Chương 35

Những việc trước đây sau vụ tai nạn đã quên mất, nhưng Vi Vi nói, quên đi cũng là một cơ hội để bắt đầu lại, nếu đã quên đi quá khứ, chi bằng từ giờ trở đi, cố gắng sống tốt cho tương lai.

Không phải anh không hoài nghi cô ấy, nhưng Vi Vi lại đi lừa anh ta sao, Vi Vi đối xử tốt với anh ta như vậy, huống chi, anh ta đâu có gì đáng giá để lừa.

A Ngộ nhíu mày, nét mặt có chút hờ hững, lại hơi bực bội, người này rốt cuộc là ai, vì sao lại hỏi nhiều như vậy.

Diệp Triều nhìn vẻ mặt hoang mang của anh ta, biết rõ anh ta đã quên mất cô, biết rõ cô nhất định sẽ khổ sở, nhưng đáy lòng cậu vẫn không nhịn được mà cảm thấy may mắn.

Cậu ta vẫn còn cơ hội.

Diệp Triều ra hiệu tài xế cho xe lui về phía sau mấy mét, A Ngộ nhìn cậu ta gật đầu, thay cho lời cảm ơn, rồi chạy lại chỗ mấy người anh em tiếp tục làm việc.

Diệp Triều định thần lại, im lặng hồi lâu, ánh mắt âm thầm dõi theo bóng dáng đang đi xa dần, dáng vẻ suy tư.

Tài xế quan sát sắc mặt Diệp Triều qua kính chiếu hậu: “Đại ca, chúng ta có đi không?”

“Ừ”. Cậu ta nhàn nhạt lên tiếng.

Tháng mười trời rất nhanh tối, vùng duyên hải thành thị chịu ảnh hưởng biến đổi khí hậu nên sắc trời càng nhanh chóng ảm đạm, mưa bụi ngoài cửa sổ có xu hướng ngày càng nặng hạt.

Rõ ràng đang vào thời điểm tan tầm, nhưng trên quốc lộ xe cộ đi lại phá lệ thưa thớt dần.

Trong xe tràn ngập mùi khói nồng đậm, Diệp Triều hạ cửa kính xe xuống, không khí được lưu thông, lúc này mùi khói bên trong xe mới dần tản đi.

“Đại ca, đã tìm được Lục ca rồi, chúng ta có báo cho chị dâu biết không ?” Lời vừa nói ra bầu không khí trong xe bỗng trở nên khẩn trương, người ngồi phía sau nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo.

“Không được, tuyệt đối không được nói với cô ấy”.

Cậu ta không hề nghĩ ngợi gì, lời nói thốt ra theo bản năng.

Không thể nói, thật vất vả lắm mới có cơ hội, không thể để mọi chuyện bị phá hỏng vào lúc này.

Tuyệt đối không được.

Cậu ta nhất quyết không cho phép kẻ nào phá hỏng cơ hội lần này, không kẻ nào được phép cướp cô đi, bao gồm cả Lục Huyên.

Thấy sắc mặt tài xế có chút cổ quái khó hiểu, Diệp Triều quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh mắt thâm thúy xa xăm, không chút nào che giấu du͙© vọиɠ chiếm hữu.

“Hiện tại anh ta vẫn chưa khôi phục ký ức, chuyện này tuyệt đối phải giữ kín không được nói cho bất cứ người nào”.

Tài xế cảm giác đầu mình có chút choáng váng, giống như vừa biết được một bí mật ghê gớm.

Đại ca của bọn họ chẳng lẽ đã thích chị dâu của mình rồi sao.

Chuyện này phải làm sao bây giờ.

Tài xế gật gù: “Em biết rồi, đại ca, chuyện này trừ hai người chúng ta ra sẽ không có ai biết nữa”.

Diệp Triều nhẹ nhàng thở hắt ra: “Đúng vậy, theo dõi nhất cử nhất động của Chu gia, đừng để bọn chúng phát hiện ra. Mặt khác, phái người đi theo bảo vệ anh ta cho tốt”. Trước mắt cậu chỉ có thể làm như vậy.

“Đại ca yên tâm”.

Ngoài trời mưa tí tách không ngừng, về đến nhà đã là hơn bảy giờ tối.

Cậu ta không bật đèn, bóng tối bao trùm bốn phía, trong căn phòng trống rỗng chỉ có một mình cậu, có vẻ cô tịch.

Người chưa từng nhìn thấy ánh sáng, sẽ chẳng cảm thấy bóng tối có bao nhiêu gian nan, nhưng một khi được ánh sáng chiếu đến liền không thể chịu đựng được bóng tối hiu quạnh nữa.

Hiện giờ cậu ta cũng giống như vậy, khi chưa yêu cô, cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến cô, nhưng một khi đã yêu rồi thì lại không có cách nào buông bỏ.

Diệp Triều nằm trên sô pha thật lâu, cảm giác dường như đã trôi qua cả thế kỷ, lo âu cùng sợ hãi trong lòng liên tục dày vò cậu ta.

Cậu ta sợ hãi, sợ thứ tình cảm trộm được này sớm muộn có một ngày sẽ bị cướp mất.

Đến lúc đó cậu ta phải làm gì.

Cậu ta theo bản năng lái xe về hướng nhà cô, nhưng khi đến dưới lầu, nhìn bóng dáng lay động tinh tế sau tấm màn cửa, cậu ta đột nhiên muốn rút lui.

Cậu ta sợ cô phát hiện ra chân tướng sẽ hận cậu, sợ bên trong đôi mắt xinh đẹp kia sẽ xuất hiện vẻ chán ghét mỗi khi nhìn mình, chỉ cần nghĩ tới cảnh đó, trong l*иg ngực đau nhói tựa như bị dao cắt, vô cùng khó chịu.

Cậu ta đã ngồi ở trước cửa nhà cô không biết bao lâu, nước mưa lạnh lẽo đánh vào mặt từng đợt, cậu cuộn người vòng tay ôm lấy hai chân.

Đột nhiên trên đỉnh đầu nhẹ nhàng truyền đến tiếng gọi, cậu ta còn tưởng mình bị ảo giác.

Mãi đến khi bàn tay mềm mại ấm áp xoa xoa đỉnh đầu cậu, cậu ta mới kinh ngạc phát hiện, đây không phải ảo giác.

Thật sự là cô, cô thật sự đang ở đây.

Cậu ta ngước mắt lên, sắc mặt tái nhợt bày ra một tia tủi thân yếu ớt nói: “Vãn Vãn, tôi rất khó chịu, chị ôm tôi một cái được không ?” Cậu ta khẩn cầu, giọng điệu bất lực.