Cao Thuần không nói câu nào, Cao Lạc Thần bị cặp mắt kia nhìn đến ngượng ngùng.
Thời điểm nàng đọc sách, Cao Lạc Thần không thích những vị quý nữ, dĩ nhiên xác định bản thân và Tô Minh Tĩnh không hợp để chơi chung. Nếu như có thể thành công chọc giận Tô Minh Tĩnh đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng cũng không có nghĩa là nàng muốn kéo Cao Thuần từ bên cạnh Tô Minh Tĩnh mang đi. Để cho nữ chính và tiểu cô tử tương lai chơi với nhau không phải tốt rồi sao? Nghĩ đến đây, Cao Lạc Thần xé ra một nụ cười mà nàng tự cảm thấy là khéo léo, nói: "Cao Thuần, ngươi bồi Tô cô nương thì hơn."
Ngàn vạn lần đừng theo ta.
Thế nhưng Cao Thuần không màng ý tứ trong lời nói vừa rồi, cũng không để ý sắc mặt tỷ muội tốt ngày càng khó coi, lại nói một câu: "Ta cùng tỷ quay về."
Cao Lạc Thần rất xoắn xuýt, nàng len lén nhìn Cao Thuần một chút, Cao Thuần lúc này bày ra một mặt cao thượng thiện lương, nơi nào sẽ nhìn ra được tính cách tàn nhẫn tuyệt tình của nữ chính? Nếu như nàng liều mạng từ chối, để vị này ghi tạc trong lòng, chẳng phải được không bằng mất sao? Cao Lạc Thần nghĩ một hồi. Nói: "Vậy chúng ta đi." Tuy rằng Đại tiểu thư Cao gia không được sủng ái bằng Tam tiểu thư, nhưng dù sao nàng cũng là đích xuất, bình thường không công tử tiểu thư nào dám đắc tội, từ trước đến giờ luôn hung hăng ngạo mạn.
"Thuần Nhi --" Tô Minh Tĩnh nhìn Cao Thuần xoay người đi không chút lưu luyến, giận đến dậm dậm bàn chân.
Vẻ mặt Cao Thuần không hề gợn sóng, ánh mắt nhìn Cao Lạc Thần cũng bình tĩnh đến cực điểm, nàng lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Người trên đường tự động dạt qua hai bên, nhường đường cho Tô Minh Viễn chạy tới. Hắn được miêu tả là công tử văn nhã, ấm thuỵ như ngọc, ba tuổi biết đọc, lên bốn biết viết, là thiên tài hiếm gặp. Khuôn mặt anh tuấn như tạc từ ngọc, khiến không ít các tiểu thư trong kinh thành trộm mến, chỉ tiếc, hắn một lòng hướng về Cao Thuần.
Tô Minh Viễn nhìn thấy Cao Lạc Thần, trên mặt không ngăn được bất ngờ, hảo bằng hữu Tề Vị của hắn cách đây không lâu ủ rũ trở về, nói là bị Cao Lạc Thần từ chối. Mà người trong kinh có ai không biết Đại tiểu thư Cao gia đến điền trang làm ruộng, chung quy chỉ là e sợ quyền uy của phủ Quốc Công, mới không dám túm tụm bàn luận mà thôi.
"Cao cô nương." Tô Minh Viễn hướng về phía Cao Thuần và Cao Lạc Thần chắp tay, cũng không biết hắn đang gọi ai. Cao Lạc Thần nhìn hắn một chút, thấy rõ tâm tư đều đổ dồn trên người Cao Thuần, không nhịn được, lườm một cái.
Hắn là nam chính, nhưng kết cục cũng không tốt lắm a, trong sách miêu tả, sau này hắn trở thành Hoàng phu, thế nhưng mắt mù chân gãy, quá đáng thương. Về phần tình tiết cụ thể thế nào, Cao Lạc Thần không xem kỹ, nàng nhìn thấy kết cục của vị nữ phối cùng tên rất thê thảm thì không muốn đọc tiếp, có điều lòng hiếu kỳ trỗi dậy, mới vội vàng lướt qua kết cục. Nếu sớm biết sẽ xuyên vào trong sách, có lẽ nàng đã sớm xem xét tỉ mỉ không sót một chữ.
"Tô Thế tử." Cao Thuần lãnh đạm cất giọng. Mà Cao Lạc Thần lại nặng nề hừ một tiếng, biểu thị bất mãn với Tô Minh Viễn. Lúc này Tô Minh Viễn cũng không đắc tội gì với nàng, chỉ biết Tô Minh Tĩnh và Cao Đại tiểu thư không hợp nhau, hắn nhấc mắt nhìn vị muội muội đứng cách đó không xa, lập tức hiểu ra vấn đề. Tô Minh Tĩnh thêm một lần chắp tay, hướng về phía Cao Lạc Thần, ôn hoà nói: "Xin thứ lỗi cho muội muội ta vô tri đắc tội Nhị tiểu thư, tại hạ thay Minh Tĩnh tạ tội."
