Chương 1

Khương Thu Nghi bị tiếng đập cửa đánh thức.

Cô mở mắt ra, nhìn đèn chùm pha lê trên trần nhà một lát mới lên tiếng: "Có chuyện gì?"

Giúp việc bên ngoài nhẹ giọng nói: "Thiếu phu nhân, mẹ chồng của cô đã tới."

Khương Thu Nghi sợ run, lúc này mới nhớ tới hai ngày trước mẹ chồng cô đã từng đề cập với cô, hôm nay muốn mang chị em bạn dì của bà tới nhà uống trà chiều.

Nghĩ, cô xoa xoa thái dương đau nhức: "Biết rồi, tôi sẽ lập tức xuống dưới."

Lo lắng người ở dưới lầu đợi lâu, Khương Thu Nghi tạm đem giấc mơ quỷ dị ném ra sau đầu.

Cô vội vàng rửa mặt đánh răng rồi đi xuống lầu dưới.

Mới vừa đi tới cửa cầu thang, cô liền nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng nói chuyện.

"Thu Nghi sao giờ này vẫn còn đang ngủ?"

Là giọng nói mẹ chồng của cô, Chân Bình.

Người giúp việc thành thật nói: "Hôm nay thiếu phu nhân có chút không thoải mái."

Chân Bình cau mày: "Đã đi khám bác sĩ chưa?"

"Phu nhân nói không cần phiền như vậy, chỉ là chuyện nhỏ."

Nghe vậy, Chân Bình cũng không hỏi nhiều nữa.

Phu nhân Vương ngồi một bên nghe thế, cười nhạo nói: "Như vậy là không được rồi, Thu Nghi là thiếu phu nhân của Lục gia, ngã bệnh thế nào lại không chịu đi khám bác sĩ? Bà nói gì đi chứ bà Lục?"

Chân Bình liếc phu nhân Vương một chút, bưng ly trà nhập khẩu trước mặt uống một ngụm, không tiếp lời.

Lưu phu nhân trẻ tuổi ngồi một bên che miệng cười, lên tiếng nói: "Bà Vương, bà đây là cố ý cho bà Lục của chúng tôi ăn một đao đó sao."

Vương phu nhân liếc Lưu phu nhân một chút "Tôi nào có."

Lưu phu nhân chỉ cười cười, bỗng nhiên đổi đề tài, nói: ""Nhưng nói đến chuyện này, tôi thật sự muốn hỏi bà, bộ Minh Thừa không có suy tính đến phương diện kia à?"

Chân Bình nhìn bà Lưu, giả bộ nghe không hiểu "Cái gì?"

Vương phu nhân cười khẽ, "Bà nói xem, Minh Thừa cùng Thu Nghi kết hôn cũng đã một năm, bụng Thi Nghi đó một chút tin tức cũng chẳng có, còn nói không phải Minh Thừa có tính toán khác sao?"

Lưu phu nhân gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, Minh Thừa khi nào thì chuẩn bị ly hôn với Thu Nghi?"

"..."

Khương Thu Nghi nghe, mí mắt cụp xuống, thần sắc không rõ.

Một lúc lâu sau, cô mới tăng thêm tiếng bước chân, thu hút chú ý của mấy người dưới lầu.

"Thu Nghi dậy rồi à?"

Thấy cô xuất hiện, Vương phu nhân lập tức thay đổi sắc mặt, ra vẻ trưởng bối quan tâm: "Nghe nói con không khỏe, giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Khương Thu Nghi gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Dạ tốt hơn nhiều, cảm ơn Vương phu nhân đã quan tâm."

Chân Bình ngồi trên sô pha, ngước mắt nhìn cô một chút, nói: "Tôi nay gọi bác sĩ tới khám một chút đi."

Khương Thu Nghi gật đầu.

Lưu phu nhân quán sát cô một hồi, cười nói: "Thu Nghi, bác muốn ăn điểm tâm ngọt con làm lần trước, hôm nay làm được không?"

Khương Thu Nghi áp chế nội tâm chua xót của mình, nhẹ giọng nói:"Có thể."

Vương phu nhân "À" một tiếng: "Thu Nghi, bác muốn con pha trà, loại trà lần trước mùi vị không tệ."

"..."

Hai vị phu nhân tranh nhau chen lấn đưa ra yêu cầu của bản thân, Khương Thu Nghi chỉ có thể đáp ứng từng cái một.

Không cách nào, ai kêu cô trở thành vợ Lục Minh Thừa lại bị coi là làm mất mặt mặt mũi Lục gia.

Đi vào phòng bếp, Khương Thu Nghi vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện bên ngoài.

