Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm anh một hồi, phát hiện Lục Minh Thừa rất bình tĩnh.
Cô ngẫm nghĩ một lát, thấy nó cũng bình thường.
Dù sao cô có chi tiêu thế nào thì trong mắt của Lục Minh Thừa, vẫn không đáng kể. Tóm lại, anh theo châm ngôn: "vợ thích thì cứ mua."
Nghĩ hồi, nửa điểm cảm giác áy náy ở trong nội tâm đều bay sạch. Cô trầm ngâm một lúc, nhìn qua cửa tiền ở lầu 1, hỏi thử: "Vậy em ở đây tiêu thêm tiền, anh không có ý kiến gì chứ?"
Lục Minh Thừa: "Không."
Khương Thu Nghi hơi nhướng nhẹ mi, nơi khóe mắt cong cong, đuôi lông mày tất cả đều là vui sướиɠ: "Hì."
Sau khi nhận được lời của Lục Minh Thừa, Khương Thu Nghi mang anh đi thẳng đến chỗ cửa hàng hàng hiệu.
Giữa trưa lúc cùng Thịnh Thanh Nghê nói chuyện phiếm, cô ấy có đề cập tới một số mẫu váy trong bộ sưu tập thu đông năm nay của thương hiệu này, chúng có yếu tố phong cách Trung Quốc, cô ấy vẫn muốn mua về nghiên cứu, chỉ là quá đắt.
Có cây ATM biết đi là Lục Minh Thừa bên cạnh, Khương Thu Nghi ngược lại chẳng cần quan tâm đắt hay thế nào.
Khi hai người vừa đến, trong tiệm đã có khoảng hai ba vị khách.
Nhìn thấy quản lý đi theo bên cạnh bọn họ, chị nhân viên cửa hàng sợ hãi tiến lên: "Quản lý, có chuyện gì không?"
Quản lý quảng trường phất tay, ngược lại hỏi Khương Thu Nghi: "Thiếu phu nhân có cần giới thiệu chứ?"
"Không cần." Khương Thu Nghi ung dung đi đến khu vực đắt nhất.
Quản lý đã hiểu, nhìn về phía nhân viên cửa hàng: "Mấy người cứ làm việc của mình đi."
Quản lý không có nói thẳng thân phận của Lục Minh Thừa, cho nên trong lòng của chị nhân viên ít nhiều cũng có một chút nghi hoặc. Tuy nhiên chị hiểu, với thân phận của mình, tốt nhất không nên nhiều chuyện.
Khương Thu Nghi vừa đi qua bên kia, liền tìm được chiếc váy mà mình mong muốn.
Ánh mắt cô phát sáng, quay đầu nhìn lại người đàn ông đi tới bên cạnh: "Đẹp không?"
Lục Minh Thừa nhìn lên, "ừ" một tiếng.
Khương Thu Nghi: "..."
Cô im lặng rồi lại im lặng, cũng không chờ mong Lục Minh Thừa có thể nói ra lời tán dương đẹp đẽ gì.
Cô quay đầu, nhìn về phía nhân viên đứng một bên: "Gói mấy bộ này lại giúp tôi."
Nhân viên: "Hả?"
Nhân viên trố mắt, cô ấy chưa từng gặp qua người nào mua đồ sảng khoái như vậy.
Nhân viên nghĩ nghĩ, do dự thấp giọng hỏi: "Tiểu thư, cô không thử váy trước sao?"
Khương Thu Nghi mỉm cười, nhìn về phía Lục Minh Thừa: "Anh có thời gian chờ em thử xong không?"
"..." Lục Minh Thừa hơi ngừng, nhìn cô một hồi rồi bình tĩnh nói: "Muốn thử thì cứ thử."
Nghe vậy, khóe môi Khương Thu Nghi cong nhẹ lên một độ cong: "Ok, vậy em sẽ đi thử từng bộ một."
Nghe cô nói như vậy, trong lòng Lục Minh Thừa trật một cái, bỗng nhiên anh có một loại dự không được tốt lắm.
---
Không quá năm phút sau, Lục Minh Thừa liền hối hận.
Anh vốn cho là, con gái thử quần áo nhiều nhất chỉ ướm thử xem số đo có thích hợp hay không mà thôi. Sự thật chứng minh, cái anh nghĩ với cái thực tiễn không hề đơn giản như vậy.
Lúc này, Khương Thu Nghi thay một chiếc váy cúp ngực màu tím, trước ngực chính là vải ren màu tím mỏng mỏng. Trên chiếc vải ren đính những viên hột xoàn nhỏ tròn, tỏa sáng lấp lánh.
