Chương 7: Một Sớm Trở Lại Trước Giải Phóng 7

Tiền gia sống tại ngõ đuôi ngựa, tức là con hẻm nhỏ mà ba anh em đi qua nơi tập trung nhiều người bán hàng rong.

Ở cuối con hẻm, người giữ cửa coi như khá tơm tất, có hai con sử tử bằng đá nhỏ ngồi đằng trước.

Đó là một trong bất động sản của tứ hợp viện nhỏ, có hai nhà chính lớn, bốn gian sương phòng, hai gian phòng nhỏ và một cửa chỗ người gác cổng, đây coi như chỗ đẹp nhất trong hẽm.

Đương nhiên lấy bản lĩnh kéo xe kéo của Tiền Lục, nhà bọn họ không có khả năng sống trong phòng ở lớn như vậy, vì vậy họ chỉ thuê một góc của nó để sinh sống.

Tiền Bảo Nha dắt hai anh em sinh đôi đẩy cánh cửa gỗ lim vào trong sân, đập vào mắt cô đầu tiên là một giếng trời nhỏ vuông vức, một cái giếng ở giữa có một khối đá đè lên, trên mặt đất dọn dẹp rất sạch sẽ.

Lúc này còn sớm, mọi người hoặc ra ngoài bôn ba kiếm sống, hoặc ra ngoài chơi chưa trở về, trong sân nhỏ yên tĩnh, cửa đóng then cài không có một bóng người.

Chỉ có cánh cửa phía đông rộng mở, bóng hai người phụ nữ đang dùng tay chân nhanh nhẹn dán hộp giấy.

“Mẹ ơi, chúng con đã về.” Hai anh em sinh đôi vui mừng chạy vào cửa, lập tức đã đánh vỡ sự yên tĩnh trong sân.

Tiền Bảo Nha chậm rì rì đi theo phía sau, đưa những thứ trên tay cho chị cả Tiền Ngọc Nha đang tiến lên chào lớn.

Ngọc Nha là con gái lớn của Tiền gia, lớn hơn Bảo Nha một tuổi, không giống em gái và cha, diện mạo cô tương đối giống mẹ, hai mẹ con đều là hình tượng phụ nữ cổ điển điển hình, tính cách nhu thuận, dịu dàng như nước, coi chồng như trời.

Bởi vì Tiền Lục có chút tâm tư nhỏ, con gái lớn được nuôi dạy tốt hơn Tiền Bảo Nha, ít nhất thoạt nhìn trên mặt có chút thịt, chiều cao gì đó cũng đều cơ bản trưởng thành.

Không giống Tiền Bảo Nha, bởi vì thiếu dinh dưỡng, 15 tuổi vẫn còn là một con nhóc chưa phát triển.

Tuy nhiên điều kiện trong nhà không tốt, cho dù Tiền Lục thiên vị cũng không được chỗ nào, nhiều nhất ngày thường ăn uống để con gái lớn cắn thêm 2 miếng, bởi vì quần áo linh tinh không thể ra cửa, váy áo trên người hai mẹ con đều may đầy mụn vá.

Kể từ khi đến Thượng Hải tới nay, bọn họ đã không may bất kỳ bộ quần áo mới nào, tất cả đều được may lúc điều kiện gia đình tốt khi Tết đến ở quê.



Mặc nhiều năm như vậy, tốt một chút cũng mài mòn, chỉ có thể khéo tay may mụn vá tiếp tục mặc.

Tiền Bảo Nha gần như là người có quần áo duy nhất nguyên vẹn trong gia đình.

Trong mạch suy nghĩ, Ngọc Nha nhận đồ vui mừng khôn xiết, “Mẹ, em hai hôm nay mua đồ ăn, còn có cá đấy.”

Từ lúc các con vào cửa, mẹ Tiền đã thấy, giờ phút này động tác dán hộp giấy trên tay không ngừng, trên mặt không tán đồng mà oán trách.

“Mua những thứ đó làm gì, rất đắt, tốn rất nhiều tiền, ở nhà còn mấy hũ dưa muối chưa ăn hết.” Giọng nói dịu dàng không có tính uy hϊếp.

Mẹ Tiền có dung mạo xinh đẹp với đôi lông mày thanh mảnh và đôi mắt tinh tường, bà mặc một chiếc áo khoác mỏng xẻ phía trước và một chiếc váy mã diện, cho dù vải thô nát nhừ, cũng không che giấu được khí chất dịu dàng đặc trưng của phụ nữ vùng sông nước Giang Nam.

Gả chồng nhiều năm, trong khoảng thời gian bà thay đổi nơi ở, tên bà ngoại trừ hai vợ chồng không người nào biết, người ngoài thường gọi bà là Bảo Nhi Nương.

Ở chung nhiều ngày như vậy, Tiền Bảo Nha hiểu biết tính nết của bà, lời nói vừa rồi của bà cũng không thực sự tự trách mình, chỉ là bà đã quen tiết kiệm đến đồng tiền vất vả kiếm được, cho nên cô cũng không để trong lòng, còn giải thích hôm nay may mắm kiếm được một ít tiền, vừa lúc mua chút đồ tốt bồi bổ thân thể cha và em trai.

Một người mỗi ngày làm việc cường độ cao kiếm sống, còn hai người kia đang lớn, không ăn uống tốt một chút thì làm sao đây.

Đề cập đến chồng, vẻ mặt Bảo Nhi Nương lập tức đã hòa hoãn, vẻ mặt ông hoà nhìn Tiền Bảo Nha gật đầu, khen ngợi cô một hồi, nói cô lớn lên hiểu chuyện biết hiếu thuận cha mẹ đau lòng em trai vân vân.

Vì không lãng phí đồ tốt, bà lau tay, tính toán đêm nay tự mình xuống bếp làm một bữa ăn ngon, bị Ngọc Nha vội vàng ngăn lại.

“Mẹ, me còn đang mang thai đấy, nhiệm vụ này giao cho con đi, tuyệt đối sẽ không đem nguyên liệu tốt làm hỏng.” Tiền Ngọc Nha dịu dàng khuyên bảo.

Tiền Bảo Nha nghĩ bánh bao trong bụng người mẹ tiện nghi còn chưa đến 3 tháng, thời điểm chính xác cần chú ý cẩn thận, nên cũng lên tiếng khuyên can.