Chương 9: Thu âm

Không biết có phải do hôm nay nhận được kí©h thí©ɧ quá lớn không mà buổi tối Đỗ Hữu Vi lại gặp ác mộng. Lần gần nhất mà cô gặp ác mộng là hai ngày sau khi trọng sinh, cô mơ thấy mình nhảy xuống biển, nhưng đêm nay Đỗ Hữu Vi không mơ thấy điều đó mà là mơ thấy lão đại của Trương gia biến thành một con quái vật khổng lồ, đuổi theo cô phun lửa, gào thét, cuối cùng dùng một ngọn lửa đem cô đốt sạch.

Chuyện này so với khi cô nhảy xuống biển còn thảm hơn.

Đỗ Hữu Vi bị đánh thức, tranh thủ thời gian nằm xuống. Lúc này trời chưa sáng, cô nằm trên giường không dám ngủ nữa, trơ mắt nhìn mặt trời mọc.

Trời vừa sáng, Kim Anh Tuấn liền "thành tinh" mở cửa phòng cô, ngồi xổm kêu "Gâu gâu" đợi cô rời giường.

Hôm nay trường học có tiết, thật vất vả Đỗ Hữu Vi mới có thể trở về những ngày tháng lên lớp, cũng không muốn đến trễ.

Cô đứng lên rửa mặt, thay quần áo rồi ăn điểm tâm liền tới trường.

Trải qua vũ hội tối hôm qua, thái độ của các bạn học đối với cô biến hóa nghiêng trời lệch đất, không chỉ không châm chọc, khıêυ khí©h, ngược lại vừa gặp mặt đã vô cùng thân thiện chào hỏi.

Đỗ Hữu Vi lãnh đạm đáp lại, biểu hiện mười phần không quan tâm.

Đến phòng học, các bạn học đang nói chuyện với Phan Tĩnh, nhao nhao đi lên phía trước cùng cô bắt chuyện.

"Hữu Vi, tối hôm qua cậu thật xinh đẹp!"

"Đúng thế, toàn trường không có nữ sinh nào có thể so được với cậu!"

"Bạn nhảy của cậu cũng rất đẹp trai nha, hai người rất xứng đôi!"

Phan Tĩnh nghe bọn họ nói những lời khen đó, trong lòng cười lạnh một tiếng. Những người này thấy nhà giàu đúng là biết nịnh nọt.

Phan Tĩnh hung hăng vặn bút máy, tô tô vẽ vẽ trong sách.

Đỗ Hữu Vi còn nhớ những người này trước đó tại diễn đàn nói chính mình thế nào, chỉ cười lấy lệ với bọn họ. Tôn Tiêu Tiêu biết Đỗ Hữu Vi học tiết này ở phòng học bên trên lớp cô ta, đặc biệt chạy tới tìm: "Hữu Vi!"

Tôn Tiêu Tiêu nhìn Đỗ Hữu Vi vẫy tay, ra hiệu cô ra ngoài, Đỗ Hữu Vi buông tập vở xuống, đi ra ngoài hỏi: "Tiêu Tiêu, có chuyện gì không?"

Tôn Tiêu Tiêu kéo tay của cô, bộ dáng như rất thân thiết với Đỗ Hữu Vi: "Tối qua sao cậu không nhận điện thoại của tớ? Tớ đã gọi cậu nhiều lắm đó."

Đỗ Hữu Vi "À" một tiếng, thuận miệng nói: "Điện thoại tớ tối qua hết pin, cậu tìm tớ có chuyện gì không?"

Tôn Tiêu Tiêu thần thần bí bí hạ giọng nghe ngóng: "Tối hôm qua người cùng cậu khiêu vũ, có phải là người của Trương gia không? Cậu không biết đâu, hôm qua có người đăng ảnh của hai người lên diễn đàn trường, kết quả rất nhanh tất cả đều bị xóa bỏ, tất cả thông tin liên quan đến người đó đều bị xóa hết."

Học sinh của trường học này cũng rất biết điều, nhìn điệu bộ này, liền biết việc này không thể lấy ra thảo luận, ngoan ngoãn ngậm miệng.

Đỗ Hữu Vi đúng là không biết chuyện này, nhưng với bối cảnh của vị kia, xóa mấy tấm hình đó dễ như động ngón tay một cái.

