Chương 14

Diệp Triều đi vào phòng khách, bên trong nhà có chút tối, cậu ta không mở đèn, thuận thế ngã ở trên ghế sô-pha, mùi hương quen thuộc thấm vào đầu mũi khiến cả người cậu ta thả lỏng không ít.

Cậu ta ngẩng đầu, đầu ngón tay chạm vào một khối quần áo mềm mại, cậu chớp chớp mắt, bên tai đột nhiên nóng lên một chút, là đồ lót của Vãn Ninh, cậu ta theo bản năng buông tay ra, nhưng mắt lại không nhịn được nhìn trộm.

Thì ra là đồ lót, chẳng trách, chẳng trách lại thơm như vậy.

Cô cũng thật là, lại có thể để những thứ này ở trong phòng khách, bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao?

Cảnh tượng trước mắt khiến chóp mũi cậu ta nóng lên, cậu ta nhanh chóng cầm chiếc khăn lông ở một bên phủ lên trên khối quần áo, sau đó giả vờ làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người đi vào nhà bếp.

Bụng đói nên có chút khó chịu.

Cậu ta quen tay mở tủ lạnh ra, chợt cảm thấy sự quen thuộc của mình đối với nhà của cô có chút đáng sợ, nhận thức này khiến cậu ta có chút phiền não, nhưng lại không biết vì sao lại vậy.

Tựa như cảm xúc nào đó ngày càng không thể khống chế.

Chỉ tiếc trong tủ lạnh cũng không có thứ gì ăn được, Diệp Triều chán nản vài giây, lại ngã lên sô-pha, mê man ngủ thϊếp đi.

Đợi đến khi cậu ta tỉnh dậy, Vãn Ninh cũng đã tan làm rồi.

Âm thanh mở cửa của chìa khóa bỗng chốc khiến cho người đàn ông đang ngủ mê man trên sô-pha tỉnh lại. Cậu ta trở mình, nhìn thấy người phụ nữ trước cửa lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, chớp mắt vô hại, sau đó rũ đầu về phía cô làm ra biểu tình đau khổ: "Chị, cuối cùng chị cũng trở về, tôi cũng sắp đói chết rồi".

"Đói thì ăn cơm, chạy tới nhà tôi làm gì?" Giọng của cô có chút lạnh nhạt.

Diệp Triều bất mãn: "Nhưng tôi muốn ăn cơm chị nấu".

Giọng điệu cố chấp nghe vô cùng tự do phóng khoáng, Vãn Ninh thay dép xong bước vào phòng khách, người đàn ông trước mặt đã ngồi dậy, dáng vẻ dụi mắt như không có tinh thần gì.

Xưng hô của cậu ta đối với cô không biết từ khi nào bắt đầu từ "chị dâu" biến thành "chị", giọng điệu làm nũng cùng ngữ khí nói chuyện đều đang chứng tỏ cậu ta rất thân thiết với cô.

Giang Vãn Ninh nhìn cái đầu tóc mềm mại trước mặt, ngoan ngoãn như một con chó lớn, lại liếc mắt nhìn tình cảnh trên ban công, sắc mặt dần trở nên có chút nghiêm túc: "Lại leo lên lầu 2 để vào".

Cái đầu tóc mềm mại do dự gật gật vài cái, trầm mặc trong chốc lát, ngẩng đầu lộ ra một đôi mắt đào hoa đen láy: "Tôi đã đợi chị rất lâu".

Ngữ khí có chút oan ức, tôi đợi chị lâu như vậy mà chị vẫn chưa về, cho nên tôi bất đắc dĩ mới trèo vào.

"Cửa trên ban công" Cô nhớ đã khóa lại rồi, vậy vào bằng cách nào?

Vãn Ninh ngước mắt nhìn cậu ta, ánh mắt không tốt lắm.

Diệp Triều chớp mắt nhìn: "Cửa không có khóa, tôi đẩy một cái nó liền mở ra, chuyện này thật sự không liên quan đến tôi".

Vãn Ninh: "..." phần linh kiện của chốt cửa rơi trên đất.

"Ngày mai tìm người giúp tôi sửa cửa".

"Biết rồi, chị".

Diệp Triều gật đầu cười híp mắt, cậu ta đi đến bên cạnh cô, đặt tay lên vai cô, vừa bóp vai cho cô vừa nói: "Chị, chị làm việc ở đâu, công việc có mệt không, nếu mệt thì không bằng đến...".

Cậu ta còn chưa nói xong.

Bàn tay đột nhiên bị một ngón tay nhỏ nhắn đè xuống, cảm xúc mềm mại cào vào khiến lòng bàn tay cậu ta có chút ngứa, lời còn sót lại trong cổ họng ngừng lại, cậu ta cúi đầu, sững sờ nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Chị, sao thế?"

"Cậu bị thương rồi".

"Cái gì bị thương?" Nếu cậu ta bị thương thì bản thân làm sao có thể không biết.

Vãn Ninh đem tay áo của cậu ta xắn lên hai lần, làm lộ ra một đoạn tay trắng nõn có lực, trên cánh tay nhỏ bị trầy xước một chút.

Cô nhướng mi, sắc mặt khó coi: "Bị xước da lúc leo lầu?" Cô hỏi.

Diệp Triều thuận theo tầm mắt cô nhìn cánh tay của mình, đập vào mắt là một vết xước lớn như nắp chai, trầy chút da, có chút máu đọng, lưu lại trên tay áo một ít máu, căn bản không thể tính là bị thương.

Cậu ta theo bản năng muốn rút tay về, lại bị cô nắm chặt, bốn mắt nhìn nhau, cô vừa buồn phiền vừa tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, Diệp Triều bị trừng mắt liền hoảng hốt, tứ chi tựa như mất khống chế, hoàn toàn không phản ứng.

Rõ ràng có thể nhẹ nhàng vùng ra, nhưng không biết tại sao, cậu ta lại không động đậy.

Sâu trong đáy lòng tràn ra cảm xúc lạ lẫm khiến nhịp tim của cậu ta đập nhanh hơn chút, cậu ta nhìn cô một cái, không nhịn được nói: "Chị, tôi không sao, vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại".

Cô ngước mắt, tròng mắt sạch sẽ sáng ngời ôn nhu nhìn hắn, lông mi dài nhẹ nhàng rung động, giống như một cái bàn chải nhỏ, quét vào ngực khiến cậu ta vừa mềm vừa tê dại.

"Đừng nhúc nhích". Giọng của cô tựa hồ có chút không biết làm sao.