Chương 19

Nụ cười kia mang theo một tia đắc ý, cậu ta siết chặt eo thon vào trong lòng, một cánh tay liền có thể ôm trọn người cô, sau đó quay về phía anh ta nhướng mày ra uy.

Hừ, muốn tranh người với cậu ta.

"Bạn trai" Chu Yến rõ ràng không quá tin tưởng lý do này của cậu ta, động tác giữa hai người quá gượng gạo, rất rõ ràng Vãn Ninh cũng không có thói quen dựa gần cậu ta, nếu thật sự là người yêu sẽ không xa cách như vậy, hơn nữa tuổi tác của cậu ta nhìn thoáng qua đã biết còn quá nhỏ, không giống như kiểu người mà Vãn Ninh sẽ thích.

Anh ta nhìn lên, ánh mắt có một tia giễu cợt thoáng qua: "Tôi cảm thấy cậu giống em trai của cô ấy hơn".

Diệp Triều bỗng rùng mình, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào anh ta.

Tuổi tác cái gì, quả thực là vết thương của cậu ta.

Nhưng mà

Trầm mặc trong chốc lát, cậu ta cong môi, trên khuôn mặt tinh xảo lộ ra một tia khoe khoang, sau đó cúi người, nhẹ nhàng liếʍ lên dái tai của cô, động tác to gan của anh ta lại mang theo một tia mê hoặc.

"Đành chịu thôi, chị của tôi chỉ thích người trẻ tuổi, thân thể cường tráng, quan trọng nhất vẫn là thể lực dồi dào". Cậu ta ra ám hiệu ngoắc ngoắc vào eo cô, ám chỉ động tác khiến người ta mơ tưởng viển vông.

Vãn Ninh thiếu chút nữa ho khan một tiếng, ngay cả việc bị cậu ta liếʍ một cái cũng suýt quên mất.

Cô vừa phiền muộn vừa tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt khó tin, nhỏ giọng oán trách: "Cậu nói bậy gì đấy?"

Nhưng Diệp Triều lại nuông chiều mỉm cười với cô, ôn nhu vỗ vào sau lưng cô: "Chị, đừng xấu hổ, chị nói đi, nói cho anh ta biết có phải tôi rất lợi hại hay không".

Lợi hại cái quỷ.

Nói xằng bậy cái gì không biết.

Vãn Ninh bị sự mặt dày vô sỉ của cậu ta làm cho tức giận đến mặt đỏ bừng, cô xấu hổ véo vào chỗ thịt mềm ở sau lưng cậu ta, không chút khách khí xoay tròn 365 độ.

Diệp Triều đau đến mức hít vào một cái, lông mày nhăn lại như một con sâu, nhưng cái miệng kia vẫn cố ý không dừng lại: "A chị, đau quá, chị nhẹ một chút" ánh mắt như sao bạc co rút lại.

Những từ vốn rất bình thường kia thốt ra từ miệng cậu ta lại trở nên vô cùng không đứng đắn, đặc biệt là cặp mắt đào hoa đầy tình ý kia, lưu luyến triền miên.

Vãn Ninh cắn môi trừng mắt nhìn cậu ta, ngay cả lỗ tai cũng hơi đỏ lên.

Cô muốn đẩy cơ thể của cậu ta ra, lại bị cậu ta siết càng chặt, cánh môi đỏ dao động trước mắt cậu ta, ánh mắt Diệp Triều lóe lên, ma xui quỷ khiến cúi người chạm vào cánh môi đỏ kia.

Cậu ta cũng không biết lúc đó bản thân nghĩ thế nào, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là ăn cô, sau đó đem cô giấu đi, giấu ở một nơi mà bất cứ người nào cũng không tìm ra, chỉ có cậu ta mới có thể thưởng thức vẻ đẹp của cô.

Rõ ràng chỉ là chạm lên một chút mà thôi, lại làm cho tim cậu ta nhảy như trống, đầu óc phút chốc trở nên trống rỗng, ngay cả tứ chi cũng không kiểm soát được.

