Quyển 1 - Chương 2

Kết thúc buổi học tối, Lâm Nguyên Khê rửa mặt xong, đang nằm ở trên giường chuẩn bị đi ngủ, một tiểu hồ ly toàn thân tuyết trắng, da trơn đáng thương ngồi xổm trên giường, hai con ngươi đen nhánh thủy nhuận nhìn hắn, trong miệng ủy khuất "ô ô"

"Aizzz... thôi" Lâm Nguyên Khê một trận vô lực, từ ngày hắn biết được thân phận của Ninh Uyển cũng không đuổi cô đi. Ninh Uyển này mỗi buổi tối lại còn đáng thương ngồi canh giữ bên ngoài. Ngoài cửa sổ tuyết rơi nhiều, gió lạnh gào thét, hắn lần thứ hai thở dài: "Lên đây đi"

Ninh Uyển lại biến thành hồ ly, vui vẻ ngao ô một tiếng, đứng thẳng thân thể lên, thuần thục chui vào trong chăn, nằm sấp trên ngực nam tử.

Hắn chỉ mặc lụa y màu trắng, ngực trầm ổn hữu lực phập phồng, chóp mũi nhàn nhạt quanh quẩn hương thơm thanh trúc. Ninh Uyển mặt đều đỏ lên, lại cọ cọ người hắn.

"Ngoan, đừng náo loạn" Lâm Nguyên Khê mở miệng, giọng nói trầm thấp mang theo sự sủng nịnh mà chính hắn cũng chưa từng phát hiện. Vật nhỏ xù xì ôm vào trong ngực, ấm áp dị thường, hắn vươn tay vuốt theo bộ lông bóng loáng của nó.

Hắn vốn là thiếu gia nhỏ nhất của Lâm phủ, một gia đình giàu có trên trấn Thanh Loan. Cha mẹ sủng ái, huynh hữu đệ cung, ăn ngon mặc đẹp, nô bộc vờn quanh. Thế nhưng từ nhỏ hắn chỉ thích đọc sách, ghét bỏ hoàn cảnh trong nhà quá mức ồn ào, vì thế liền cầu xin mẫu thân cho ở một mình ở Điệp Thúy Sơn đầy tuyết này, mỗi tháng chỉ cho một tên sai vặt đưa tới đồ ăn và quần áo, một lòng chỉ đọc thánh hiền thư.

Có sách làm bạn, Lâm Nguyên Khê một năm qua vẫn luôn tịch mịch. Vậy mà từ sau khi gặp tiểu hồ ly này, lại sinh ra một loại tình cảm an ủi.

Bộ lông trơn trượt hiền lành, mang theo cảm giác thỏa mãn khó có thể diễn tả thành lời. Lâm Nguyên Khê chậm rãi nhắm mắt lại: "Ngủ đi"

Trong giấc ngủ mông lung, cả người Lâm Nguyên Khê cảm thấy một trận khô nóng, một loại cảm xúc vừa quen vừa lạ xông thẳng vào trong đầu...

Hắn mở mắt ra, nương theo ánh sáng ngoài cửa sổ, phát hiện không biết từ lúc nào chăn bông bị quăng đi, hơn nữa hắn còn đang để ngực trần.

Chẳng lẽ là vì tiểu hồ ly quá nóng sao? Nhiệt độ cơ thể của tiểu thú này rất cao, như một cái lò sưởi nhỏ vậy. Giờ phút này nó còn đang ngủ, Lâm Nguyên Khê lắc đầu, kì quái, sao hắn lại cảm thấy như tiểu hồ ly này cố tình cởi y phục của mình ra, hơn nữa trên mặt còn mang theo ý cười.

Chỉ thấy cái lưỡi nhỏ vươn ra trong giấc ngủ, lướt qua hạt đậu đỏ trước ngực hắn. Lâm Nguyên Khê trong đầu oanh một tiếng, hô hấp gấp gáp, rung động tê dại không có cách nào áp chế.

Con cáo nhỏ này, giống như là đang ăn kẹo, khoái chí mυ"ŧ một vòng, hạt đậu đỏ lập tức run rẩy lên. Lâm Nguyên Khê hít một hơi khí lạnh, giữa hai chân đã sớm nhảy dựng lên.

Hết lần này tới lần khác tiểu hồ ly kia vẫn còn mơ mộng, cái đuôi lớn lông xù khẽ phe phẩy, lướt qua cái chỗ giữa hai chân của Lâm Nguyên Khê...

Dòng điện ngứa ngáy trong nháy mắt hội tụ ở hạ thân, giống như ngàn vạn côn trùng gặm cắn, cơ bắp toàn thân Lâm Nguyên Khê trong nháy mắt căng thẳng, cắn chặt môi mỏng, cổ họng tràn ra một tia kêu rên.

Hắn ảo não ôm lấy tiểu hồ ly nhét vào chăn bông, vén rèm mỏng bước ra khỏi nội phòng...

Mí mắt Ninh Uyển vốn nhắm chặt mở ra, ánh mắt trong trẻo hiện lên một tia giảo hoạt. Dung nhan tuấn lãng này, thật sự là mẫn cảm lại thuần tình. Chiến lược của cô đúng là có hiệu quả, mặc dù hắn vẫn giữ khoảng cách với hình dạng con người của cô, nhưng không có cách nào để từ chối hồ ly nhỏ đáng yêu!

Vừa di chuyển tròng mắt, cái đuôi Ninh Uyển khẽ đong đưa, liền khôi phục hình người, nghiêng người nằm xuống.

Lâm Nguyên Khê khẽ vén rèm cửa, hắn thấy trong ánh nắng ban mai nhàn nhạt, một thiếu nữ tuyệt diệu y phục nửa che nửa không, đang nằm trên chiếc chăn bông màu trắng. Vòng eo mảnh khảnh chỉ vừa vặn một cái ôm, y phục tán loạn, lộ ra nửa cặp nhũ tuyết trắng ngần... Trông vô cùng phong tình!

Trong nháy mắt, Lâm Nguyên Khê khí huyết dâng lên, lại từ từ bước vào trong phòng...