À không, phải là cọng tóc.

"Vũ hội cũng đã kết thúc, những việc này cũng không quan trọng." Đỗ Hữu Vi không muốn nói chuyện với Tôn Tiêu Tiêu, cô cúi đầu nhìn Tôn Tiêu Tiêu nắm tay mình, ánh mắt hơi động một chút: "Tiêu Tiêu, cái vòng tay này của cậu, sao nhìn giống ảnh bìa của "Chiếc vòng ngọt ngào" vậy ?"

Tôn Tiêu Tiêu vô thức thu tay lại, giấu ra sau lưng: "Nào có, chỉ là một món đồ chơi nhỏ, cậu khẳng định không để vào mắt."

Đỗ Hữu Vi cười, không tiếp tục hỏi. Cô nhớ kỹ bên trong diễn đàn có một ID luôn mắng cô, không phải tên là "Chiếc vòng ngọt ngào" sao?

"Tớ sắp vào tiết rồi, chúng ta nói chuyện sau." Tôn Tiêu Tiêu phất tay, rời khỏi phòng học của cô.

Buổi sáng có bốn tiết, từ lúc Đỗ Hữu Vi chào đời tới nay là lần đầu nghiêm túc nghe giảng, các thầy cô giáo đều rất kinh ngạc.

Đỗ Hữu Vi có suy nghĩ của chính mình. Đời trước sau khi Đỗ gia phá sản, cuộc sống trôi qua rất khổ cực, cô nghĩ phải ra ngoài kiếm việc giúp đỡ gia đình. Nhưng khi bước vào xã hội, cô mới phát hiện cái gì mình cũng không biết.

Cô không có năng lực kiếm tiền.

Đời này cô không thể tùy ý lãng phí thời gian, tiền sẽ không từ trên trời rơi xuống, nếu về sau Đỗ gia phá sản, cô còn có thể dựa vào chính mình kiếm tiền.

Ách. . . Coi như làm lại từ con số 0 đi!

Bởi vì buổi chiều có hẹn đi thu âm cho lão đại, buổi trưa Đỗ Hữu Vi cũng không về nhà, trực tiếp ở trường học ăn một chút. Sau khi ăn xong, cô thậm chí còn đi phòng tự học một lúc.

Nhìn thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm, Đỗ Hữu Vi thu dọn đồ dùng của mình từ phòng tự học rời đi, vừa ra lầu dạy học đã nhìn thấy Trương Thánh Trạch.

Cậu ta chắc là đến chờ Phan Tĩnh, Đỗ Hữu Vi vừa rồi ở phòng tự học trông thấy Phan Tĩnh.

Phan Tĩnh đường đường chính chính thi đỗ vào trường đại học này, học tập rất cố gắng.

Trước kia, mặc dù Đỗ Hữu Vi không thích Trương Thánh Trạch, nhưng cảm giác vẫn có thể nhìn. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy dáng dấp của cậu ta hết sức bình thường, cũng không biết trước đó đến cùng vì cái gì mà theo đuổi cậu ta?

Bước chân cô không ngừng chút nào, trực tiếp vòng qua Trương Thánh Trạch, đi ra bên ngoài.

"Hừ, ôm được đùi của Thất thúc cái, quả nhiên cả người đều thay đổi." Trương Thánh Trạch lấy kính râm lớn xuống, âm dương quái khí nói một câu.

Đỗ Hữu Vi không để ý tới cậu ta, đi con đường của mình. Trương Thánh Trạch thấy cô không nhìn mình, trong lòng càng tức giận: "Đỗ Hữu Vi, cô đừng tưởng rằng mình cùng anh ta khiêu vũ, liền có thể tiến vào cửa của Trương gia. Cô hiểu rõ anh ta bao nhiêu?"

Đỗ Hữu Vi rốt cuộc cũng quay đầu, nhìn cậu cười như không cười: "À, đây không phải Trương Thánh Trạch sao? Bình thường không phải phiền nhất là nhìn thấy tôi à? Hôm nay chờ ở chỗ này nói chuyện với tôi, là... ngọn gió nào thổi đây?"

Đỗ Hữu Vi vốn muốn nói "là muốn kiếm chuyện sao?", lời đến khóe miệng vẫn nuốt xuống.