Làn váy không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Khương Thu Nghi nhìn gương hồi lâu, quay đầu hỏi: "Anh cảm thấy thế nào?"
Lục Minh Thừa hơi ngừng, ánh mắt đảo từ trên xuống hết một vòng, sau đó dừng lại ở đôi vai trần, lộ ra cánh xương quai xanh hoàn hảo của cô.
Làn da Khương Thu Nghi trắng ngần, tinh tế mà tỉ mỉ. Dưới bộ váy tím đậm cùng ngọn đèn vàng chói mắt, chúng như tấm màn phong cảnh, càng làm nổi bật vẻ ngoài *băng cơ ngọc cốt, mỹ lệ pha chút đâu đó là sự ôn nhu không nói nên lời.
*băng cơ ngọc cốt: da dẻ dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹpLục Minh Thừa thu hồi tầm mắt, nhạt tiếng nói: "Cũng không tệ lắm."
Khương Thu Nghi nghe xong, lẩm bẩm: "Nói vậy thì chính là không đẹp lắm."
Cô nhìn thân ảnh bản thân trong gương, soi soi ngẫm nghĩ, quay đầu nhìn phía nhân viên: "Ở đai eo này có phối hợp được với thắt lưng nhỏ không?"
"Có." Nhân viên nhẹ giọng nói: "Là dây lưng kim cương cỡ nhỏ, tôi đưa tiểu thư xem."
Sau khi phối hợp thêm chiếc dây lưng nhỏ, lúc này Khương Thu Nghi mới miễn cưỡng vừa lòng.
Chẳng qua, thử xong một cái, lại phát sinh thêm vài cái nữa.
Lục Minh Thừa cúi đầu nhìn thời gian, phát hiện Khương Thu Nghi chỉ việc thử váy đã mất gần hết 1 giờ.
Chọn đồ, thử xong, thanh toán, gói hàng rời đi thì cũng đã qua 5 tiếng.
Lục Minh Thừa phải trở về công ty xử lý việc gấp.
Khương Thu Nghi không có ý định đi qua cùng anh. Cô mua sắm cả một buổi chiều, cũng có chút mệt mỏi.
Cô quét mắt, chỉ vào quán spa cách đó không xa, nói: "Em đi làm mát-xa."
Lục Minh Thừa nhìn theo hướng chỉ tay của cô, gật đầu nói: "Khoảng sáu giờ là anh có thể tan làm."
"Biết," Khương Thu Nghi trả lời: "Sẽ không lâu lắm đâu."
Sau khi cùng Lục Minh Thừa tách ra, Khương Thu Nghi đi vào spa mát-xa, tạm thời thả lỏng bắp chân nhức mỏi nãy giờ.
Kết thúc thì cũng vừa vặn Lục Minh thừa xong việc.
---
Trên đường đi đến nhà chính Lục gia, hai vợ chồng vẫn không mở miệng nói chuyện.
Đây là trạng thái bình thường của bọn họ, ít có giao lưu.
Khương Thu Nghi quay đầu nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nhà chính Lục gia ở lưng chừng núi, ra vào cực kì bất tiện.
Những nơi thế này không khí tươi mát, phong cảnh tuyệt đẹp, rất thích hợp để sống và tịnh dưỡng.
Xe chạy vào sân, Khương Thu Nghi nâng mắt, nhìn thấy những căn nhà trước mặt.
Người nhà Lục gia theo kiểu truyền thống, nhưng nhà cửa lại thiên về hiện đại nhiều hơn. Trong sân rất rộng, rất lớn, bên cạnh còn có những tòa nhà con rải rác đan xen, là của người hầu ở, cũng có của họ hàng của Lục Minh Thừa ở chỗ này.
Mảnh sân trong nhà được bao quanh bởi núi non xanh ngát, cổ thụ che trời, dòng suối uốn lượn. Đường đi cong cong, khiến cho người ta phảng phất như được đi vào cõi mộng.
Thời điểm lần đầu Khương Thu Nghi đến, cô cũng có cảm giác như kiểu "nhà quê lên tỉnh." vậy. Khẩn trương, há hốc mồm, lo lắng chồng chất bất an, thần kinh đều căng chặt.
Khi hai người xuống xe, người hầu đã ra đón.
"Thiếu gia đã về."
Hai người vào nhà, Chân Bình đang ngồi trong phòng khách.
