Chương 8: Một Sớm Trở Lại Trước Giải Phóng 8

“Mẹ, tay nghề của chị cả mẹ làm thầy dạy còn không biết sao? Để chị làm đi, chúng ta tiếp tiếp dán hộp giấy, đợi kiếm được tiền mỗi ngày mua thịt cá cải thiện cuộc sống gia đình.”

Bảo Nhi Nương bị lời nói này thuyết phục, thành thật được đỡ ngồi xuống.

Tiền Ngọc Nha vì thế vui vẻ lấy cá khô đi ngâm, sau đó mang theo một cái mẹt nhỏ và ngồi trên ngưỡng cửa nhặt rau, chuẩn bị làm cơm tối.

Chủ kiến của Tiền Lục tuy nói nuông chiều cô, không để cô xuất đầu lộ diện ra ngoài làm công, nhưng công việc bình thường trong nhà dường như đều bị cô bao trọn.

Gia đình nghèo nuôi không được người rảnh rỗi.

Tiền Bảo Nha trước tiên tiếp nhận công việc của chị gái, dán các hộp diêm một cách khéo léo, mà trong tay Bảo Nhi Nương bên cạnh từ đầu đến cuối chưa từng dừng lại, các hộp giấy đã dán chất đống bên người.

Anh em sinh đôi Kim Bảo Ngân Bảo bởi vì cơm tối có cá ăn tương đối phấn kích, ríu rít đùa giỡn chạy tới chạy lui.

Bọn họ hôm nay nhặt củi lửa và lá cải, nhiệm vụ đã hoàn thành, thời gian còn lại chỉ cần không ra ngoài gây chuyện, bọn họ trong nhà mặc sức chơi thế nào thì chơi.

Trong quá trình bận rộn, ngón tay Bảo Nhi Nương tung bay, một loạt động tác gấp giấy, dán hồ nhão, đợi định hình làm vừa nhanh vừa chuẩn, trong khoảng thời gian đổi giấy không làm, bà mỉm cười bắt đầu cuộc trò chuyện lúc đầu.

“Dán hộp giấy có thể kiếm mấy tiền đồng, cuối tháng có thể mua nhiều chút gạo cho các con no bụng, ước nguyện của mẹ sẽ thành hiện thực.” Tâm nguyện của bà đơn giản như vậy, cũng vẫn luôn vì thế mà nỗ lực.

Nhưng mà cuộc sống gian nan, để cả gia đình được ăn no mặc ấm không phải một chuyện đơn giản.

Hai vợ chồng Tiền Lục vất vả cần cù lao động liều mạng kiếm tiền, cũng chỉ để bọn họ và các con không đói bụng chết, không rơi vào hoàn cảnh khốn khổ hơn.

Tiền Bảo Nha im lặng một lúc trong đầu cô nảy ra một ý tưởng nào đó từ lúc trong quán cà phê, cảm thấy bắt buộc phải thể hiện bản lĩnh đọc sách biết chữ của mình.

Chỉ cần đi qua con đường tươi sáng, cô có thể kiếm thêm mấy nguồn thu nhập.



Cải thiện địa vị gia đình vẫn còn quá xa vời, trước tiên đặt mục tiêu nhỏ, kiếm nhiều đồng bạc để cải thiện mức sống, nuôi dưỡng người một nhà trắng trẻo mập mạp trước lại nói sau.

“Mẹ mẹ cũng không nên tự phụ…Bản thân xem nhẹ chính mình, không có mẹ mang hộp giấy về dán, nhà chúng ta ngay cả dưa muối cũng ăn không nổi, sau này sẽ càng ngày càng tốt.” Tiền Bảo Nha kìm lại những câu thành ngữ sắp buộc miệng thốt ra, đổi thành lời không căn cứ đơn giản dễ hiểu phù hợp nguyên chủ an ủi mẹ.

Rốt cuộc Tiền Lục kiếm được từ việc kéo xe đủ để trang trải tiền thuê nhà hàng tháng, tiền xe, tiền gạo, các chi tiêu khác đã không tồi, những vật dụng nhỏ như dầu, muối, nước tương, giấm trong cuộc sống hàng ngày, chủ yếu vẫn dựa vào tiền đồng Bảo Nhi Nương làm thủ công ứng phó, có khi còn có thể mua chút lương thực bù vào.

Đây đã làm rất không tồi, bằng không cuộc sống trong nhà sẽ càng khó khăn.

Bảo Nhi Nương gật đầu, thấy các con vui vẻ vì có thêm cá cho bữa tối, quay người đi lau khóe mắt.

Ngay khi hai mẹ con xong nhiệm vụ dán xong hộp giấy của ngày hôm nay, Tiền Ngọc Nha đang đứng trong nhà bếp nhỏ dựng cạnh cửa nhóm lửa đun nước, không bao lâu đã làm xong thức ăn, ngoài cửa tức khắc có mùi thức ăn bay ra.

Cơm tối là cá mặn hầm miến, rau xanh xào và cơm cao lương, so với ngày thường phong phú hơn nhiều.

Phải biết rằng ngày thường ăn phần lớn ăn dưa muối với cháo bột ngô, rốt cuộc không phải hai bữa sáng chiều chống đỡ làm việc, buổi tối trộn nước no có thể ngủ đã không tồi rồi.

Hai anh em sinh đôi không đói lắm, sớm đã ngửi thấy mùi vị tiến đến cửa phòng bếp nhìn vào bên trong.

Hai đứa nhỏ mυ"ŧ nước miếng nhìn thèm thuồng, nóng lòng muốn ăn cơm.

Nhưng mà Tiền Lục còn chưa trở về, thức ăn làm xong cũng phải để trong nồi làm nóng dưới than hồng, đợi người kiếm tiền nuôi gia đình cùng nhau ăn mới được.

Cũng may hôm nay Tiền Lục trở về sớm, mặt trời vừa lặn một chút, ông đã kéo xe về nhà.



Tiền Lục vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi cá, đối với ông đã lâu không ăn nước thịt thiếu dầu mà nói, đó thât sự thèm chảy nước miếng.