mấy bình luận này, trả lời phía dưới.

May mắn là, đám người kia chỉ có thể tìm thấy weibo của cô mà thôi, còn lại không thể moi ra bất cứ thông tin gì khác.

Khương Thu Nghi nhìn cái nick phụ của mình, thật sự không đăng cái gì lên đó, ngoại trừ thỉnh thoảng chia sẻ lại mấy video chơi game. Còn lại sạch sẽ vô cùng, những người đó muốn săm soi có nằm mơ cũng chẳng soi được.

Bất quá, cô follow chiến đội mới của mình, phỏng chừng danh tính cô là bà chủ của bọn họ sẽ có thể bị đào ra.

Đúng như Khương Thu Nghi dự đoán, sau khi cô vừa tắm rửa xong xuôi, Khâu Kiến Bạch liền nhắn cho cô, nói rằng danh tính cô là bà chủ đứng sau bọn họ đã bị bóc mẽ.

Chỉ trừ cái đó, thì không ra thêm thông tin nào khác.

Cô nhìn, cũng yên lòng.

Chỉ có thân phận bà chủ của đội, cô cũng không sợ nó bị mọi người đem ra thảo luận.

Nhắn lại cho Khâu Kiến Bạch một tin, Khương Thu Nghi nghe lời của Lục Minh Thừa, đi ngủ sớm.

Sáng hôm sau, Khương Thu Nghi cố tình tới nhà cô nghe bát quái.

Bác Từ kêu đầu bếp làm điểm tâm ngọt, pha loại trà Lê Diệu thích nhất tiếp đãi cô ấy.

Lê Diệu ngồi ăn cực kỳ vui vẻ, cười tủm tỉm nói: "Vẫn là bác Từ đối tốt với con."

Bác Từ cười cười: "Nếu đã thích như vậy thì sau này tới nhà nhiều nhiều lên chút."

Lê Diệu nhướng mi, mỉm cười: "Con sợ Lục tổng sẽ đuổi con đi đó nha, cảm thấy mình giống một cái bóng đèn."

Bác Từ: "Tiên sinh sẽ không."

Lê Diệu nhìn lên trên lầu, thấy Khương Thu Nghi còn chưa xuống, lặng lẽ hỏi: "Bác Từ, con nghe nói tối hôm qua là bác lật ngược tình thế, kêu gọi một nhóm người hầu hỗ trợ luôn?"

Hôm qua khi nghe Khương Thu Nghi kể, Lê Diệu liền rục rịch trong lòng. Nếu không phải lúc đó thời gian không cho phép, thì cô ấy đã đi lẹ qua bên này nghe ngóng bát quái rồi.

Bác Từ: "..."

Bác buồn cười, lên tiếng giải thích: "Chủ yếu là do thiếu phu nhân lên tiếng."

Lê Diệu giơ ngón tay cái về phía bác Từ: "Bác Từ quá tuyệt vời."

"..."

Khương Thu Nghi sửa soạn xong xuống lầu, liền nghe được Lê Diệu thổ một tràng dài thổi phồng bác Từ, cô nháy mắt mấy cái, đi xuống dưới.

"Cho nên hôm nay cậu đến đây không phải là để thăm tớ." Khương Thu Nghi nói đùa: "Mà là để thăm thần tượng của cậu sao?"

Lê Diệu: "Đúng rồi, bác Từ hiện tại chính là thần tượng của tớ."

Khương Thu Nghi: "..."

Bác Từ cười cười: "Thiếu phu nhân, người muốn ăn gì?"

Khương Thu Nghi nhìn về phía Lê Diệu: "Cậu ăn sáng chưa?"

Lê Diệu gật đầu: "Nhưng tớ cũng có thể cùng cậu ăn một bữa nữa."

Khương Thu Nghi cười cười: "Thiếu phu nhân Hoắc thích nhất là ăn hoành thánh, trong nhà còn không?"

Bác Từ: "Còn."