Dù là như thế, Trương Thánh Trạch cũng giống một con mèo bị người ta đạp đuôi, rất muốn phát tác, lại nhịn xuống: "Tốt xấu gì chúng ta có giao tình, tốt bụng mà nhắc cô. Có khả năng cô không biết đi, Thất thúc của tôi có một cô gái tên Lâm Thiến là bảo bối, anh ta không chỉ tại trung tâm thành phố mua phòng cho cô ta, còn bắt đầu chơi kim ốc tàng kiều."

". . ." Đỗ Hữu Vi lần đầu tiên biết, miệng Trương Thánh Trạch cũng nát như thế. Cô nhìn cậu cười, hỏi: "Cậu ở sau lưng anh ta biết nhiều bát quái như vậy, anh ta có biết không?"

Trương Thánh Trạch quả nhiên thay đổi sắc mặt, cậu đeo kính râm lên lần nữa, mở cửa xe ra: "Dù sao tôi cũng nhắc cô, có nghe hay không thì tùy."

Đỗ Hữu Vi ở trong lòng ha ha một tiếng, cái gì Lâm Thiến hay chó thiến, cùng với cô có nửa xu quan hệ sao? Xế chiều hôm nay sau khi ghi âm xong, cô cùng anh ta sẽ không gặp mặt nữa!

Hừ!

"Đỗ tiểu thư, ông chủ kêu tôi đến đón cô." Giọng nói của phụ nữ đột nhiên truyền tới, Đỗ Hữu Vi nghe theo âm thanh nhìn lại, trông thấy một người phụ nữ ăn mặc già dặn.

"Cô là?"

"Tôi là thư ký của ông chủ, họ Hồ, cô có thể gọi tôi là thư ký Hồ." Thư ký Hồ chuyên nghiệp nhìn cô cười một tiếng, chỉ vào một chiếc xe màu đen bên cạnh: "Mời cô lên xe."

Đỗ Hữu Vi đi theo cô ấy, cố ý đi đến trước xe nhìn biển số. Đối chiếu với biển số hôm qua lão đại gửi tới rồi mới lên xe.

Thư ký Hồ : ". . ."

Trên đường đi, hai người đều không nói gì, thư ký Hồ không để lại dấu vết nhìn kính chiếu hậu, đánh giá Đỗ Hữu Vi ngồi ở hàng sau.

Cô đi theo ông chủ đã sáu năm, chỉ giúp anh đón tiếp hai người phụ nữ. Một người là Lâm Thiến, một người là vị Đỗ tiểu thư này.

Lâm Thiến là em gái của Lâm Huy, ông chủ tất nhiên phải đối xử không giống mọi người, còn vị Đỗ tiểu thư này. . .

Nhớ tới lúc trợ lý Cao kêu mình tới đón cô ấy, muốn nói lại không muốn nói thân phận, cô ấy không phải là bà chủ tương lai chứ?

Ý nghĩ này quá kinh hãi, thư ký Hồ cũng giật nảy mình.

Một lúc sau đó, thư ký Hồ xuống xe trước, giúp Đỗ Hữu Vi mở cửa xe: "Đỗ tiểu thư, đã đến nơi."

"À, cám ơn." Đỗ Hữu Vi xuống xe, nhìn tòa cao ốc trước mắt giật giật khóe miệng. Đây là công ty đĩa nhạc nổi danh nhất tại thành phố A, lão đại làm việc quả nhiên không giống bình thường, thu âm một bài hát cũng phải đến nơi chuyên nghiệp như vậy.

Thư ký Hồ mang cô đến phòng thu âm, bên trong chỉ có người thu âm đang ngồi.

"Ông chủ sẽ lập tức tới ngay, mong cô chờ một lát. À đúng rồi, đợi lát nữa thu âm là bài hát của Mạc thiên vương « Xa không thể chạm », cô cũng biết chứ?"

"Vâng." Đầu tiên là lão đại mua đĩa nhạc của Mạc thiên vương có giá một ngàn vạn, hiện tại lại muốn cô đến phòng thu ghi âm bài hát của Mạc Trăn, xem ra lão đại rất thích Mạc thiên vương nha.

