Chương 20

Người đàn ông trên ghế sô pha đang xử lý công việc, đầu ngón tay sạch sẽ thon dài gõ nhanh trên bàn phím, phát ra một loạt âm thanh lách tách, người đàn ông cau mày, tựa như gặp phải một số chuyện khiến người ta phiền não, vẻ mặt nhìn qua có chút nghiêm túc.

Trong nhà rất an tĩnh, Vãn Ninh rót cho cậu ta một ly cà phê, mùi thơm nồng đậm lập tức tràn ngập cả phòng khách, xông vào mũi khiến người hơi say, Vãn Ninh ngáp một cái, sau đó cuộn người ngồi trên ghế sô pha lặng lẽ quan sát cậu ta.

Diệp Triều rất ưa nhìn, không phải vẻ đẹp theo kiểu truyền thống, trên người cậu ta mang theo một tia tà khí, mặt mũi tuấn tú mà lạnh lùng, giống như một khối ngọc tuyệt đẹp, lại giống như một hũ rượu ngon mới ủ, chờ người đến đánh bóng, chạm khắc, tuy rằng đã đủ xuất sắc, nhưng suy cho cùng vẫn còn quá trẻ, trải nghiệm ít, xử lý việc chưa đủ thành thục.

Nhưng cũng coi như là xuất sắc hơn nhiều so với những người cùng tuổi.

Vãn Ninh ngồi trên ghế sô pha, ôm một con gấu xám trong lòng, trông Diệp Triều như vậy quả thật là hơi hiếm thấy.

Cậu ta vẫn luôn duy trì hình tượng em trai tốt trước mặt cô, hài hước mà thú vị, khôn ngoan mà đáng yêu, làm nũng cũng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng, nhưng thời điểm làm việc lại có vẻ vô cùng nghiêm túc, nhất là lúc im lặng, nhìn có hơi lạnh lùng.

Có lẽ là do ánh mắt kia quá mức rõ ràng chuyên chú, người đàn ông trước mặt cuối cùng cũng phát giác.

Cậu ta ngước mắt, lập tức chạm vào ánh mắt vừa trong suốt vừa đẹp đẽ kia, giống như một hồ nước cong cong mà trong veo, nhìn về phía cậu ta khẽ mỉm cười, trong trẻo mà động lòng người.

Trái tim của Diệp Triều lỡ một nhịp, cậu ta chớp mắt, giống như là bị nụ cười của cô làm rung động, che miệng ho nhẹ một tiếng, hai gò má dần đỏ ửng: "Chị, sao chị lại nhìn tôi như vậy?"

Giọng nói của cậu ta có vẻ ngượng ngùng, còn có chút khó xử.

Vãn Ninh khẽ bật cười, dựa đầu vào đệm trên ghế sô pha, sau đó nhìn cậu ta: "Bởi vì tôi phát hiện, A Triều lớn trông rất đẹp trai".

Giọng nói của cô mềm mại, ánh mắt cũng dịu hiền, mang theo chút ý tứ nũng nịu, ánh mắt nhìn người khác như một con mèo nhỏ đáng yêu, long lanh, vô cùng mê người, rõ ràng là giọng điệu khen ngợi rất bình thường nhưng nghe vào tai cậu ta lại nhiều thêm một tia mập mờ.

Lỗ tai Diệp Triều bỗng nhiên nóng lên, vẻ mặt vừa bất lực vừa nuông chiều, cậu ta ho nhẹ một tiếng, có chút không tự nhiên: "Chị cũng rất xinh đẹp đấy thôi".

Cậu ta chưa từng chủ động khen ngợi phụ nữ, cũng không biết phải làm thế nào mới có thể khiến người khác thích, cậu ta chỉ biết, nếu như người phụ nữ trước mặt muốn sao trên trời, cậu ta cũng sẽ vì cô mà hái xuống.

Trước đây không biết rằng thích một người sẽ trở nên khác người như vậy, bây giờ thích rồi, chỉ cảm thấy những thứ tốt nhất trên đời mới xứng với cô.

Cậu ta nhìn cô, ánh mắt có chút chăm chú, trong mắt đầy ắp thâm tình mà có lẽ chính cậu ta cũng không nhận ra được thời khắc này vẻ mặt của bản thân có bao nhiêu vui vẻ.

"Vậy cậu mau nói xem là chỗ nào đẹp". Người phụ nữ ngồi trên sô pha nghe được lời này thì mắt liền sáng lên, ngay cả ánh mắt nhìn cậu ta cũng dịu dàng động lòng người, cô nghiêng đầu, lông mi dài chớp một cái: "Là đôi mắt hay cái mũi đẹp, hay là cả người đều đẹp?"

Giọng nói hưng phấn giống như kẹo sữa, từ đầu đến chân đều tỏa ra hương vị ngọt ngào.

Diệp Triều nắm chặt tay kiềm chế, cố nén ý cười trên môi.

Từ trước tới nay cậu ta cũng không biết cô còn có một mặt đáng yêu trêu người như vậy, đặc biệt là dáng vẻ chăm chú nhìn cậu ta bằng đôi mắt xinh đẹp ngậm nước kia, những ngôi sao nhỏ trong mắt như muốn nói "mau khen đi, mau khen tôi đi", thật là đáng yêu chết người.

Tim của cậu ta đều muốn mềm nhũn ra cả rồi.

Cô như vậy quả thật là đáng yêu, thật muốn xoa đầu cô, sau đó ôm cô vào lòng hôn mấy cái, cuối cùng lại nuông chiều nói với cô: "Chị đẹp nhất, cả người đều xinh đẹp, đẹp đến mức cả sợi tóc cũng khiến người khác mê muội không có lối thoát".

Khụ

Chỉ tiếc là vẫn không được.

Ánh mắt Diệp Triều hơi trầm xuống, ý cười trên mặt dần thu lại, tạm thời cậu ta chỉ có thể làm một em trai tốt, lấy thân phận em trai bảo vệ bên cạnh cô.

Nếu không thì cô sẽ không thèm nói chuyện với cậu ta nữa.

"Chỗ nào cũng đẹp". Diệp Triều mím môi, cưng chiều nhìn người trước mặt.

Tuy nói vẻ đẹp không nằm trên đôi má của thiếu nữ mà nằm trong đôi mắt của kẻ si tình nhưng quả thực dung nhan của Vãn Ninh đúng là không gì sánh bằng.

Đó là vẻ xinh đẹp không có điểm dừng, không thể miêu tả, lúc nhìn người khắc rồi mỉm cười, khóe mắt cong lên, cho dù là khi tức giận cũng là mỹ nhân có một không hai, nếu không thì người đã từng nhìn thấy vô số người đẹp như Lục Huyên cũng sẽ không nhất kiến chung tình với cô.