Cảm xúc mềm mại kia giống như lần đầu tiên được ăn thạch vào lúc bé vậy, thơm ngọt như mật, mịn màng non mềm, thậm chí còn mềm hơn thạch mà cậu ta ăn, chỉ tiếc cậu ta còn chưa kịp thưởng thức, cô liền lập tức lui ra, dáng vẻ kia dường như có chút kinh ngạc, còn pha lẫn một tia ảo não và tức giận, ngay cả thân thể cũng vì quá tức giận mà hơi run lên.

Diệp Triều đột nhiên hơi hối hận, cậu ta sợ cô tức giận, càng sợ cô không thèm để ý đến cậu ta nữa.

Nhưng đáy lòng càng thêm ghen tị, rõ ràng là chị của cậu ta, mà cậu ta chỉ có thể giống như tên trộm, lén lén lút lút mới có thể chạm vào cô, đến khi nào cậu ta mới có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh cô, càn rỡ hôn cô.

Thật đáng tiếc, sao cậu ta lại không thể khống chế bản thân chứ.

Cậu ta ho nhẹ một tiếng, hàng lông mi dài khẽ run lên, muốn buông eo cô ra lại có chút không nỡ, nhưng dưới ánh nhìn chăm chú của cô cuối cùng cậu ta cũng buông ra.

Cậu ta sợ cô tức giận.

Càng sợ cô không quan tâm đến cậu ta nữa.

Vãn Ninh vừa lấy được tự do, lập tức đẩy xe rời khỏi chỗ này, Diệp Triều muốn đi theo, đi được nửa đường lại quay đầu lại, ánh mắt nhìn người đàn ông trước mặt như đang tuyên bố chủ quyền: "Này ông chú, nhìn tuổi tác của anh cũng không trẻ trung gì, hay là mau đem con trai của mình trở về nhà tắm táp rồi đi ngủ đi, tôi và chị cũng về đây, phải rồi, chị ta vô cùng hiền lành, nấu ăn siêu cấp ngon miệng".

Cậu ta cố ý lừa gạt anh ta.

Câu nói này để lộ không ít tin tức, đó chính là cậu ở cùng cô, mà cô đối xử với cậu ta rất tốt. Ánh mắt Chu Yến lạnh đi, thì ra người này chính là "vị hôn phu" nửa tháng cũng không xuất hiện một lần của cô sao?

Thật là đáng ghét đến mức khiến người ta kinh tởm.

Trên đường trở về, xe hơi chạy vèo qua quốc lộ .

Bên ngoài xe rất yên tĩnh, nhưng nội tâm của người trong xe lại không thể nào bình tĩnh, Vãn Ninh ngồi ở ghế lái phụ, nhìn về phía trước không nói một lời, Diệp Triều cầm tay lái, thỉnh thoảng liếc về phía cô một cái, chỉ tiếc là mái tóc dài che khuất gò má cô, cậu ta cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cô.

Cậu ta biết cô đang tức giận, giận cậu ta hôn cô.

Nhưng đáy lòng cậu ta cũng rất ấm ức, chẳng lẽ cô chán ghét cậu ta như vậy sao?

Cậu ta có chỗ nào không tốt hay kém cỏi?

Cô dựa vào cái gì mà tức giận chứ.

Cô có biết là cậu ta rất ưu tú hay không, người thích cậu ta nhiều không đếm xuể, nhưng cậu ta lại chỉ thích cô.

Bầu không khí trầm mặc này quả thực khiến người ta cảm thấy bị dày vò, miệng Diệp Triều động một cái, định phá tan sự yên lặng này.

Nhưng cuối cùng thì cậu ta cũng không đành lòng nổi giận với cô, huống chi chuyện này đúng là lỗi của cậu ta.

Vì vậy cậu ta nhìn về phía cô, lộ ra biểu tình đáng thương: "Chị, tôi thật sự sai rồi, không phải tôi cố ý hôn chị, tôi chỉ muốn giúp chị đuổi anh ta đi, chị, thật xin lỗi, chị đừng không để ý đến tôi có được không?"