Không nghe được rõ ràng họ nói chuyện, nhưng cô đại khái cũng đã biết họ trò chuyện về cái gì.

Cả một ƈôи ŧɦịŧ chiều, mấy bà phu nhân hào môn ở trong phòng khách uống trà tám chuyện, rồi lại đi ra ngoài ngắm phong cảnh trong sân.

Khương Thu Nghi phải đi qua đi lại giữa phòng bếp với trong sân để hầu hạ mấy người này thật tốt.

----

Đến năm giờ, mấy vị phu nhân đều đã mệt mỏi, náo nhiệt cáo biệt rời đi.

Người vừa đi, ngoài sân trong nhà trở nên yên lặng.

Chân Bình ngồi trong phòng phòng khách nhìn hai người, lại nhìn về phía Khương Thu Nghi đang dọn dẹp, trong mắt lóe qua một tia không vui.

"Thu Nghi."

"Mẹ" Khương Thu Nghi ngước mắt nhìn Chân Bình.

Chân Bình nhíu mày, thấp giọng nói: "Đi với mẹ."

Khương Thu Nghi vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, theo Chân Bình ra ngoài sân.

Hoàng hôn buổi xế chiều tuyệt đẹp, biệt thự mà cô và Lục Minh Thành ở sau khi kết hôn có tầm nhìn bao quát, rộng lớn.

Bốn phía không có quá nhiều vật cản, phông cảnh cực kì kỳ mĩ, xa xa còn có hồ nước lấp lánh ánh kim đang gợn sóng. Ánh hoàng hôn phản chiếu dưới hồ, cảnh sắc thập phần lãng mạn.

Chân Bình nhìn chằm chằm Khương Thu Nghi một hồi, thuận miệng hỏi: "Gần đây con đang làm cái gì?"

Khương Thu Nghi cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Đều đặn lên lớp ạ."

Chân Bình quan sát cô hồi lâu, gật đầu nói: "Tác phong quả thực rất tốt. Sau khi kết thúc khóa học lễ nghi xong, học thêm một lớp cắm hoa nữa."

Khương Thu Nghi ngẩn ra, đang muốn cự tuyệt, lại nghe thấy giọng nói của Chân Bình

"Lần trước mẹ sắp xếp cho con lớp dương cầm cùng khiêu vũ, đều học xong hết rồi sao?"

Khương Thu Nghi: "Còn chưa."

Nghe vậy, Chân Bình nhíu mày: "Vậy thì con nhớ kỹ, con chính là vợ của Lục Minh Thừa, là thiếu phu nhân của nhà họ Lục. Nếu ngay cả khiêu vũ cơ bản cùng đánh đàn dương cầm cũng không làm được, sẽ bị người ta chê cười!"

Mấy đạo lý này, Khương Thu Nghi đều hiểu.

Cô rũ mắt, nhẹ giọng nói: "Con đã biết."

Chân Bình thấy cô như vậy, cũng không nói thêm gì nữa.

Nhưng trước khi đi, bà còn sắp xếp cho Khương Thu Nghi thêm không ít "công việc".

Phu nhân nhà giàu, không hề dễ làm như trong tưởng tượng.

----

Dọn dẹp dưới lầu xong xuôi, Khương Thu Nghi trở về phòng.

Bỗng dưng, một đoạn văn dài không biết từ đâu lại xuất hiện trong đầu cô.

Khương Thu Nghi nhắm mắt lại, những dòng chữ ấy như hiện lên trước mắt cô một cách rõ ràng, cô đọc từng dòng một không sót chữ nào.

Sau khi đọc xong, Khương Thu Nghi kinh sợ.

Nguyên văn, hóa ra là cô đang sống trong một cuốn tiểu thuyết. Mà nam chính của bộ truyện chính là Lục Minh Thừa, cũng chính là người chồng trên danh nghĩa của cô. Nhưng nữ chính lại không phải là Khương Thu Nghi, mà là một người phụ nữ khác.

Còn cô chỉ là một con pháo hôi nữ phụ ở trong tiểu thuyết.

Căn cứ vào nội dung cô đọc, đất diễn của Khương Thu Nghi trong tiểu thuyết này cũng không quan trọng.

Trong phần đầu của câu chuyện, Lục Minh Thừa đã ly hôn với cô. Sau khi ly hôn, cô như biến mất khỏi bộ truyện, không còn ai nhớ tới cô ngoại trừ những người ngẫu nhiên nhắc tới cô pha trà rất ngon, làm đồ ngọt ăn đứt bên ngoài.

A, còn có, mọi người nhớ tới cô chỉ khi để so sánh, mọi người sẽ đều đem cô ra soi mói một phen.