Bác cúi thấp người, thấp giọng nói: "Để tôi đi giao phó đầu bếp chuẩn bị."

Nhìn bác Từ rời đi, Lê Diệu mới lôi kéo Khương Thu Nghi ngồi xuống.

"Nhanh, mau kể tớ nghe chuyện hôm qua."

Khương Thu Nghi bất đắc dĩ nhìn cô: "Không phải là cậu đã biết rồi sao?"

"Không biết." Ban đầu Lê Diệu không biết, đên khi Trần Phù kết thúc phát sóng trực tiếp được mấy phút, cô ấy mới thấy được tin tức.

Tối hôm qua cô ấy phải làm trâu làm ngựa cho Hoắc Tầm, không có thể gian xem trực tiếp.

Khương Thu Nghi đơn giản kể lại cho Lê Diệu, giống với phiên bản tổng kết của blogger kia tóm tắt lại mà sáng nay Lê Diệu vừa đọc.

Lê Diệu nghiến răng, cực kỳ tức giận nói: "Cái tên streamer đó dám nói cậu là phú bà 40 tuổi bao nuôi Trần Phù?"

Khương Thu Nghi: "Đúng vậy."

Lê Diệu: "Tên đó dám nói như vậy, cậu để đó. Đợi lần sau hắn phát trực tiếp, tớ đến phòng trực tiếp của hắn cho hắn biết tay."

Khương Thu Nghi: "?"

Cô bối rối nghiêng đầu, rất nghiêm túc đặt câu hỏi: "Làm như thế nào?"

Lê Diệu nhìn cô một hồi, nháy mắt mấy cái, nói: "Đập tiền, hù chết hắn?"

"Tại sao lại cho người khác tiện nghi kiểu ấy." Khương Thu Nghi cực tuyệt: "Chúng ta cứ tiếp tục khiến hắn đỏ mắt ghen tỵ đi."

"Cũng đúng." Lê Diệu chống cằm nói: "Đợi Trần Phù stream đợt sau, tớ sẽ qua tặng quà."

Khương Thu Nghi: "..."

Hóng chuyện xong, hai người ngồi ăn hoành thánh mới ra lò của đầu bếp.

Lê Diệu thích ăn cái này, Khương Thu Nghi thỉnh thoảng sẽ ăn, cũng rất thích.

Ăn xong, hai người gọi huấn luyện viên Pilates tới nhà, theo huấn luyện viên lên lầu tập luyện 1 tiếng.

Rèn luyện xong cũng gần đến giờ cơm trưa.

Lê Diệu muốn đi ăn trưa cùng Khương Thu Nghi, cũng định cùng cô ghé qua toàn án.

Ăn trưa xong nhưng thời gian còn tương đối sớm, cả hai tranh thủ gọi người mát xa đến nhà đám bóp thả lỏng cơ thể cho hai người.

Bóp bóp rồi lại xoa ao, Khương Thu Nghi bất tri bất giác ngủ mất.

Lúc hai người sửa soạn ra ngoài thì thiếu chút nữa đã trễ giờ mở phiên tòa.

Khi Khương Thu Nghi cùng Lê Diệu đến, Giản Hạ đã chờ ngoài cổng.

Giản Hạ đã từng gặp qua Lê Diệu hai lần, coi như cũng có quen biết.

Khương Thu Nghi nhìn quanh, thấp giọng hỏi: "San San đâu?"

Giản Hạ chỉ tay: "Đang ở cùng luật sư bên kia, cũng định đi vào bây giờ."

Khương Thu Nghi gật đầu: "Chúng ta cũng đi vào thôi, đợi sau khi kết thúc sẽ giới thiệu làm với cậu sau."

Lê Diệu: Được."

Ba người đi vào, thấy ở bên trong không đến mấy người đến dự phiên tòa.

Khương Thu Nghi nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy người quen nào cả.

Ba người an tâm ngồi xuống.