Nghe được âm thanh, bà quay đầu lại, ý cười dịu dàng nói: "Có mệt không con?"
Lục Minh Thừa: "Không mệt."
Chân Bình nhìn anh một cái, nhăn mi nói: "Lúc trước đi công tác, gầy đi trông thấy rồi."
Lục Minh Thừa không quá phản ứng với sự thân cận này của Chân Bình, anh nhìn một vòng, nhạt tiếng hỏi: "Ba con đâu?"
"Ở thư phòng trên lầu." Chân Bình nói: "Đang đợi con."
Lục Minh Thừa gật đầu: "Con lên gặp ba."
Chân Bình: "Đừng nói chuyện lâu quá, sắp đến giờ cơm rồi."
"Vâng."
Nhìn bóng Lục Minh Thừa rời khỏi phòng khách, Chân Bình mới quay đầu nhìn về phía Khương Thu Nghi.
Sau khi nhìn rõ phong cách ăn mặc của Khương Thu Nghi hiện tại, Chân Bình sửng sốt, bà hơi bất ngờ.
Trong ấn tượng của bà, mỗi khi đi đâu, gặp mặt, người con dâu này đều luôn trang điểm nhẹ nhàng, nhạt nhẽo, Tuy có hôm nay, không những trang điểm thay đổi, mà quần áo trên người cũng có biến hóa.
Bỗng dưng, bà nghĩ tới mấy lời đồn đãi bên ngoài mấy ngày nay.
Chân Bình hơi ngừng, lên tiếng gọi: "Thu Nghi, lại đây ngồi."
Khương Thu Nghi: "Vâng, mẹ."
Chân Bình gật đầu, chỉ tay sang bên vị trí bên cạnh: "Minh Thừa đi công tác trở về, con quan tâm chăm sóc nó nhiều hơn một chút."
Khương Thu Nghi mỉm cười, dịu dàng nói: "Con là vợ của Lục Minh Thừa, chăm sóc anh ấy là điều đương nhiên."
Chân Bình: "..."
Sắc mặt bà hơi cứng lại, gật gật đầu nói: "Ừ, Minh Thừa làm việc không dễ dàng gì, con vẫn nên thông cảm nhiều cho nó."
Nghe vậy, đôi mắt Khương Thu Nghi cong cong, vâng lời, nói: " Mẹ, con rất thông cảm anh ấy."
Thông cảm cho anh kiếm quá nhiều tiền mà không có chỗ tiêu, để cô mệt nhọc tranh thủ tiêu bớt giúp đỡ.
Chân Bình nghe lời này của cô, cảm thấy có điểm hơi là lạ, nhưng ngược lại, lại không tìm ra là lạ ở chỗ nào.
Bà "ừ" một tiếng rồi nói: "Mẹ nghe nói, hai ngày trước con mua xe?"
Khương Thu Nghi: "Vâng."
Chân Bình nhíu mày, không hiểu hỏi: "Gara trong nhà không phải là có rất nhiều xe sao? Tại sao lại muốn mua thêm xe?"
Khương Thu Nghi nháy mắt mấy cái, ôn nhu nói: "Minh Thừa kêu con mua."
Chân Bình: "?"
Bà sửng sốt, kinh ngạc nói: "Đúng không?"
Khương Thu Nghi một chút cũng không chần chừ, thẳng thắn vô tư nói: "Đúng vậy."
Môi dưới Chân Bình giật giật, cười khan: "Vậy nghe nó."
Khương Thu Nghi mỉm cười.
Trong lúc hai người đang trò chuyện, thì Lục Minh Thừa cùng ba của anh, Lục Vinh từ trên lầu đi xuống.
"Nói chuyện xong rồi?"
Lục Vinh "ừ" một tiếng, rồi nhìn Khương Thu Nghi.
Khương Thu Nghi biết điều, lên tiếng: "Ba."
Lục Vinh gật đầu, đi về phía Chân Bình: "Nấu chưa xong?"
Chân Bình cười một tiếng: "Là chờ hai người xuống đó."
Nói rồi bà giao phó người hầu: "Mau mang thức ăn lên đi."
Những người họ hàng của Lục gia không qua, trên bàn ăn cũng chỉ có bốn người họ.
Lục Minh Thừa là đứa con trai độc nhất của Lục gia. Tuy anh có không ít anh chị em họ, nhưng cũng chỉ là họ hàng xa, không thuộc trực hệ với Lục Vinh.
Lúc ăn cơm, căn bản không có người Lục gia nào nói chuyện.