Nghĩ đến điều này, Khương Thu Nghi thập phần tức giận.

Dựa vào cái gì?

Cô nơm nớp lo sợ sắm vai vợ hiền dâu thảo của Lục Minh Thừa, cần kiệm chăm lo việc nhà, hầu hạ một đám người ăn chơi ngoạn nhạc. Đã không lấy được dù chỉ một nửa đánh giá công bằng, thậm chí còn bị bọn họ sau lưng đâm chọc ghét bỏ.

Càng quan trọng hơn là, trong tiểu thuyết này có viết, sau khi cùng Lục Minh Thừa ly hôn, cô không lấy được một phần tài sản nào cả.

Tuy rằng lúc đầu cô đồng ý gả cho Lục Minh Thừa cũng không nghĩ đến muốn lấy tiền của anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Minh Thừa nhẫn tâm để mình tay không một mình rời khỏi nhà, còn bản thân thì sủng cô gái khác lên tận trên trời, Khương Thu Nghi phi thường cảm thấy bất bình.

Ha, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy?

Cô vợ chung sống hai năm của mình, cuối cùng ngay cả phí thanh xuân cho người ta cũng keo kiệt giữ lại.

Khương Thu Nghi thừa nhận mình không phải là người lương thiện gì cho cam. Nhưng nếu Lục Minh Thừa muốn bất thân, vậy cũng đừng trách cô bất nghĩa.

Cô đương nhiên có thể cùng anh ly hôn, dù sao hai người tiến đến hôn nhân cũng không minh bạch, chính xác là không có tình cảm.

Nhưng cô keo kiệt lòng dạ hẹp hòi, sau khi biết sự việc sẽ tiến triển như vậy, thật sự không còn cách nào nhẹ nhàng thanh thản cũng Lục Minh Thừa ly hôn được nữa.

Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi lại nhịn không được hoài nghi.

Thế giới cô đang sống chính là nội dung trong 1 quyển sách thật sao? Hay do mấy ngày nay cô quá mệt mỏi nên mới xuất hiện ảo giác?

Nghĩ như vậy, Khương Thu Nghi quyết định đầu tiên là cứ quan sát trước đã rồi tính sau.

Nếu trong khoảng thời gian tiếp theo, sự việc mà phát triển giống như những gì cô đã đọc, cô sẽ tạm thời tin tưởng.

Đã có quyết định, tâm tình Khương Thu Nghi tạm thời buông lỏng.

*Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà thôi, không cần phải sợ.

*huyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng: việc đến tận cùng rồi cũng sẽ tự an ổn

Huống chi trong sách viết, thời điểm Lục Minh Thừa cùng cô ly hôn là vào kỷ niệm 2 năm kết hôn của hai người. Điều này có nghĩa, ngay cả khi tiểu thuyết có là sự thật thì cô cũng có thời gian để chuẩn bị.

----

Buổi tối hôm sau, Khương Thu Nghi đi ra sân bay để đón Lục Minh Thừa đi công tác trở về.

Sau khi gả cho Lục Minh Thừa, việc đón người này đều do cô tiếp quản. Vô luận Lục Minh Thừa có xuống máy bay trễ thế nào, cô cũng phải có mặt đúng giờ ở sân bay.

Khương Thu Nghi cùng tài xế gia đình đi đến sân bay, đến nơi, cô xuống xe rồi đi vào bên trong.

Đầu tháng mùa đông, gió đêm xào xạc.

Khương Thu Nghi vừa mới tới cửa tiếp đón, đã thấy Lục Minh Thừa từ trong đi ra.

Anh mặc một bộ vest đen thẳng tắp, dáng người chắc nịch, diện mạo anh tuấn ưa nhìn, khí chất vừa kiêu ngạo vừa trầm ổn.

Nói thật, sở dĩ Khương Thu Nghi đồng ý gả cho Lục Minh Thừa, ngoại trừ một đêm hoang đường lỡ trận bị ăn sạch sẽ thì phần lớn nguyên nhân là do Lục Minh Thừa có ngoại hình đúng chuẩn soái ca.

Từ rất lâu rồi, Khương Thu Nghi luôn biết cuộc hôn nhân của mình không thể tự mình quyết định. Thay vì cứ để ba mẹ yêu tiền hám lợi sắp đặt gả cho người đàn ông khác, chi bằng gả cho Lục Minh Thừa tốt hơn nhiều.

Ít nhất. sắc đẹp của Lục Minh Thừa còn có thể thay cơm.

Đột nhiên, tiếng hét từ phía xa xa kéo suy nghĩ của cô trở lại.

