Chương 36

“Cậu làm sao vậy ? Bệnh rồi sao?” Mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì, nhưng giờ phút này cô có thể nhìn ra được cậu ta đang rất yếu đuối.

Cô nhíu mày, không nhúc nhích.

Người đàn ông trước mặt đột nhiên áp sát vào cô, nhẹ nhàng nói một câu: “Không biết, tôi thấy rất khó chịu”. Trong giọng nói mang theo vài phần run rẩy.

Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc cậu ta ôm chặt vòng eo của cô, đầu vùi vào trong ngực cô, như người sắp chết đuối cố nắm lấy chiếc phao cứu sinh cuối cùng, có chết cũng không chịu buông tay, sức lực lớn đến mức làm người khác sợ hãi.

Vãn Ninh bị động tác của cậu ta làm cho hoảng sợ, cơ thể hơi ngả về sau, cô chớp mắt, khẽ cắn môi, trên mặt lộ ra vài phần mất tự nhiên.

Người đàn ông trước mặt vẫn gắt gao ôm lấy cô.

Lát sau, cô làm động tác như đang trấn an, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu ta, xoa xoa vành tai giống như dỗ trẻ con, giọng nói vô cùng ôn nhu: “Ngoan nào, cho dù có xảy ra chuyện gì thì chúng ta cứ vào nhà trước đã, được không ?”

Thân thể trước ngực đột nhiên cứng đờ, Vãn Ninh nhìn cái đầu đang chôn vùi trước ngực mình, lỗ tai của cậu ta dần dần ửng đỏ với tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được.

“Được”. Cậu ta buông cô ra, gục đầu xuống, choáng váng đáp một câu.

Vãn Ninh cong cong môi, khóe mặt lộ ra ý cười tươi đẹp, sau đó nắm lấy tay cậu ta, kéo người đang ngồi xổm trước cửa vào trong nhà.

Nhớ lại bộ dạng và giọng điệu như dỗ con của cô, Diệp Triều lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu ta nhanh chóng liếc nhìn cô, có chút không thể tin được người vừa ở trong ngực cô làm nũng chính là cậu, bất tri bất giác nói: “Tôi không phải trẻ con”.

Vãn Ninh chớp mắt, làm bộ như không nghe thấy câu phản bác vừa rồi, cô hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Có phải công ty có vấn đề gì không?”

Có thể khiến cậu ta bày ra thần sắc yếu ớt thế này tuyệt đối không phải chuyện đơn giản, hoặc là công ty phá sản, hoặc là cậu ta đã tìm được Lục Huyên.

Nếu là vì công ty phá sản, hiện tại cậu ta sẽ không rảnh rỗi đến gặp cô, không phải chủ nợ ập đến thì Chu Miễn cũng sẽ nhân cơ hội chơi chết cậu ta, công ty không phá sản, như vậy chính là vì cậu ta đã tìm thấy Lục Huyên rồi.

Cô khẽ nhướng mày, ở góc độ cậu ta không nhìn thấy lộ ra nụ cười ôn nhu động lòng.

Nhanh như vậy đã tìm được rồi sao.

“Nếu tôi phá sản, Vãn Vãn, chị có nuôi tôi không ?” Cậu chớp chớp mắt, ngước lên nhìn cô.

“Không”.

Thật sự là không nha, sao cô dám nuôi một con sói ăn thịt người không nhả xương bên cạnh, cô cũng không phải kẻ chán sống.

Vãn Ninh hơi lắc đầu, nét mặt nghiêm túc.

Biết rõ cô không có tình cảm sâu đậm với mình, nhưng thẳng thừng cự tuyệt như vậy thật sự làm người khác tổn thương.

Diệp Triều trì trệ, đôi lông mày cau lại, vẻ mặt đầy oán trách trừng nhìn cô: “Tôi đã khổ sở như vậy, chị an ủi tôi một câu cũng không được”.

Dáng vẻ giận dỗi giống y như trẻ con, cô nhịn không được khẽ bật cười: “Ha ha, nếu cậu thật sự phá sản, vậy tôi chỉ còn cách đem cậu đi bán”.

“Dù sao thì trông đẹp như vậy, một đêm chắc cũng dễ dàng kiếm được 700 tệ”. Cô duỗi tay gãi gãi cằm cậu ta, giọng nói dịu dàng.

Cậu trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ: “Chỉ có 700 tệ ? Tôi đẹp trai như vậy, một đêm chỉ đáng 700 tệ thôi sao?”

“Thế cậu muốn bao nhiêu, một đêm 7000 tệ thì tôi không có đâu”. Cô híp mắt.

“Ít nhất cũng phải được 1000 tệ”.

Vừa dứt lời, cậu ta bỗng hồi phục tinh thần, lại hỏi: “Chị muốn bao nuôi tôi sao ?”

Đùa làm gì, làm sao cô có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, cô sẽ mua cậu ta về, sau đó đánh nát hết tôn nghiêm của cậu ta, biến cậu ta thành người hầu trung thành nhất của cô, để đến chết cậu ta đều nhớ kỹ cô tốt thế nào.

Mùi hương thơm mát nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi cậu, cảm nhận được trong l*иg ngực có chút mềm mại, gương mặt hơi nóng lên: “Nếu là chị bao nuôi thì không cần đưa tiền, ngược lại toàn bộ tiền tôi có đều nộp hết cho chị”.

Vãn Ninh liếc hắn một cái, sau đó duỗi tay nhéo hai cái má mềm mềm: “Cậu đang nghĩ cái gì mà mặt lại đỏ lên như vậy”.

“Không có, tôi có nghĩ gì đâu”. Cậu vội quay mặt đi chỗ khác, che đi vẻ mất tự nhiên.

“Mau buông tôi ra đi”.

“Ừm”.

Cậu bất đắc dĩ lên tiếng, liếc đến chiếc áo sơ mi có chút ẩm ướt trên người cô, bên tai lập tức hơi nóng lên.

“Chị, chúng ta…”

Hiện tại rốt cuộc tính là quan hệ mờ ám, quan hệ bạn bè, hay là ở giữa giai đoạn cảm nắng chuyển thành người yêu ?

“Hửm?”

“Không có gì”.

Cậu thở hắt ra một hơi, chung quy vẫn không đủ can đảm nói ra những lời này, không phải không thử xác định được với thứ tình cảm này, mà là không tin tưởng chính bản thân mình, cậu căn bản không nắm chắc cảm tình của cô đối với mình rốt cuộc là tình yêu nhiều hơn hay tình thân nhiều hơn.