Chương 15

Diệp Triều lập tức đứng im, nhưng chỗ da thịt bị cô chạm qua lại nhanh chóng nóng lên, cậu ta lúng túng rời mắt đi chỗ khác, thử rút tay ra: "Chị, tôi thật sự không sao".

Vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại giống như bị cái gì đó khuấy động vậy, mềm mại mà ấm áp, trong ngực tựa hồ có vài hạt hoa nhanh chóng lớn lên, hương thơm thanh mát thấm vào mũi, càng lâu càng thơm.

Vãn Ninh lại không buông tay ra như cậu ta nói, cô xị mặt, nhìn qua có chút không vui.

Diệp Triều dường như bị vẻ mặt của cô làm sửng sốt, nói được một nửa thì âm thanh đột nhiên ngừng lại, cậu ta luống cuống gãi đầu một cái, không biết nói gì mới đúng: "Chị, chị đang tức giận sao?"

Giọng điệu đặc biệt dè dặt.

Cậu ta lén quan sát gò má của cô, mặc dù nhỏ hơn cô 3 tuổi, nhưng cậu ta cao hơn cô rất nhiều, hai người đứng cùng một chỗ càng giống như người yêu chứ không phải chị em.

Một chữ người yêu khiến lòng cậu ta sinh ra sợ hãi, lông mi dài lo lắng run lên vài lần, cậu ta cụp mắt xuống, vội ngăn suy nghĩ tội lỗi trong đầu.

Từ góc độ này của cậu ta có thể nhìn thấy rõ một lớp lông tơ mềm và mỏng trên gò má cô, cô không trang điểm nhiều, dung nhan đẹp đẽ như tranh vẽ, lông mi dài và thẳng, ánh mắt ôn nhu chăm chú nhìn vào vết thương của cậu ta, tròng mắt sáng ngời lộ ra cảm xúc gọi là đau lòng, Diệp Triều đột nhiên có chút mất khống chế.

Nhịp tim của cậu đập hơi nhanh.

Cậu ta lớn như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một người phụ nữ vì vết thương của cậu ta mà cảm thấy đau lòng, vết thương kia thậm chí còn không chảy máu, chỉ là trầy ít da, một chút cũng không đau, nhưng cô lại biểu hiện như cậu ta bị gãy tay vậy, loại cảm giác được quan tâm thật kỳ quái và xa lạ, nhưng cũng không khiến người ta chán ghét.

Ánh mắt Diệp Triều hơi trầm xuống, không thể tiếp tục như vậy nữa, nếu cứ tiếp tục như thế thì cậu ta chết chắc rồi, cậu ta sợ mình vạn kiếp bất phục, càng sợ cô...

Khụ

Cậu ta ho khan một tiếng che giấu tâm tình, khi vừa chuẩn bị rút tay về, người trước mặt lại đột nhiên buông tay cậu ta ra, sau đó xoay người đi vào nhà bếp.

Một câu cũng không nói.

Không khí dường như có chút cứng lại.

Diệp Triều mím môi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, có quỷ mới biết trong khoảnh khắc cô buông tay cậu ra, cậu đã rất muốn cô đừng làm vậy.

Sao cô lại đột nhiên buông tay.

Ánh mắt dán lên dáng người mảnh khảnh kia, cậu ta đột nhiên cụp mắt xuống, cảm xúc phức tạp, cuộn tròn ngón tay, đầu ngón tay vô thức vuốt qua lại.

Nhìn dáng vẻ của cô hình như là đang tức giận, nhưng sao cô lại tức giận chứ?

Chẳng lẽ là bởi vì cậu ta "bị thương", rõ ràng đến chính cậu ta cũng không thèm để ý "vết thương", sao cô lại phải lo lắng như thế .

Chẳng lẽ cô

Diệp Triều không dám nghĩ, bởi vì cậu ta cảm thấy đó là chuyện không thể, người cô thích là đại ca.

Cảm xúc đố kị lại sôi trào trong ngực.

Bàn tay theo bản năng nắm chặt lại, Diệp Triều đột nhiên cảm thấy ngực có chút buồn rầu, tựa như có gì đó đang dần lên men, cậu ta che ngực, trong lòng phiền muộn không lí do.

Vào lúc cậu ta do dự chuẩn bị rời khỏi đây, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, cậu ta ngước mắt, Vãn Ninh mang hòm thuốc đi tới trước mặt cậu ta, ánh mắt Diệp Triều chăm chú nhìn cô, tròng mắt đen nhánh có chút khó hiểu.

Cậu ta muốn cách xa cô một chút, nhưng lại không nhịn được đến gần cô hơn.