Cao Lạc Thần quét mắt nhìn Tô Minh Viễn, nàng không thích cái cách hắn dán mắt lên người Cao Thuần, ôn nhu đến bấm ra nước, mở miệng giễu cợt: "Tô tiểu thư nào có vô tri? Nàng quả thực khôn khéo, nói câu đầu tiên liền muốn dành hết bảo vật quý hiếm trong thiên hạ, giả như ngày nào đó nàng coi trọng thứ đồ thuộc về người khác, phải chăng sẽ phái gia đinh cướp đi a."
Tô Minh Viễn bị Cao Lạc Thần đâm một nhát, trên mặt bắt đầu khó coi, có điều Cao Thuần đang ở đây, hắn miễn cưỡng duy trì nụ cười ôn hoà trên mặt, cùng cốt cách công tử văn nhã.
Lúc này, Cao Thuần không chút biến sắc, nói: "Nhị tỷ, chúng ta về thôi." Trong mắt thanh minh như không hề có sự tồn tại của Tô Minh Viễn. Mà Tô Minh viễn vì giai nhân mới đến, không nghĩ tới sẽ bị Cao Thuần ngó lơ, nội tâm hắn đánh trống lui quân, nhưng theo sau hắn là một đám công tử thích xem trò vui, không chê lớn chuyện, u a một tiếng, ngăn cản trước mặt Cao Thuần, hất cao cằm, trêu chọc: "Đây không phải Đại tiểu thư Cao gia bị đày đến biệt trang trồng trọt sao? Thế nào lại hồi kinh rồi? Dù sao cũng không nên bị đồng hoá thành nhà quê, làm mất đi mặt mũi của quý phủ chứ?"
Tin tức Cao Lạc Thần đến biệt trang, người trong kinh cũng nghe ngóng được, nhưng rất ít người biết nàng sai người làm đất canh tác, chứ đừng nói đến nàng tự mình xuống ruộng. Giờ khắc này bọn hắn biết chuyện, ắt hẳn chẳng ai ngoài nam nhân tên Tề Vị buồn nôn kia, hắn muốn phá huỷ danh tiếng của nàng ở kinh thành sao? Nhưng từ trước đến giờ nguyên thân trong mắt người đời đã là nữ nhân điêu ngoa hung hăng, sớm mất hết tên tuổi, nào có cái gọi là danh dự. Cao Lạc Thần muốn trào phúng nam tử một chút, cuối cùng đã nhớ ra chút ký ức tương quan. Vị này chính là Nhị công tử nhà Minh Viễn Hầu Tạ Đường - Tạ Ngọc Thành, năm đó hắn vừa ý khuôn mặt đẹp của Cao Lạc Thần, tự mình tới cửa cầu hôn, kết quả bị nàng trào phúng một trận, cuối cùng vì yêu sinh hận. Danh tiếng Cao Lạc Thần không mấy tốt đẹp, cũng một phần nhờ công lao của hắn.
"Chẳng lẽ thứ Tạ công tử ăn chính là ngọc lộ trên trời?" Cao Lạc Thần quét mắt nhìn Tạ Ngọc Thành một chút, trong lòng âm thầm xì một tiếng, nói: "Có vẻ ăn vẫn chưa đủ, Tạ công tử mau mau vào miếu thành tâm khẩn cầu thêm một chút đi." Lời này chính là cười nhạo Tạ Ngọc Thành nói chuyện thiếu đạo đức, nàng nhắc nhở hắn đến miếu tích chút phước đức. Tạ Ngọc Thành đương nhiên hiểu hàm ý ẩn trong đó, hắn giương tay lên đã nghĩ tới việc động thủ. Lúc này Cao Thuần bước lên, nhạt tiếng nói: "Tỷ muội chúng ta vội vã hồi Cao gia, chẳng hay Tạ công tử có thể nhường đường hay không?"
Hai vị tiểu thư phủ Định Quốc Công không hoà hợp với nhau là chuyện cả kinh thành đều biết. Hầu hết mọi người đều ngầm thừa nhận, Cao Lạc Thần bắt nạt Cao Thuần, không ngờ tới Cao Thuần sẽ ra mặt giải vây, một cô nương phẩm hạnh cao thượng không nhớ thù xưa, nào ai có thể không động lòng? Người trong kinh ca ngợi Cao Thuần ngày càng nhiều, mà Cao Lạc Thần đã quen nhận lấy oan ức, hai tháng nay rõ ràng cái gì cũng không làm, lưu lại ở biệt trang, thế mà cũng có tin đồn nàng cố ý xa lánh Cao Thuần. Nàng nào dám a, vị này tương lai sẽ trở thành Sát thần tàn ác, muốn nghĩ nàng ta cao thượng thiện lương chỉ khi cái đầu của nàng bị hỏng mà thôi!