Khương Thu Nghi vừa ngẩng đầu, liền thấy ngay cảnh tượng Lục Minh Thừa đang ôm cô gái xa lạ.

Nói ôm thì có hơi quá, nhưng hai người quả thật đã có tiếp xúc thân thể.

Khương Thu Nghi khép hờ mắt nhìn cách đó không xa, đột nhiên nhớ tới nội dung trong tiểu thuyết.

Trong tiểu thuyết, Lục Minh Thừa chính là như vậy cùng nữ chính Từ Uyển Bạch gặp nhau. Do Từ Uyển Bạch đi đường không chú ý, không cẩn thận đυ.ng phải Lục Minh Thừa, còn làm tây trang Lục Minh Thừa bị dơ.

Từ Uyển Bạch xin lỗi, nói muốn bồi thường cho Lục Minh Thừa để anh cho mình phương thức liên lạc.

Tuy Lục Minh Thừa không cho, nhưng đối với Từ Uyển Bạch đã có ấn tượng.

----

Hai phút sau, Khương Thu Nghi nhìn thấy Lục Minh Thừa cởi tây trang khoát lên cánh tay, không nhanh không chậm đi về phía cô.

"Đến lâu chưa?" Lục Minh Thừa nhìn cô một cái.

Khương Thu Nghi hoàn hồn, thấp giọng hỏi: "Người vừa nãy là ai thế?"

Lục Minh Thừa nhíu mày, nhìn theo ánh mắt của cô, thản nhiên nói: "Không biết."

Khương Thu Nghi nhìn chằm chằm anh một lúc, gật gật đầu nói: "Cô ấy nói gì với anh?"

Nghe vậy, Lục Minh Thừa không nghĩ nhiều, chỉ thuật lại: "Muốn anh cho phương thức liên lạc, để bồi thường."

Khương Thu Nghi: "..."

Biểu tình ở trên mặt cô tỏ vẻ đã hiểu, nhưng trong nội tâm lại dâng lên một đợt sóng to gió lớn.

Má!

Giống y xì cảnh nam nữ chính gặp nhau trong tiểu thuyết!

Chú ý thấy sắc mặt Khương Thu Nghi không đúng, Lục Minh Thừa hỏi bằng giọng nói lãnh đạm: "Sao vậy?"

"Không có việc gì." Khương Thu Nghi tận lực khắc chế nội tâm điên cuồng của mình lại, ra vẻ bình tĩnh nói: "Chúng ta về nhà thôi."

Lục Minh Thừa: "Ừ"

-----

Trở lại trong xe, Khương Thu Nghi như cũ hỏi han quan tâm Lục Minh Thừa vài câu.

Lục Minh Thừa trả lời có lệ hai tiếng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi. Khương Thu Nghĩ cũng không quấy rầy anh nữa, yên lặng làm khúc gỗ biết thở.

Khương Thu Nghi nghiêng đầu nhìn cảnh đêm vụt qua ngoài cửa sổ xe, đầu óc có chút sững sờ.

Trước đó, cô không ngờ cốt truyện lại tiến triển nhanh như vậy. Vừa biết được tình huống của mình, hôm sau đã xác định được thật giả.

Khương Thu Nghi rũ mắt xuống, tiếp tục nhớ lại nội dung câu chuyện.

Nam nữ chính vừa mới gặp nhau, ngày thứ 3 họ sẽ chạm mặt lại. Bởi vì một dự án của tập đoàn Lục thị, Lục Minh Thừa là đại diện bên A, còn Từ Uyển Bạch là nhân viên phụ trách bên B.

Nghĩ đến đây, Khương Thu Nghi ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.

Lục Minh Thừa vẫn đang nhắm mắt, không biết là ngủ thật hay giả. Trông sắc mặt anh hơi mệt, có lẽ là đang rất mệt mỏi.

Khương Thu Nghi muốn hỏi anh một chút về vấn đề hạng mục. Nếu như ngay cả nó cũng là sự thật, vậy cô có thể khẳng định được rồi.

Triệt để tin tưởng cô chính là cô vợ của một tên chồng cặn bã bị anh ta bỏ rơi ở trong tiểu thuyết.

Bỗng dưng, bên tai vang lên giọng nói đàn ông.

"Có chuyện muốn hỏi?"

Khương Thu Nghi ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông không biết đã mở mắt ra từ lúc nào: "Không có việc gì."

Cô cúi đầu xuống, giọng nói ôn nhu: "Em thấy anh sắc mặt có vẻ không tốt lắm, gần đây bận lắm sao?"

Lục Minh Thừa xoa xoa huyệt thái dương, "Ừ" một tiếng: "Cuối năm nhiều việc."

