Chương 7

“Không thể đánh lại… Thăng cấp…” Cây lan rung lá, mang tin tức đến cho cô.

Trần Phi Nhiên bước tới bên cửa sổ, nhìn thấy quái vật sắc mặt chợt tái nhợt: "Chính là loại quái vật này, chúng tôi đã nhìn thấy trên đường trở về!”

Ngày hôm qua cô ta nghe trên radio, biết ngoài quân khu cách trăm km lập căn cứ tạm thời, cô ta dự định dẫn theo Giang Viện bí mật trốn thoát.

Cô ta thức tỉnh dị năng của mình, nhưng lại không nói điều đó với bất cứ ai ngoại trừ Giang Viện. Bởi vì những người khác đều sẽ liên lụy đến cô ta.

Dù Bạch Cảnh đã tốt bụng ở lại với họ mười ngày nhưng ngày tận thế đã đến, làm sao họ có thể sống sót mà không nhẫn tâm hơn?

Sáng sớm hôm nay, lấy cớ đi ra ngoài tìm đồ ăn, cô ta dẫn Giang Viện đến siêu thị đối diện khu dân cư mua một ít đồ dùng, không ngờ vừa lấy đồ không bao lâu lại bị nhốt ở nhà.

Trong siêu thị, một vết nứt xuất hiện, một con quái vật đuôi dài màu đen nhảy ra, gϊếŧ chết ba người ngay lập tức. Nếu không phải khoảng cách ở xa, cô ta lại có dị năng, cô ta và Giang Viện căn bản không thể trốn thoát.



Nhưng vừa chạy ra đường, họ đã chạm trán ngay với bốn tên nam sinh đội Bạch Huyên. Sau khi biết Bạch Cảnh chưa thức tỉnh được dị năng của mình, Bạch Huyên đã ép cô ta dẫn đường về phòng bệnh. Cô ta chỉ là một dị năng giả nên đương nhiên không thể đánh bại bốn dị năng giả hệ thiên nhiên đó.

Vốn tưởng rằng hôm nay Bạch Cảnh sẽ chết, không ngờ trời nổi bão, Bạch Cảnh thực sự đã điều khiển cái cây hoa lan biến dị!

Trần Phi Nhiên quyết tâm theo sát Bạch Cảnh, chỉ có đi theo cô và tạm thời sống ở một nơi trú ẩn thì hy vọng của cô ta mới lớn hơn.

“Bạch Cảnh, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Trần Phi Nhiên nhẹ giọng hỏi, toàn thân run rẩy.

Bạch Cảnh nhàn nhạt liếc nhìn Trần Phi Nhiên, vừa rồi cô ta không rên một tiếng, nhưng bây giờ đã biết mở miệng. Nếu không phải sai thời điểm, cô đã cho những người này cút.

Giang Viện mỉm cười bất lực và bước tới: "Bạch Cảnh, vừa rồi chúng tôi không thể làm gì được. Bốn người họ có dị năng, còn chúng tôi căn bản không thể đánh bại họ."