Không lâu sau, phiên tòa bắt đầu mở.

Cô nhìn lên Lâm an San, hôm nay Lâm San San mặc bộ quần áo mua vào mấy hôm trước đi dạo phố cùng các cô. Cô ấy trang điểm tinh tế, cả người toát ra một cảm giác dễ nhìn, khác hẳn với vẻ chật vật mà lần đầu tiên cô gặp.

Khương Thu Nghi biết, cô ấy đã thực sự buông tha cho bản thân.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Lâm San San nhìn lại các cô bên này.

Khương Thu Nghi cười cười, nói bằng khẩu hình miệng: "Cố lên, tớ ở bên cạnh cậu."

Lâm San San gật đầu.

Tòa án thẩm vấn thực sự rất là nhàm chán, nhưng khi nghe thấy luật sự bên phía đối phương lên án những chuyện của Lâm San San, Khương Thu Nghi không tự chủ được nắm chặt nắm đấm.

Lê Diệu ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Mẹ nó, người này là chồng trước của bạn cậu sao? Bạn của cậu vì chăm sóc mẹ hắn ta mà rời khỏi cương vị công tác, vậy mà hắn dám nói bởi vì bạn cậu không có thu nhập dẫn đến làm liên lụy cái gia đình này..."

Khương Thu Nghi vỗ vỗ cánh tay của Lê Diệu, mặt không biểu cảm, nói: "Tra nam thì còn được tính là người à? Một lũ chó má."

Một số tra nam chỉ lệch một chút tam quan, còn cái tên kia thì cả người đều lệch.

Mấy tên kiểu thế luôn luôn bao biện lý do lấp liếʍ cái xấu của mình. Họ không bao giờ chịu nhận mình sai, chỉ giỏi tìm người đổ tội, cũng không bao giờ chịu thức tỉnh bản thân.

Khương Thu Nghi hận thấu xương với mấy loại tra nam bỏ vợ này.

Và đương nhiên, không phải vì Lục Minh Thừa.

Cùng lúc đó, Lục Minh thừa nhận được hợp đồng thỏa thuận do Hứa Thần mang đến.

Mũi anh bỗng nhiên hơi ngứa, anh nhéo nhéo nhẹ, cũng chẳng để ý gì nhiều.

"Xong hết thủ tục rồi?"

Hứa Thần gật đầu: "Vâng, thiếu phu nhân muốn qua lúc nào cũng được."

Lục Minh Thành "ừ" một tiếng, mở ra xem qua, nhàn nhạt nói: "Bên kia còn văn phòng không dùng nào không?"

Hứa Thần: "?"

Anh ta trố mắt một lát, thấp giọng hỏi: "Để làm gì ạ?"

Luục Minh Thừa trầm tư một chút, nghĩ tới tính cách bao che khuyết điểm của Khương Thu Nghi.

"Chuẩn bị riêng cho thiếu phu nhân." Anh nói: "Không có người ra vào."

Hứa Thần trố mắt, phản ứng kịp, nói: "Đã hiểu."

Anh ta cười một cái, hỏi tiếp: "Trang trí theo kiểu thiếu phu nhân thích sao?"

Lục Minh Thừa: "Ừ."

Hứa Thần ghi nhớ từng cái, dự định chút nữa đi hỏi bác Từ một chút về màu sắc yêu thích của Khương Thu Nghi cho văn phòng.

Lục Minh Thừa đối với sở thích của Khương Thu Nghi, đương nhiên là không hề biết.

Nhớ xong, Hứa Thần hỏi: "Lục tổng, còn gì nữa không?"

Lục Minh Thừa lắc đầu.

Hứa Thần gật đầu, nhắc nhở: "Lục tổng, sáng nay tổng thanh tra bên Quảng Điện vừa gọi điện thoại, nói muốn hẹn ngài thời gian thảo luận phương án."

Lục Minh Thừa "ừ" một tiếng: "Cậu sắp xếp thời gian."