Khương Thu Nghi tự nhiên cũng an tĩnh.
Ăn cơm xong, Lục Minh Thừa cùng Lục Vinh lại tiếp tục nói chuyện công việc, Khương Thu Nghi bị Chân Bình kéo đi tản bộ tiêu thực.
Khương Thu Nghi suy đoán, Chân Bình hẳn là có chuyện nói với cô.
Cô đang nghĩ tới, thì âm thanh của Chân Bình vang lên.
"Thu Nghi, hôm sau có thời gian không?"
Khương Thu Nghi ngẩn ra: "Mẹ, có chuyện gì không?"
Chân Bình lắc đầu: "Cũng không có việc gấp gì, hôm sau là sinh nhật bà Vương, bà ấy vẫn luôn khen món điểm tâm ngọt con làm rất ngon, muốn để con làm bánh ngọt."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi trầm ngâm một hồi, mỉm cười nói: "Mẹ, con nhớ trong nhà bà Vương hẳn là có đầu bếp mà?"
Chân Bình hơi dừng, hơi bất ngờ cô lại hỏi vậy.
Bà "ừ" một tiếng: "Nhưng bà Vương thích tay nghề của con."
Khương Thu Nghi cười cười: "Vậy mẹ gửi lời cảm ơn đến bà Vương giúp con. Bất quá hôm sau có có chuyện rồi, không có biện pháp làm bánh ngọt cho bà Vương được."
"..."
Chân Bình kinh ngạc nhìn cô, không nghĩ đến cô lại cự tuyệt.
Trong trí nhớ, cô con dâu này của bà luôn là người có tính tình nhẫn nhục chịu đựng. Bà dừng một chút, suy đoán nói: "Chuyện Lục Minh Thừa?"
"Không phải." Khương Thu Nghi ngước mắt, đối mặt với Chân Bình: "Con có hẹn ra ngoài chơi cùng Diệu Diệu."
Chân Bình: "..."
Đi hơn nửa tiếng, hai người về nhà.
Lục Minh Thừa cùng Lục Vinh nói chuyện cũng vừa vặn xong.
Khi anh đang định xuống lầu, Chân Bình liền lôi kéo anh đến bên cạnh: "Con lại đây, mẹ hỏi chút chuyện."
Lục Minh Thừa bất đắc dĩ đi qua theo.
Chân Bình nhìn anh, thấp giọng nói: "Con có cảm thấy mấy ngày nay Khương Thu nghi có thay đổi không?"
Lục Minh Thừa: "Thay đổi cái gì?"
Chân Bình nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Con không nhận ra?"
Lục Minh Thừa: "Không có."
Chân Bình nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Không thể nào."
Bà nhìn Lục Minh Thừa, hỏi thẳng: "Mẹ vừa mới hỏi Khương Thu Nghi tại sao mua xe, cô ấy nói con kêu cô ấy mua, có chuyện như vậy thật sao?"
Lục Minh Thành buông mắt, nhìn chằm chằm Chân Bình một hồi, nhàn nhạt nói: "Mẹ."
Anh cúi xuống, trần thuật một sự thật: "Thu Nghi chính là vợ con, cô ấy mua đồ, vô luận là con nói hay tùy cô ấy thích mua, đều không cần phải qua một sự đồng ý của bất cứ kẻ nào."
Nhìn biểu tình của anh nghiêm túc như vậy, Chân Bình ngượng ngùng nói: "Không phải là mẹ lo lắng Thu Nghi sẽ có thói quen tiêu tiền như nước sao, sẽ không tốt."
Lục Minh Thừa nhẹ cong khóe môi, cười nói: "Tốt vô cùng."
Chân Bình: "..."
Lục Minh Thừa: "Cô ấy xác thật nên tiêu tiền như nước mới phải, miễn cho người khác lại nói Lục gia chúng ta coi cô ấy như người hầu."
Chân Bình nghẹn lại, nháy mắt thu lại mấy chuyện định nói.
Bà có thể khoa tay múa chân với Khương Thu Nghi, nhưng đối với đứa con trai Lục Minh Thừa này, bà lại không có bao nhiêu trọng lượng.
Lục Minh Thừa quá lạnh lùng, lạnh lùng đến ngoại trừ kêu bà một tiếng "mẹ" ra, bà không còn cảm giác được một chút tình cảm mẹ con nào nữa.
---
Lúc từ nhà chính ra về, thời gian cũng gần chín giờ.
Đêm tối nồng đậm, gió đêm xào xạc.