Cô kéo cậu ta ngồi xuống sô-pha, hai người mặt đối mặt, khoảng cách rất gần, gần đến mức mùi hương trên người cô vương vấn trên chóp mũi của cậu ta, đó không phải mùi nước hoa mà là mùi thơm của riêng cô, chỉ cần cậu ta vừa cúi đầu thì liền có thể ôm cô vào trong ngực.

Cậu ta ngơ ngác nhìn động tác của cô, không nói một lời.

Nhìn cô nhẹ nhàng vén tay áo của cậu ta, để lộ ra vết thương bị trầy xước, cẩn thận lấy rượu sát trùng lau lên miệng "vết thương", ánh mắt Diệp Triều lóe lên, dường như cậu ta không cự tuyệt sự thân thiết của cô.

Nhận thức này khiến cậu ta có chút không biết phải làm sao.

Cậu ta thở dài trong lòng.

Ra sức không để lộ sơ hở.

Không được, tuyệt đối không thể, không thể dựa gần thêm nữa.

Im lặng một lúc lâu.

Cơ thể cậu ta khẽ nghiêng về trước, hai chân chồng lên nhau, một cánh tay khác chống trên đầu gối, con ngươi đen nhánh xoay tròn, nâng cằm tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của cô: "Chị, sao chị lại đối tốt với tôi như thế?"

Cậu ta khẽ cười, giả bộ không thèm để ý chút nào, lông mi dài giấu đi cảm xúc phức tạp hiện lên trong mắt, thanh âm nhàn nhạt, nghe qua có chút lãnh đạm.

Động tác lau chùi của Vãn Ninh ngừng một lát, cô ngẩng đầu lên, mái tóc dài xoã ra sau tai, lộ ra cái trán trơn bóng trắng nõn, cô chớp mắt một cái, động tác dưới tay khẽ dùng sức: "Chẳng lẽ trước kia tôi không tốt với cậu sao?"

"Tê, đau đau, chị, nhẹ một chút". Rượu cồn xâm nhập vào vết thương chưa khép lại, đau đến mức khiến cậu ta nhe răng há miệng.

Bầu không khí đẹp trong nháy mắt biến mất, lộ ra bản chất áp bức.

"Bây giờ mới biết đau, lúc leo lầu sao lại không nghĩ đến bản thân sẽ bị đau, nếu như cậu té gãy chân thì sau này còn ai muốn cậu nữa?"

"Chị, tôi sai rồi, sau này không dám nữa, chị nhẹ một chút".

"Đáng đời, cho chừa, hừm". Mặc dù nói như vậy, nhưng động tác dưới tay lại càng nhẹ nhàng.

Sau khi xử lý xong vết thương, Vãn Ninh lấy ra một cái chìa khóa dự phòng từ trong túi xách, đưa tới tay cậu ta: "Chìa khóa của A Huyên, hắn không ở đây nên cho cậu dùng trước, sau này đừng leo lầu nữa, có biết rất nguy hiểm không?"

Cô liếc mắt mắt nhìn cậu ta một cái, giọng nói lạnh lùng như cũ nhưng cũng không thể giấu đi sự đau lòng và quan tâm.

Diệp Triều chớp mắt, đáy mắt lan ra ý cười, ánh mắt long lanh nhìn cô chăm chú: "Chị, chị rất quan tâm tôi thì phải".

Vãn Ninh vỗ vỗ cánh tay của cậu ta: "Tôi sợ cậu té, muốn hại tôi bị kiện ra toà, ai lo cho cậu chứ".

Diệp Triều dĩ nhiên không tin, cô ôn nhu như vậy, làm sao có thể không quan tâm cậu ta.

"Chị" cậu ta kéo dài giọng: "Chị chính là đang quan tâm tôi".

Cô cười khẽ, không phủ nhận, không nhịn được gãi cằm cậu ta, giống như trêu đùa con mèo nhỏ.

Những gì cô nói đều là thật, cậu ta không tin, là bởi vì cậu ta ngốc nha.

Cho nên, bị lừa cũng là đáng đời.

Diệp Triều tránh không kịp, bị cô chạm vào, ngón tay mềm mại dán trên da thịt cậu ta, cậu ta đột nhiên cảm thấy nơi bị cô chạm qua có chút nóng lên, cậu ta nghiêng đầu dời mắt, tai khẽ đỏ lên, ánh mắt đăm đăm chăm chú nhìn vào miếng băng cá nhân trên cánh tay.

"Chị, tôi cũng không phải là con cún đâu"

Cậu ta có chút ảo não đối mặt với cô, trong giọng nói lộ ra chút oán trách.

Vãn Ninh nghiêng đầu, mỉm cười chớp mắt, động tác vô ý phá lệ động lòng người: "Chó còn đáng yêu hơn cậu nhiều".

"...". Đùa gì thế, chó nhà cậu ta ngốc như vậy, sao có thể đáng yêu hơn cậu ta chứ.