Sau khi tiêu hóa xong ký ức này, Tiêu Tiêu không nói nên lời.
Thủ đoạn cùng mạch não của nguyên chủ thật sự là...
Lúc nàng tới đây đã là ngày thứ hai sau khi nguyên chủ cố ý ngã xuống hồ. Nàng vừa mới hôn mê tỉnh lại, phỏng chừng còn chưa dùng cái này uy hϊếp hoàng thượng tứ hôn cho nàng, Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng âm thầm có kế hoạch.
Quay người chuẩn bị từ trên giường ngồi dậy, màn lụa bên cạnh giường khẽ vang lên, Tiêu Tiêu chú ý tới bốn góc của tấm màn có buộc vài chiếc chuông đồng tinh xảo, chắc là để tiện cho nàng gọi nha hoàn hầu hạ.
Ngay khi nàng đang suy nghĩ, hai nha hoàn nhanh chóng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tiêu Tiêu ngồi dậy đều rất ngạc nhiên vui mừng.
“Công chúa! Người đã tỉnh rồi!” Vãn Nguyệt, một trong những thị nữ lên tiếng trước, nàng ấy vén rèm, đỡ Tiêu Tiêu ngồi dậy. “Vãn Song, mau đi lấy nước, để Hồng Nguyệt đi mời thái y!”
Vãn Song cũng vui vẻ đáp lại, chạy lon ton ra ngoài. Niềm vui trên khuôn mặt của cả hai đều là chân thật, trong lòng Tiêu Tiêu có chút cảm động.
Cho dù bên ngoài đánh giá nàng thậm tệ vô cùng, nhưng hai nha đầu lúc nào cũng bên nàng này cực kỳ trung thành. Nguyên chủ đối với bọn họ cũng rất tốt, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên, trong nhà âm thầm thân thiết như chị em.
“Vãn Nguyệt, ta ngủ bao lâu rồi?” Tiêu Tiêu nhẹ ho khan một tiếng, sắc mặt còn có chút tái nhợt, nàng dựa vào cột giường, trên chân đắp chăn gấm, khàn giọng nói.
“Công chúa, tối qua người phát sốt đã một ngày rồi! Người không tỉnh lại, chúng ta đều…” Vãn Nguyệt cúi đầu nghẹn ngào một lát, sau đó lấy khăn tay xoa xoa khóe mắt
“Nha đầu ngốc, sao em lại khóc? Chẳng phải ta tỉnh rồi hay sao?” Tiêu Tiêu lại nhíu mày: “Ta nhớ ngày hôm qua hình như mình rơi xuống Hồ Thanh Trì… Ta đi lên bằng cách nào vậy?”
Vãn Nguyệt ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó vội vàng cúi đầu, có chút do dự.
“Công chúa, là... Trấn Nam tướng quân…”
Công chúa thích vị Trấn Nam tướng quân này, trong triều ai cũng biết, ngay cả ngoài cung cũng có rất nhiều tin đồn, hiện tại tướng quân cứu công chúa nhà mình, lại có tiếp xúc da thịt... Còn sợ nháo thành cái bộ dạng gì nữa đây!
“Phong Diệc Khanh ?” Tiêu Tiêu ngạc nhiên hỏi, một vệt ửng hồng lướt qua má nàng, hàng mày nhanh chóng nhíu chặt.
“Công chúa?” Vãn Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt khó đoán của công chúa nhà mình, trong lòng có chút sợ hãi, khẽ gọi nàng một cái, không biết nên làm thế nào.
“Lập tức mời tướng quân vào cung… Hơn nữa, gọi một thái y đến cho ta.” Tiêu Tiêu lẩm bẩm nói, nhịn không được ho khan một tiếng, sắc mặt càng tái nhợt. Nhìn thấy nàng như vậy, Vãn Nguyệt càng thêm lo lắng, nghe nàng nói có chút do dự.
“Nhưng công chúa, cơ thể của người…”
Tiêu Tiêu vẫy tay, ý bảo bản thân mình không sao.
“Cứ làm như ta nói đi.”
------
Cảm ơn bạn Nhung Dao đã donate cho bộ này cực mạnh tay ><, mình muốn làm thật nhanh nhưng dạo gần đây mình bận quá, bây h mới làm được, 1 ngày mình sẽ up tầm 4 chương, mọi người đừng sốt ruột nha~~