Tô Minh Viễn và Tạ Ngọc Thành vừa nghe Cao Thuần mở miệng, biểu hiện lập tức thay đổi, Tạ Công Tử thu hồi dáng vẻ chanh chua, ra vẻ ưu nhã nở nụ cười. Cao Lạc Thần lườm hắn một cái, phất nhẹ ống tay áo, quay đầu bước đi, Cao Thuần nhìn nàng nhíu nhíu hàng lông mày, tựa như đang suy nghĩ chuyện gì.
Bước chân Cao Lạc Thần không hề giống khuê nữ danh giá của Đại gia tộc, Cao Thuần theo sau có chút vất vả, cuối cùng chỉ còn cách chạy bước nhỏ đuổi theo. Cao Lạc Thần đi được một đoạn, phát hiện sau lưng không còn động tĩnh chán ghét kia, nàng dừng bước quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Cao Thuần tiểu bộ đi tới. Hai má nàng hơi hơi đỏ, không giống loại cảm giác trắng đến chuyển bạc như ngày thường, lúc này có mấy phần sống động. Cao Lạc Thần khẽ rùng mình, nghĩ đến những gì trong sách miêu tả, nhìn Cao Thuần kéo ra một nụ cười lấy lòng.
Cao Thuần đã bao giờ thấy Cao Lạc Thần cười với mình như vậy? Mỗi lần vị này xuất hiện đều vểnh mũi lên trời, bất luận làm gì cũng nhắm tới gây sự với đích thứ. Kỳ thực nàng không thích Cao Lạc Thần lắm, trước đây không lâu nghe tin nàng ta đến Trang tử mở vườn rau, hành động quái lạ ngoài sức tưởng tượng, mới khiến nàng chú ý thêm vài lần.
Khi hai người về nhà, cùng lúc Cao Tuấn từ trong cung trở về, ánh mắt của hắn quét ngang trên người Cao Lạc Thần, vuốt râu thở dài một hơi, lúc này mới chuyển hướng sang Cao Thuần, tha thiết hỏi: "Không phải hôm nay con đi cùng cô nương nhà Tô gia chọn vòng tay yên chi sao? Về nhanh như vậy?"
Rốt cuộc ai mới là con gái ruột? Nàng đứng lồ lộ như thế có thể không nhìn thấy sao? Cao Lạc Thần nghiêng đầu qua góc khuất liếc mắt một cái, bày tỏ thái độ, nàng không biết tất cả biểu tình của mình đều bị Cao Thuần thu vào mắt.
"Trên đường gặp Nhị tỷ, liền cùng nàng trở về." Cao Thuần nhàn nhạt đáp, Cao Tuấn cũng không để ý lắm. Theo như nguyên tác, nữ phối cho rằng Cao Tuấn luôn yêu thương vị muội muội này hơn nàng, có điều nàng không biết, hắn như thế là bởi vì biết rõ, không thể đắc tội với vị tiểu tổ tông này.
Cao Tuấn nghe Cao Thuần nói chuyện, làm như lúc này mới quay đầu chú ý tới Cao Lạc Thần, uy nghiêm mở miệng nói: "Con muốn Trang tử, phụ thân liền cho con, nhưng đang yên đang lành, làm sao lại đến điền trang trồng trọt? Con không biết làm như vậy sẽ bị các sĩ tử, tiểu thư chế nhạo sao?"
Cao Lạc Thần không để ý lắm, lười biếng đáp: "Ai ai cũng nói sĩ tử là người có tài có đức, nào biết được bọn họ thích chơi trò chế nhạo người khác? Nếu đã như vậy, e là không xứng với chữ "Sĩ", lại nói các vị tiểu thư không biết bá tánh cực khổ, có bản lĩnh chê cười thì đừng ăn rau dưa trái cây. Đúng rồi, không ít nông sản trong quý phủ là từ sơn trang chuyển tới, nếu phụ thân bất mãn, sau này nữ nhi sẽ không đưa tới nữa." Nàng là người rất có lương tâm, dựa vào Thần Nông hệ thống mà trồng được không ít nông sản tươi mới ở thế giới này, mỗi khi thu hoạch đều chuyển đến phủ Định Quốc Công một phần, nào ngờ người ở đây không biết cân nhắc như thế.
"Con --" Cao Tuấn đưa ngón tay chỉ vào Cao Lạc Thần, không nói ra lời. Không thể phủ nhận những trái cây này hắn hoặc là đưa vào cung hoặc là dùng để chiêu đãi đồng liêu, nhờ đó mát mặt mát mũi, vô cùng được lòng người. Hắn một mặt ưa thích, một mặt lại không chịu nhận nữ nhi ruột làm việc hạ đẳng. Một lúc lâu sau đó, tâm tình phức tạp, nói: "Thật không ngờ chí hướng của con chỉ dừng ở đây, thôi, cho con Trang tử, muốn làm gì thì làm."