Quyển 2 - Chương 4

Tin Định Viễn Quan đại thắng đã nhanh chóng được truyền về kinh thành, đại quân từ trên xuống dưới sớm chỉnh đốn chỉ chờ lệnh từ Hoàng đế.

Hôm nay các tướng lĩnh đại quân tề tựu họp nghị sự, thương thảo về việc bảo vệ biên quan. Đều là các đại lão bề ngoài thô kệch, bình thường không mấy mặn mà tham dự nghị sự, lại bởi vì Ninh phó tướng mới khỏi bệnh cũng tham dự, mọi người đều xì xào to nhỏ.

"Chủ soái, thật vất vả mới yên ổn biên quan, đánh bại khí thế của người Hồ, khẳng định ba mươi năm tới biên giới đều thái bình" Phó tướng Tưởng Nguyên báo cáo, ánh mắt lại liếc nhìn Ninh phó tướng ngồi cạnh chủ soái.

Ninh Uyển một thân khoác áo choàng màu xám tro, khuôn mặt lộ ra một nụ cười thuần khiết, môi đỏ răng trắng... Trước đây chỉ cảm thấy hắn đánh giặc rất mãnh liệt, sao họ không phát hiện Ninh tướng quân vốn lại đẹp đến vậy.

Liếc mắt ngắm một cái liền không dừng lại được, liếc trái liếc phải phát hiện mọi người đều vụиɠ ŧяộʍ, thậm chí là trắng trợn nhìn Ninh phó tướng...

Không hiểu sao Túc Lưu Vân đột nhiên nổi giận, đánh thắng trận xong quân kỷ liền bắt đầu tan rã. Ngay cả quân sư Khương Điền cũng không nhịn được nhìn Ninh Uyển. Cái ông già chết tiệt này!

"Ninh phó tướng trên mặt nở hoa sao? Hay đệ ấy sẽ tặng cho mọi người những bông hoa? Nghỉ ngơi hồi phục hơn mười ngày các vị đây là đang ngứa da? Vậy thì tự mình đi lĩnh quân trượng đi! Hôm nay nghị sự kết thúc tại đây."

Nói xong không đợi mọi người kịp phản ứng, Túc Lưu Vân đỡ Ninh Uyển đi ra ngoài...

Xưa nay trong quân doanh không có nữ tử, bởi vì Ninh Uyển bị thương ở chỗ nhạy cảm lại phải thay thuốc thường xuyên nên mấy ngày nay cô đều ở trong doanh trướng chủ soái.

Ninh Uyển cố gắng nhịn cười, từ khi cô rửa sạch bụi bẩn trên mặt, lộ ra một gương mặt dung mạo tuyệt thế, Túc Lưu Vân liền không mấy vui vẻ khi cô tham dự nghị sự trong quân.

Hắn ta... Là ghen tuông, hay du͙© vọиɠ chiếm hữu?

Xem ra đêm nay nhất định là một đêm mệt mỏi.

Tối đến, trong doanh trướng chủ soái, một người nằm trên giường trằn trọc. Một người nằm dưới đất có vẻ như đã ngủ say.

Ninh Uyển cân nhắc mở miệng: "Túc đại ca, đúng như Tưởng tướng quân nói, trận chiến này có thể đảm bảo bình an ba mươi năm của biên quan, huynh có từng nghĩ đến tương lai sẽ đi đâu không?"

Tương lai của hắn... Không phải là vẫn đánh giặc sao? Nhưng nếu... là không trận chiến nào để cho hắn chiến đấu? Hắn xuất thân là nhất phẩm hầu thế gia, cùng đao kiếm mà trưởng thành, mười tuổi có thể bắt sống được một con hổ, mười bảy tuổi ra trận lấy được thủ cấp địch trong thiên quân vạn mã... Đôi mắt đen bất chợt mở ra... hắn sẽ đi đâu?

"Túc đại ca lần này hồi kinh, vinh sủng cao trực tiếp được phong "Dũng Nghị hầu gia", chiến công hiển hách, chỉ sợ Hoàng đế sẽ nảy sinh kiêng kỵ người quyền cao chức trọng, các tướng sĩ biên quan suốt bao nhiêu năm chỉ nghe lệnh huynh, chỉ sợ sơ hở sẽ đem đến tại họa không đáng..." Những lời Ninh Uyển nói là thật, trong nguyên tác vì Hoàng đế kiêng kỵ hắn, Túc Lưu Vân mới có cơ hội tứ hôn cùng Gia Nghi công chúa, tuy vậy phò mã đương triều không thể đảm nhận chức vị quá quan trọng của triều đình. Cô sẽ vin vào lí do đó không để Hoàng đế tứ hôn thành công.

Túc Lưu Vân cũng lâm vào trầm tư, trước kia hắn luôn lảng tránh vấn đề này, một lòng chỉ muốn đánh thắng trận, bảo vệ biên quan. Lời Ninh Uyển không phải không có lí, hắn liền mở miệng hỏi: "Vậy theo muội, việc này nên làm thế nào?"

"Nếu Túc đại ca hỏi, muội sẽ nói những lời thật lòng. Hoàng đế tuy rằng tâm nghi kị nặng, nhưng không phải là loại người ngu ngốc vô đạo. Lúc huynh hồi triều diện kiến Người, đầu tiên là trả lại binh quyền để Hoàng đế an tâm, việc thứ hai là cầu ban vinh hoa phú quý cho phủ Dũng Nghị hầu, an hưởng những năm thái bình. Còn việc thứ ba này..." Ninh Uyển ngập ngừng, con ngươi đen láy trong như nước nhìn chằm chằm nam nhân bên dưới, tỏa ra ánh sáng chói mắt khiến người ta choáng váng.

"Điều thứ ba là gì?" Túc Lưu Vân cố gắng mở miệng.