Quyển 1 - Chương 16

Ninh Uyển rúc vào trong ngực Lâm Nguyên Khê, bước vào đại môn Lâm phủ, cô trong hình dạng tiểu hồ ly nhỏ bé hơi ngây người một chút.

Đại môn lớn người ra người vào, ngoài những khóm tường vi vờn quanh, liễu xanh thành bóng râm, bên trong có một mái hiên có vẻ như là chỗ trưng bày, trông đoan địa khí phái. Bởi vì là tiết thanh minh, nô bộc lui tới thành đàn, đều khom người bước đi, có vẻ gọn gàng trật tự.

Lâm Nguyên Khê vừa bước vào đại sảnh, liền thấy trong phòng có những người ăn mặc hào hoa phú quý.

Đã lâu không gặp lại gia đình, Lâm Nguyên Khê lễ phép đáp: "Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, hài nhi trở về thỉnh an mọi người"

Trong đó, một lão thái thái đầu đầy tóc bạc, tinh thần quắc thước, hốc mắt lập tức đỏ rực lên, đứng dậy tự mình đỡ Lâm Nguyên Khê: "Tôn nhi, con đã trở về rồi! Tổ mẫu nhớ con!"

"Tôn nhi cũng nhớ ngài"

Ninh Uyển nấp ở sau lưng Lâm Nguyên Khê, cẩn thận quan sát, ánh mắt mọi người từ nam nữ già trẻ trong phòng đều toát lên sự che chở đối với Lâm Nguyên Khê, thậm chí ngay cả nha hoàn hầu hạ đứng một bên cũng thỉnh thoảng liếc trộm hắn một cái. Thật không ngờ ở Lâm phủ Lâm Nguyên Khê lại được sủng ái như vậy, chẳng trách hắn không thể nào tịnh tâm đọc sách ở đây.

Chờ mọi người đồng loạt an ủi hỏi thăm Lâm Nguyên Khê, lúc này có người mới chú ý đến phía sau lưng có một tiểu hồ ly toàn thân trắng toát đang bám vào vai hắn.

Đại phu nhân với ánh mắt kì thị tra hỏi đầu tiên: "Nguyên Khê, tiểu hồ ly này là từ đâu tới?"

Tổ mẫu theo trực giác cảm thấy không thích loại động vật này, cau mày nói: "Tôn nhi, nếu ngươi ở trên núi cảm thấy tịch mịch, nên mang theo mấy người đáng tin cậy đến hầu hạ"

"Cảm ơn hảo ý của tổ mẫu, nhưng nếu như vậy, thì tôn nhi cũng không cần lên núi ở làm gì"

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến những tiếng cười nói vui vẻ, trong lúc nói chuyện còn có một tiếng cười tùy ý toát lên vẻ trong sáng làm người khác không khỏi chú ý tới.

Nghe được thanh âm này, Ninh Uyển theo bản năng toàn thân rùng mình một chút, trong lòng cả kinh... Quả thật là nữ chủ Cố Lan Âm trong nguyên tác, thì ra lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thật sự là ở Lâm phủ...

Nhìn lại một chút, một thiếu nữ khoảng chừng mười tám tuổi, ngũ quan tinh tế, mắt ngọc mày ngà, dung mạo tuyệt thế, khí phách cao ngạo quý phái được nuôi dưỡng từ bé mà không nữ nhi xuất thân bình thường nào có thể học theo được.

Ninh Uyển lặng lẽ nhìn lên phía Lâm Nguyên Khê, thấy hắn vẫn như cũ lạnh lùng không cảm xúc, ngay cả ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào, làm cô thoáng thấy yên tâm hơn.

"Âm nhi thả diều xong rồi sao?" Mỗi một tia nếp nhăn trên mặt tổ mẫu đều tràn ngập ý cười "Nữ nhi tốt, mau đến đây ngồi xuống bên cạnh biểu ca của ngươi"

Cố Lan Âm thanh âm ngọt ngào đáp lại, đôi mắt hướng về phía Lâm Nguyên Khê quét qua một lượt, chỉ thấy thư sinh vốn là biểu ca của nàng, ánh mặt lại không hề nhìn thẳng nàng chút nào. Mày kiếm tinh mục, dáng người qua lớp y phục có thể nói là cường tráng như long hành hổ bộ, một thân trường bào trắng, có khí chất thư sinh mà những võ phu không có, sự kết hợp kì lạ này vốn đã gợi lên hứng thú của nàng. Hơn nữa hắn đối với mình không thèm để ý, cũng làm Cố Lan Âm nổi lên lòng hiếu thắng.

Ở trong trấn Thanh Loan này, thiếu niên nào cũng phải cúi đầu trước vẻ đẹp tuyệt sắc trong sáng của Cố Lan Âm, duy chỉ có hắn là làm ngơ?

Trong ngực hắn còn đang ôm một con bạch hồ ly, ánh mắt đen như mực của nó lại nhìn nàng không chớp mắt.

Cố Lan Âm cảm thấy chán ghét thứ nhỏ bé này, chờ nàng lấy được trái tim biểu ca, nhất định phải lột da nó để làm một cái áo choàng lông cáo, nhất định là rất mềm mại.

Nàng nghĩ như vậy, bước chân hơi ngừng một chút, từ từ tiến lại chỗ Lâm Nguyên Khê ngồi xuống, như đùa nói: "Biểu ca hình như không thích Âm nhi lắm có phải không?"

"Cô nương nói nặng lời quá" Lâm Nguyên Khê vẫn thản nhiên như cũ, nhưng trong lòng nảy sinh một cảm giác quái dị, vì sao hắn nhìn thấy nữ tử này, trong lòng lại có chút động đậy?