Khương Thu Nghi liếc mắt nhìn người bên cạnh, muốn nói lại thôi.
Đang định mở miệng, bên tai liền truyền đến giọng nói quen thuộc: "Muốn hỏi cái gì?"
Khương Thu Nghi ngẫm nghỉ một lúc, điềm nhiên hỏi: "Mẹ đã nói gì với anh sao?"
Cô nhớ lại lúc nãy hai người lên xe, Chân Bình bỗng dưng không biết tại sao lại lôi kéo tay cô thân mật, khiến cô cảm thấy thật quỷ dị.
Rõ ràng vừa rồi khi cô cự tuyệt làm bánh ngọt cho bà Vương, Chân Bình đã có sắc mặt không được tốt với cô.
Lục Minh Thừa nheo mắt, thản nhiên nói: "Em cảm thấy mẹ sẽ nói cái gì?"
"Không biết." Khương Thu Nghi chuyển ánh mắt, thành thật nói: "Em cũng không phải con giun trong bụng của bà."
Lục Minh Thừa cười nhẹ, rũ mắt xuống: "Không nói gì, không phải chuyển gì lớn."
"À..." Khương Thu Nghi nghe vậy, cũng không hỏi nhiều.
Trong xe yên lặng một hồi.
Khương Thu Nghi bỗng nhiên nghĩ tới trọng điểm: "Đúng rồi, em muốn hỏi anh chuyện này."
Lục Minh Thừa nhìn cô: "Ừ?"
Khương Thu Nghi sờ sờ chóp mũi, thấp giọng hỏi:" Quảng trường Minh Vũ còn mặt bằng cho thuê nào nữa không? Lầu một lầu hai đều được."
Lục Minh Thừa: "Em muốn làm gì?"
Khương Thu Nghi cũng không gạt anh, trực tiếp đem chuyện cô muốn cho thuê cửa tiệm Nghê Cẩm ở đây nói cho anh.
Cô muốn Lục Minh Thừa hỗ trợ, tất nhiên không thể giấu anh.
Nghe xong, Lục Minh Thừa trầm ngâm mất một lúc lâu, sau đó nói: "Nghê Cẩm không thích hợp ở vị trí của Minh Vũ."
Khương Thu Nghi: "..."
Nụ cười trên mặt cô hơi cứng đờ, nhìn về phía anh: "Anh nói cái gì?"
Thần sắc Lục Minh Thừa lạnh nhạt, anh liếc nhìn cô một cái, nói lại lần nữa: "Nhìn chung tổng hợp Nghê Cẩm ở các phương diện đều không mạnh, Minh Vũ sẽ không đồng ý cho ở lại."
Đã ở Minh Vũ thì xác thật phải là thương hiệu có tiếng, xa xỉ. Mấy nhãn hiệu nhỏ mặc dù chỉ là kiếm tiền, không đủ đẳng cấp cũng sẽ không thể ở lại Minh Vũ.
Khu trung tâm có ý định rất rõ ràng, không thể vì một nhãn hiệu mà kéo thấp danh tiếng.
"..."
"À." Khương Thu Nghi mím môi dưới, mặt vô biểu cảm nói: "Em biết rồi."
Tuy cô biết rõ là Lục Minh Thừa chỉ vì thị trường của mình mà suy nghĩ. Nhưng không những anh cự tuyệt, mà còn nói rằng nhãn hiệu mà cô đầu tư không hề có điểm nào tốt. Ai nghe mà chẳng chạnh lòng cơ chứ.
Cô còn vô lực phản bác, chỉ có thể nuốt cơn tức giận vào lại trong bụng, không phát ra được.
Mang theo tâm tình ũ rũ về đến nhà, Khương Thu Nghi cũng không thèm nhìn Lục Minh Thừa, lên lầu khóa trái cửa.
Buổi chiều Lục Minh Thừa cùng cô đi dạo phố đã làm kéo dài không ít thời gian, nhìn bộ dáng sốt ruột của cô, anh cũng chỉ cho rằng cô là muốn đi rửa mặt.
Anh không nghĩ nhiều, xoay người vào thư phòng.
Cho tới khi Lục Minh Thừa hoàn thành công việc, từ thư phòng về lại phòng ngủ thù phát hiện, cửa phòng đã bị khóa trái.
Anh vặn vặn, cửa không mở.
Nhìn lên cửa phòng đóng chặt trước mặt, phút chốc Lục Minh Thừa cười một tiếng.
Anh nâng tay xoa xoa thái dương, có chút đau đầu.
