Quyển 2 - Chương 3: Câu dẫn tướng quân uy vũ

Vãn Nguyệt hành lễ, cúi đầu lui ra ngoài. Chẳng mấy chốc, Vãn Song đã đưa nữ y quan từ Thái y viện vào Cung Nhạc Ninh.

Y quan tuổi cũng không lớn, cả đường đi vào đều cúi đầu, đi tới trước mặt nàng thì quỳ xuống hành lễ theo nghi thức, Tiêu Tiêu phát hiện cơ thể nàng ta run lên kịch liệt, nghĩ đến mấy lời đồn đãi bên ngoài về nàng, có chút buồn cười, có vẻ như có rất nhiều người coi nàng như hồng thủy mãnh thú. Nàng không biểu hiện ra trên mặt, nghiêm mặt lại, vươn tay cho nàng ta bắt mạch.

Y quan run rẩy giữ chặt cổ tay nàng, bởi vì sợ hãi nên lần này bắt mạch lâu hơn bình thường, sợ vị công chúa hung bạo trong lời đồn sẽ nổi giận, nàng ta càng thêm thận trọng, mồ hôi trên trán gần như túa ra, lăn dài xuống hai má.

“Bổn công chúa cũng sẽ không ăn thịt ngươi, ngươi sợ cái gì?” Tiêu Tiêu nửa nằm ở trên giường, cúi đầu liếc mắt nhìn thái y, mới một câu nói đã khiến hai chân nữ y mềm nhũn ngã xuống đất.

“Hạ quan không dám… Hạ quan…” Y quan lắp bắp không nói nên lời.

Rốt cuộc bên ngoài đã đồn mình thành cái dạng gì rồi? Tiêu Tiêu cau mày, chút buồn cười trong lòng nàng biến mất.

“Chỉ nói ngươi chẩn bệnh là được.” Tiêu Tiêu ngước mắt lên, Vãn Nguyệt làm theo, nói với nữ y quan, giảm bớt một phần áp lực.

“Công chúa chỉ là bị nhiễm phong hàn mà thôi, công chúa thân thể suy yếu, cho nên triệu chứng cảm mạo càng nghiêm trọng hơn so với người khác, hạ quan sẽ kê cho công chúa mấy đơn thuốc, công chúa đúng giờ uống là được.” Mong ước được trốn khỏi quá mức rõ ràng, Tiêu Tiêu vẫy tay, Vãn Sương đi qua đưa một túi tiền, khách khí đưa nàng ta ta ra khỏi cung điện.

Chuyện nàng rơi xuống nước, chỉ có vài nha đầu bên người Phong Diệc Khanh biết. Nguyên chủ kiếp trước đã nháo chuyện này lên khiến ai cũng biết, chuyện lần này còn chưa truyền ra ngoài, kế hoạch của Tiêu Tiêu cũng không có ý định làm như vậy

Khi nữ quan đứng yên ngoài cung, thân thể không còn lắc lư như cái sàng, nàng ta mới lấy lại tinh thần như vừa tỉnh khỏi mộng.

Vừa rồi vị công chúa Hoa Nhạc này từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, sao ta lại sợ như vậy?

Chẳng lẽ là hoàng gia trời sinh quý khí?

Nhưng nàng ta mơ hồ cảm thấy vị công chúa này hình như không giống với lời đồn đại.

Không lâu sau khi nữ sĩ quan rời đi, Vãn Bích được phái đi đã quay trở lại. Trước mặt Tiêu Tiêu, nàng ấy cung kính cúi đầu, thấp giọng nói:

“Công chúa, Trấn Nam Đại tướng quân đến rồi, đang đợi ở ngoài cung.”

“Vãn Nguyệt Vãn Song, mau đỡ ta dậy. Vãn Bích, dẫn tướng quân đến thiên điện hầu hạ.” Tiêu Tiêu không ngờ hắn tới nhanh như vậy, vội vàng bò dậy từ trên giường, nhanh chóng mặc quần áo vào đi đến thiên điện.