Quyển 1 - Chương 17

Vừa cúi đầu, Lâm Nguyên Khê liền nhận thấy tiểu hồ ly nháy mắt với mình, cái chân sau còn nghịch ngợm, không nặng không nhẹ đạp vào đùi hắn một cái. Nhất thời tia khác thường kia đối với Cố Lan Âm biến mất, trong lòng tràn đầy thỏa mãn nhìn vật nhỏ trong ngực mình.

Một tràng dài tán gẫu, các bậc phụ mẫu cố ý tác hợp cho Lâm Nguyên Khê và Cố Lan Âm, còn Cố Lan Âm thì vẫn giả vờ không có gì, hoàn toàn không biểu hiện bất cứ sự thẹn thùng nào.

Lâm Nguyên Khê lúc này mới hiểu được, sở dĩ Lâm gia muốn thanh minh này hắn phải trở về, thì ra là muốn giúp hắn làm quen thân thiết với con gái nhà quyền quý.

Tiểu thư nhà tể tướng đương triều, lại cùng lão thái thái nhà mình có quan hệ thân thiết, khó trách cha mẹ lại tâm tư nghĩ nhiều như vậy... Chỉ có điều, trong lòng hắn đã sớm hứa với người khác cả đời.

Vì thế hắn đối với Cố Lan Âm, càng thêm coi trong lễ nghĩa, khách khí xa cách.

Giữa trưa, cả nhà Lâm gia vào điện chính quỳ lạy tổ tiên, Ninh Uyển cùng Cố Lan Âm vì không phải người nhà Lâm gia nên không được vào. Bị tiểu hồ ly nãy giờ nhiều lần cắn góc áo, Lâm Nguyên Khê mới không đem nó nhốt vào trong phòng, mà cẩn thận đem đến hoa viên, nhỏ giọng dặn dò nó nhất định phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Thật vất vả mới tới được Lâm phủ một chuyến, cô còn phải tìm hiểu thêm một chút chứ. Cố Lan Âm này, thật sự là giả vờ đoan lệ hiền thục. Trong nguyên tác, khi nàng ta nhận ra nguyên chủ là hồ yêu, trước tiên đem nguyên chủ hút lấy tinh phách để làm rối loạn tâm trí của Lâm Nguyên Khê, sau đó tìm được một pháp sư cao tay trấn áp đi yêu thuật của nguyên chủ, đem nguyên chủ trong hình dạng hồ ly lột da nàng làm y phục, ngày ngày khoác áo lên mình tận hưởng niềm vui cùng nam chủ ân ái mặn nồng... Thật là đáng ghét!

Suy cho cùng thì trong nguyên tác, nữ chính Cố Lan Âm mới là người giảo hoạt như hồ ly, nhưng khi nào nàng ta sẽ lộ cái đuôi hồ ly đây?

Với lại, bây giờ cô đã chiếm được trái tim Lâm Nguyên Khê, chỉ cần để hắn sinh ra loại cảm xúc hoàn toàn chán ghét nữ chủ, như vậy nhiệm vụ của cô sẽ hoàn thành.

Dựa vào thân thể linh hoạt của hồ ly, Ninh Uyển ở trong hoa viên thưa thớt người chạy tới chạy lui, lúc đi ngang qua một gốc cây cổ thụ, liền nghe được giọng nói trong trẻo của Cố Lan Âm:

"Xương Sinh, tiểu thúc phụ của ngươi có nuôi một con tuyết hồ thần khí xinh đẹp đúng không?"

"Vâng, ta chưa bao giờ thấy một vật nhỏ nào có lông trắng đến như vậy" Thanh âm của một thiếu niên vang lên, là Lâm Xương Sinh - đứa con trai cả của đại ca Lâm Nguyên Khê.

"Ngươi thử đi đòi tiểu thúc phụ tặng con tuyết hồ đó cho ngươi đi, hắn thích ngươi như vậy, nhất định sẽ cho ngươi" Cố Lan Âm kiên nhẫn dụ dỗ.

"Biểu cô cô, thật sao? Tiểu thúc có thật sự đưa nó cho ta không?"

"Đương nhiên rồi, bây giờ biểu cô cô sẽ dẫn ngươi đi, bắt tiểu hồ ly kia cho ngươi chơi trước được không?"

"Đa tạ biểu cô cô"

Ninh Uyển trong lòng cười lạnh, xem ra nữ nhân từ cổ xưa đến hiện đại đều có giác quan thứ sáu, cảm nhận được tình địch của mình một cách cực kì nhạy bén, khó trách ở trong đại sảnh vừa rồi, ánh mắt nàng ta nhìn cô không bình thường, chán ghét khinh thường, lại tàn nhẫn vô tình.

Rất đáng tiếc, tuy cô không phải nguyên chủ thật sự, nhưng cũng là một quả hồ yêu ăn miếng trả miếng.

Trên đời này, tất cả những kẻ thắng cuộc, không phải là vì tâm cơ thâm trầm bao nhiêu, thủ đoạn có độc ác bao nhiêu, chỉ là chiếm lấy thời cơ thuận lợi mà thôi. Cô thay nguyên chủ sống lại thêm một lần, chính là đang chiếm lấy thời cơ.

Chờ Lâm Nguyên Khê tế lễ sắp hoàn tất, Ninh Uyển từ trong hoa viên đi ra ngoài.