Khương Thu Nghi gật gật đầu: "Bận bịu mấy cũng phải chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt."

Lục Minh Thừa gật đầu.

Khương Thu Nghi im lặng một chút, nhìn về phía anh: "Nếu như mệt mỏi, hay anh nghỉ ngơi ở nhà vài ngày đi?"

Lục Minh Thừa lắc đầu: "Không thể nghỉ được."

Anh thấp giọng: "Mấy ngày nay có dự án đang được thảo luận, nhất định phải ra mặt."

"Dự án gì?"

Nghe vậy, Lục Minh Thừa hoài nghi nhìn cô một cái.

Khương Thu Nghi hiểu cái nhìn này của anh, trước kia cô chưa từng hỏi đến bất kỳ chuyện làm ăn nào của anh.

Thần sắc Khương Thu Nghi lạnh nhạt, cố gắng không để Lục Minh Thừa phát hiện ra cái gì.

Lục Minh Thừa thu hồi ánh mắt, lời ít ý nhiều nói: "Ngành du lịch."

Khương Thu Nghi sợ run, hai tay cuộn tròn đặt ở trên đùi căng cứng.

Không sai, trong tiểu thuyết, hạng mục nữ chính đảm nhận chính là khu nghỉ dưỡng du lịch của Lục thị đầu tư, còn cô ấy là một trong những nhà thiết kế trụ cột.

Cũng bởi vì hạng mục này mà Lục Minh Thừa cùng nữ chính càng có nhiều tiếp xúc, càng thêm quen thuộc.

----

Sau khi về đến nhà, Khương Thu Nghi mặc kệ Lục Minh Thừa, lập tức trở về phòng rửa mặt.

Ngâm mình trong bồn tắm, cô đem mạch truyện mổ xẻ, sắp xếp lại một lần. Hết thảy rõ ràng, nắm tay của cô càng chặt.

Cô quyết định, nếu chính mình không thể đề nghị ly hôn, vậy trước khi Lục Minh Thừa mở lời trước, cô nhất định phải trải nghiệm cuộc sống của phu nhân nhà giàu chân chính!

Giải thoát chính mình, làm cho bản thân mình hạnh phúc.

Trước đây, vì để làm một phu nhân tốt, cũng bởi vì bối cảnh gia đình, Khương Thu Nghi tại Lục gia không được chào đón, không ngóc đầu lên được, do đó cô sống rất cần kiệm, không dám tiêu xài dù chỉ là một phân tiền của Lục gia.

Nhưng giờ phút này, Khương Thu Nghi quyết định không *sống như đi trên băng mỏng của ngày xưa nữa. Dù cho cô có cố tốt như thế nào đi chăng nữa, đến cuối cùng cũng sẽ cùng Lục Minh Thừa ly hôn. Vậy cuộc hôn nhân này, cô sẽ không vun đắp nữa.

*sống như đi trên băng mỏng: -JL- là cách sống lo trước lo sau, tiến một bước phải lo một bước, sống dè dặt, cẩn thận. Là -JL- tự hiểu tự giải, nếu các bạn thấy không đúng cmt góp ý cho -JL- nha.

Tắm rửa xong ra ngoài thì vừa lúc chạm mặt Lục Minh Thừa vừa tắm xong từ phòng khác đi ra.

Hai người nhìn nhau, Khương Thu Nghi thấy Lục Minh Thừa tiến lại thì lùi về sau một bước.

Lục Minh Thừa nhíu mày, không rõ lắm hành động ấy, nhìn cô.

Khương Thu Nghi mím môi dưới, đột nhiên hỏi: "Trước kia anh cho em cái thẻ phụ, em có thể sử dụng tùy thích đúng không?"

Sau khi kết hôn, Lục Minh Thừa cho cô một tấm thẻ, giống như là thẻ không giới hạn, nhưng cô chưa từng dùng qua.

Lục Minh Thừa sửng sốt một chút, hạ giọng nói: "Đương nhiên."

Nghe vậy, Khương Thu Nghi vui vẻ nở nụ cười.

"Ok" Đôi mắt của cô cong cong, không nhìn Lục Minh Thừa nữa, lập tức đi qua một bên giường: "Đi ngủ thôi."

"..."

Ánh mắt anh nhìn cô gái đang nằm trên giường, phát giác thấy cô không muốn sinh hoạt vợ chồng, anh cũng không miễn cưỡng.

Lục Minh Thừa vén một chăn nằm xuống, rơi vào giấc ngủ say.

Vợ chồng *đồng sàng dị mộng.

*đồng sàng dị mộng: Nghĩa đen: Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau. Nghĩa bóng: Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.