Lông mày của Vãn Ninh khẽ động, nghiêng đầu liếc cậu ta một cái, vẻ mặt vô cảm của cô khiến lòng cậu ta hốt hoảng, nguy rồi, cô thật sự tức giận rồi.

"Đừng nói nữa, tập trung lái xe". Giọng điệu của cô rất lãnh đạm, nghe không ra có gì dao động.

Diệp Triều nghe được câu này lòng càng khó chịu, cậu ta mím môi, hai tay vô thức nắm chặt tay lái, l*иg ngực như bị cái gì đó chắn lại, tiến cũng không được mà lui cũng không xong, hoảng sợ rầu rĩ: "Chị" cậu ta nhỏ giọng nỉ non, ngữ khí hèn mọn.

Cho đến khi về tới nhà, Vãn Ninh cũng không để ý đến cậu ta.

Diệp Triều xách túi vào cửa, Vãn Ninh đi thẳng vào nhà bếp, dọc đường đi hai người cũng không nói năng gì, Diệp Triều ngồi trên sô-pha, ánh mắt ấm ức nhìn bóng người trong nhà bếp.

Do dự một chút, cậu ta không nhịn được đi tới bên cạnh cô: "Chị, tôi sai rồi, chị đừng không để ý đến tôi có được không?"

So với loại chiến tranh lạnh im ắng này, cậu ta tình nguyện bị cô trách móc hoặc là đánh cậu ta một trận.

Chiến tranh lạnh gì chứ, thật quá dày vò người.

Cậu ta đáng thương nhìn cô, đôi mắt đen trắng rõ ràng lộ ra một tia mềm mại, dáng người hơn một mét tám đứng trước cô lại giống như một chú chó lớn vừa ngoan ngoãn vừa ủy khuất.

Vãn Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta, vẻ vô cảm trên mặt tựa hồ hiện ra một tia dao động, nhưng rất nhanh cô lại xoay người, sắc mặt có chút ảo não, thật giống như tia dao động kia chỉ là ảo giác của cậu ta.

Lông mày Diệp Triều khẽ động, cậu ta biết cô dễ mềm lòng.

"Chị, chị nhìn tôi một chút đi". Cậu ta bước đến trước mặt cô: "Tôi thật sự không cố ý". Ánh mắt chuyên chú mà hèn mọn, đầy khát vọng và cẩn thận.

Vãn Ninh liếc cậu ta một cái, trên mặt tựa như có chút thỏa hiệp, Diệp Triều lập tức nắm lấy cơ hội nói xin lỗi: "Chị, chị tha thứ cho tôi được không, tôi đảm bảo sau này sẽ không như vậy nữa".

Cô ngẩng đầu, lông mi dài khẽ run lên, giống như con bướm vỗ cánh, trầm mặc chớp mắt một cái, sau cùng bất đắc dĩ thở dài: "Sau này không được làm loạn nữa".

"Chị, tôi biết rồi". Cậu ta vui sương chăm chú mặt cô, một đôi mắt đào hoa như chứa đầy nước mát, trong suốt sáng ngời: "Chị không giận, đúng không?" Cậu ta không nhịn được mà dìu bả vai cô, thận trọng hỏi.

"Ừ".

Dưới ánh nhìn soi mói của đôi mắt sạch sẽ xinh đẹp kia, Vãn Ninh gật đầu một cái, sau đó mím môi, không biết do đâu lại khẽ bật cười.

"Tôi cũng biết chị là người mềm lòng nhất thế giới". Cậu ta kéo tay cô, cười híp mắt, lắc lư qua lại, dáng vẻ nũng nịu thật giống như một con sói nhỏ vô hại.

Vãn Ninh cũng không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn cậu ta, ánh mắt vừa nuông chiều vừa bất lực, cô ấy ý à, không chỉ mềm lòng mà lòng dạ còn vô cùng đen tối đấy.