Thư ký Hồ thu xếp ổn thỏa, liền ở ngoài chờ Trương Thiếu Ngôn. Gần như lúc cô đi ra, xe của Trương Thiếu Ngôn liền dừng lại dưới lầu.

"Ông chủ." Thư ký Hồ thấy anh và Cao Dã xuống xe, cũng đi theo. Trương Thiếu Ngôn gật đầu, hỏi cô: "Đã đón được người chưa?"

"Cô ấy đang ở phòng thu âm đợi ngài."

"Ừ."

"Có chuyện này..." Thư ký Hồ nghĩ có nên nói hay không, cuối cùng vẫn nói ra: "Lúc tôi đi đón Đỗ tiểu thư, cô ấy đang nói chuyện với Trương Thánh Trạch."

Trương Thiếu Ngôn nhăn lông mày lại: "Trương Thánh Trạch?"

Anh hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Đỗ Hữu Vi đang cùng người ghi âm trò chuyện, cửa phòng đột nhiên bị người đẩy ra. Trông thấy lão đại mặc âu phục đi tới, Đỗ Hữu Vi lập tức đứng nghiêm: "Chào lão đại!"

Trương Thiếu Ngôn không trả lời cô, chỉ nói: "Chuẩn bị xong liền nhanh chóng bắt đầu đi."

Người ghi âm không dám thất lễ, để Đỗ Hữu Vi bắt đầu hát. Lần đầu tiên đến phòng thu âm, Đỗ Hữu Vi có chút khẩn trương. Cô đeo ống nghe lên, mới hát một câu, liền bị Trương Thiếu Ngôn đứng bên ngoài kêu ngừng: "Hát lại."

Đỗ Hữu Vi nghi hoặc mà nhìn anh, cô phải hát lại sao?

"Nhanh lên." Trương Thiếu Ngôn hoàn toàn nắm quyền trong phòng thu âm, anh nói hát lại thì phải hát lại. Âm nhạc lại vang lên lần nữa, Đỗ Hữu Vi lại hát một câu, lần nữa bị kêu dừng: "Cô là người máy sao? Hát lại."

". . ." Anh không nên giảng đạo cho tôi, nếu còn như vậy tôi không ghi âm nữa!

"Vâng, lão đại." Đỗ Hữu Vi mỉm cười nói.

Lần thứ ba, vẫn một câu hát, Trương lão đại lại kêu hát lần nữa. Đỗ Hữu Vi cười hỏi: "Lần này có chỗ nào không đúng ?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Không có chỗ nào không đúng cả, nhưng tôi là một đao phủ lãnh khốc vô tình, tôi gϊếŧ người không thấy máu. Nên tôi muốn cô hát lại."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cái này gọi là tự làm tự chịu sao?

Khúc nhạc dạo lần thứ tư lại vang lên, Đỗ Hữu Vi bỗng nhiên nghĩ tới hồi ký của ca sĩ Đinh Mông mà mình từng mua, bên trong có một tình huống được ghi chép rất giống bây giờ.

Cũng may đến lần thứ tư, Trương Thiếu Ngôn cuối cùng không làm khó cô. Đỗ Hữu Vi hát xong, từ trong phòng thu đi ra, nhìn Trương Thiếu Ngôn nói: "Lão đại, còn chỉ thị gì không?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Tạm thời không có, về sau cần sẽ liên lạc với cô."

Một câu Trương Thiếu Ngôn nói đã làm Đỗ Hữu Vi vỡ mộng, lúc đầu cô nghĩ sau hôm nay hai người bọn họ liền không gặp nhau nữa, vậy mà... cái gì gọi là về sau cần sẽ liên lạc với cô??

Cô mấp máy môi, dũng cảm đem nghi vấn bên trong trái tim ra hỏi: "Về sau. . . còn cần cái gì sao ?"

Trương Thiếu Ngôn liếc cô một cái: "Cô thu âm xong không cần hậu đãi sao?"

". . ." Cô lần đầu tiên nghe nói chuyện này!

"Không có vấn đề gì thưa lão đại." Đỗ Hữu Vi vẫn mỉm cười như cũ nói.

Trương Thiếu Ngôn lại nhìn cô, môi mỏng khẽ nhếch: "Tôi không muốn cô gọi tôi là lão đại."

"Vậy thì...Thất gia?"

"Tôi có tên, Trương Thiếu Ngôn."