Hứa Thần đã hiểu: "Bên kia có vẻ rất vội."

Lục Minh Thừa cười khẽ một tiếng, thấp giọng nói: "Phương án chuẩn bị chưa tốt, nóng vội cũng vô dụng."

Anh giương mắt, nhắc nhở: "Nói với bên kia, chọn một phương án chắc chắn không thể để mắc sai lầm, lúc đó dự án du lịch có thể khởi công."

Hứa Thần: "Vâng."

Cửa văn phòng đống lại, Lục Minh Thừa nhìn chằm chằm vào văn kiện trước mặt một lúc, hơi đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương.

Là di chứng tối qua, bây giờ cứ hể anh nhìn màn hình máy tính, liền có ảo giác như xuất hiện đầy bình luận cùng tên lửa.

Đang suy nghĩ thì Hoắc Tầm nhắn tin tới.

Hoắc Tầm: [ Này. ]

Hoắc Tầm: [ Cậu vậy mà giúp vợ của cậu tặng quà cho idol thật? ]

Hoắc Tầm: [ Má? Cậu có còn là đàn ông không vậy man? ]

...

Lục Minh thừa lạnh lùng xem sơ, nhấn tắt thông báo khung chat của Hoắc Tầm để tránh bị làm phiền.

Anh có phải là đàn ông hay không, không cần cậu ta biết.

Có điều, Lục Minh Thừa cũng ngẫm nghĩ một lúc, rồi mở tư liệu về chiến đội Khương Thu Nghi mua ra xem.

Những thông tin về chiến đội đấy, Nghiêm Húc đều gửi qua đây cho anh một bản. Dù sao thì đây cũng là một khoản chi lớn, ngoại trừ bên phía ngân hàng được biết, thì luật sư công ty cũng phải nắm được thông tin chi tiết.

Lúc Minh Thừa đối với việc này không quan tâm mấy, cho nên chưa từng xem qua.

Lúc này mở ra xem, anh mới biết được vì sao Khương Thu Nghi nói cô muốn hỗ trợ ước mơ của bọn họ.

Hầu hết các thành viên trong đội cô mua đều có hoàn cảnh không tốt, nhiệt họ có một nhiệt huyết cháy bỏng với ngành công nghiệp game.

Sau khi xem xong, Lục Minh Thừa lơ đãng nhìn thời gian.

Đột nhiên anh phát hiện, anh đã lãng phí hơn nửa tiếng vào việc không đâu này. Đây hoàn toàn không phải là phong cách của anh.

Suy nghĩ một lát, anh gửi cho Khương Thu Nghi một tin nhắn.

...

Lúc Khương Thu Nghi nhận được tin nhắn của Lục Minh thừa thì tòa án vừa vặn kết thúc.

Khương Thu Nghi nhìn, kinh ngạc hỏi: [ Anh thật sự muốn qua chỗ chiến đội thăm bọn họ sao? ]

Lục Minh thừa: [ Ừ. ]

Khương Thu Nghi: [ Để em sắp xếp, em còn tưởng hôm qua anh chỉ là nói đùa. ]

Lục Minh Thừa: [ Được, bây giờ anh bận rồi. ]

Khương Thu Nghi: [ Ok. ]

Lục Minh Thừa: [ Vụ kiện của bạn em đã kết thúc chưa? ]

Khương Thu Nghi: [ Rồi. ]

Lục Minh Thừa: [ Kết quả thế nào? ]

Khương Thu Nghi: [ Còn muốn tiến hành hòa giải, nhưng chắc chắn là hòa giải không thành. Cho nên cũng có thể nói là kết quả tốt. Nhưng bây giờ em nghĩ, nếu em chính tay mình đâm chết tra nam, Lục gia có thể bảo lãnh em chứ? ]

Lục Minh Thừa: [ ? Không chắc. ]

Khương Thu Nghi: [ Gặp lại sau. ]