---
Hôm sau tỉnh lại, Khương Thu Nghi không còn tức giận như hôm qua.
Kỳ thật là cô hiểu được suy nghĩ của Lục Minh Thừa, không muốn cho cô mà phá hư quy củ của Minh Vũ là bình thường. Nhưng anh nói quá thẳng thắn khiến cô có chút chạnh lòng.
Khương Thu Nghi nghĩ nghĩ, gọi điện cho Thịnh Thanh Nghê, thương lượng với cô ấy muốn suy nghĩ thêm về mấy khu trung tâm khác hay không.
Ngoài Minh Vũ, ở Ninh Thành cũng có không thiếu quảng trường không tệ.
Thịnh Thanh Nghê cực kỳ hiểu, kỳ thật cô ấy cũng biết nhãn hiệu của mình chưa có đủ năng lực để có thể vào được quảng trường Minh Vũ.
"Cô không cần quá hụt hẫng." Thịnh Thanh Nghê cười nói: "Chúng ta lại chọn nơi khác."
"Ừ."
Khương Thu Nghi mở máy tính ra, thấp giọng nói: "Một ngày nào đó, tôi muốn Lục Minh Thừa phải chân chính hối hận vì đã từ chối chúng ta!"
Thịnh Thanh Nghê cười: "Được, chúng ta cố gắng, tranh thủ một ngày quay về Minh Vũ ghi danh."
Khương Thu Nghi mỉm cười: "Bây giờ chúng ta chọn một khu trung tâm khác, hoặc là cửa tiệm đặt tại trung tâm thành phố cũng được."
Thịnh Thanh Nghê: "Cứ từ từ xem, không cần vội."
Sau khi khai thông cùng thịnh Thanh Nghê, Khương Thu Nghi cũng nhẹ nhàng thở ra.
Cô bận bịu hồi lâu, rồi mới xuống lầu định đi ăn chút gì đó.
"Thiếu phu nhân." Hứa Thần đứng dậy, gọi.
Khương Thu Nghi sửng sốt, có chút ngoài ý muốn nhìn Hứa Thần, không nghĩ tới anh ta lại đến nhà cô: "Sao anh lại ở đây? Lục Minh Thừa chưa có đi làm sao?"
"Không phải."
Hứa Thần cúi đầu, thấp giọng nói: "Lục tổng kêu tôi mang cô đi khảo sát cửa tiệm."
Khương Thu Nghi: "?"
Cô bối rối hỏi lại: "Cửa tiệm gì cơ?"
Nghe Hứa Thần nói vậy, Khương Thu Nghi đi ra ngoài sân, cầm điện thoại gọi ngay cho Lục Minh Thừa.
"Alo."
Lục Minh Thừa còn đang bận rộn, trên bàn là một chồng xấp văn kiện.
Khương Thu Nghi nghe tiếng sột soạt vang lên bên kia, nghĩ nghĩ rồi hỏi: "Anh kêu Hứa Thần mang em đi xem cửa tiệm, là sao á?"
Lục Minh Thừa: "ừ" một tiếng, thản nhiên nói: "Em nghĩ sao?"
Khương Thu Nghi: "..."
Cô đang định nói, giọng nói Lục Minh Thừa lại truyền đến: "Nghê Cẩm không thích hợp với Minh Vũ, anh cho Hứa Thần tìm mấy cửa tiệm cũng tốt, em cùng cậu ta đi xem. Thích thì chọn, cậu ta sẽ làm hết các thủ tục cho em."
Nghe vậy, Khương Thu Nghi tinh tế ngộ ra ý tứ trong lời của anh: "Ý anh là mua nó?"
"Ừ." Lục Minh thừa nói: "Không phải em muốn đầu tư sao?"
Khương Thu Nghi: "Ồ."
Lúc đầu cô chỉ nghĩ tới thuê một cửa tiệm.
Lục Minh Thừa đương nhiên hiểu rõ ý nghĩ trong lòng của cô, nói thẳng: "Cửa tiệm thuộc về mình, em có thể tùy ý phát triển, áp lực các bên cũng sẽ giảm bớt."
Khương Thu Nghi trầm mặc một hồi, nháy mắt mấy cái, nói: "Anh không sợ em sẽ đầu tư thất bại, bồi thường tiền?"
"Hửm?"
Lục Minh Thừa bình tĩnh nói: "Thất bại là chuyện bình thường, Lục gia có tiền cho em thất bại, em không cần lo lắng về chuyện này."
Khương Thu Nghi: "..."