Chương 43: Gặp mặt thông gia

Đỗ Hữu Vi nghĩ rằng Yến Hân vẫn chưa nghe được những lời vừa rồi của Dụ Hoà Quang, nhưng thật ra bà đã nghe được hết.

Xã hội này đúng là không công bằng với phụ nữ!

Sau khi Yến Hân ra ngoài, nhìn thấy Đỗ Hữu Vi vẫn đang ngơ ngác, liền nghi ngờ hỏi cô: “Con làm sao vậy?”

Đỗ Hữu Vi nói: “Chỉ là con cảm thấy những điều dì vừa nói quá đúng rồi. Một người phụ nữ bắt đầu sự nghiệp vốn không dễ dàng. Mặc dù dì giải nghệ sớm, nhưng có một điều chắc chắn là dì chính là một nữ diễn viên huyền thoại trong lịch sử điện ảnh! Con muốn học hỏi dì, con sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để có thể truyền tải thông điệp của bản thân!”

Yến Hân im lặng một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Ồ” - “Những lời dì vừa nói là để lừa hắn thôi. Khi đó dì giải nghệ sớm nguyên nhân chính là vì mang thai và sinh con.”

“Dạ?”

“Dì nói vậy là vì dì hy vọng hắn có thể dũng cảm chịu trách nhiệm với lỗi lầm của mình và không đổ lỗi cho dì.”

"……Ồ.":)

“Vậy dì về trước đây, các con cùng Thiếu Ngôn từ từ chơi.” Yến Hân cười vẫy tay với bọn họ rồi nhẹ nhàng rời đi.

Mặc dù bà ấy đến đồn cảnh sát chỉ để thương lượng với Dụ Hoà Quang, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại không đi theo hướng mà bà mong muốn. Trong tất cả các bản tin về vụ án, các phương tiện truyền thông luôn thêm từ "Yến Hân" vào tiêu đề.

Chỉ riêng cái tên này thôi cũng có thể thu hút được rất nhiều sự chú ý.

Sự thật cũng đúng là như thế, tin tức về việc Dụ Hoà Quang bị bắt được lan truyền rộng rãi hơn video đốt phá ban đầu, bởi vì sự việc này có liên quan đến huyền thoại Yến Hân trong ngành điện ảnh năm xưa. Một số phương tiện truyền thông thậm chí còn bí mật chụp được những bức ảnh Yến Hân xuất hiện trong đồn cảnh sát và ngầm chỉ ra sự thật đằng sau việc bà giải nghệ là do bà đã mang thai và sinh con.

Tin tức này vừa xuất hiện, lượng truy cập đã bùng nổ, Weibo thậm chí còn bị tê liệt ba lần. Vì sự cố này, Đỗ Hữu Vi càng sâu sắc nhận ra địa vị của Yến Hân ở trong làng giải trí lớn như thế nào.

Không hổ danh là mẹ của Trương Thiếu Ngôn mà, cả nhà đều là trùm.

“Tớ nghĩ mấy người được gọi là nghệ sĩ đỉnh lưu trong ngành giải trí hiện tại cũng phải dè chừng khi đứng trước tiên nữ Yến Hân nha." Đỗ Hữu Vi đang ngồi trong văn phòng trò chuyện với Vệ Duệ - người mới tới tham quan công ty.

Vệ Duệ ngồi ở một bên, cũng đang xem Weibo: "Tớ thấy tâm trạng cậu vẫn rất tốt nhỉ, cậu nhìn tin tức mới nhất này xem, có người nói con trai của Yến Hân là người thừa kế của Trương gia nào đó. Đây chẳng phải là đang nói về Thất gia của cậu sao?"

"Hả?" Đỗ Hữu Vi vội vàng cập nhật trang, "Ở đâu? Thật sự có người dám tiết lộ tin tức sao?"

"Chỉ cần kiếm được tiền thì có gì mà không dám, hiện tại chuyện này nóng như vậy, mọi người đều đang đoán xem con trai của Yến Hân là ai."

Ngay khi cô ấy nói xong, Đỗ Hữu Vi đã thấy một tin tức mới trên bảng tin hotsearch, người thừa kế Trương gia ở ngay đầu bảng. Cô vừa nhấp vào tin tức, Weibo lại bị tê liệt không thể đọc được.

"... Có đôi lúc tớ rất muốn mua lại Weibo rồi đổi máy chủ cho bọn họ."

Vệ Duệ nói: "Cậu nghĩ rằng Weibo thiếu chút tiền này sao? Họ đã nâng cấp máy chủ nhiều lần rồi, nhưng cũng đâu thể xử lý nổi lượng truy cập tin của Yến Hân."

Đỗ Hữu Vi có chút lo lắng: "Cậu có cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Trương Thiếu Ngôn không?"

"Tớ nghĩ cậu nên lo lắng cho các phương tiện truyền thông đã đưa tin thì khả thi hơn đó."

"Tại sao tớ lại phải lo lắng cho họ? Hừm, tớ sẽ gọi cho Trương Thiếu Ngôn." Đỗ Hữu Vi cầm điện thoại di động đang định gọi cho Trương Thiếu Ngôn, thì ba ký tự "Đỗ Chính Đình" hiện lên trên màn hình.

“Xong rồi.” Trong lòng Đỗ Hữu Vi có dự cảm rất xấu. Vệ Duệ ngẩng đầu nhìn cô: "Sao vậy? Ai gọi?"

"Cha tớ."

"Cha cậu thì sợ cái gì?"

Đỗ Hữu Vi nhìn cô thật sâu, quả quyết bắt máy: "Cha..."

"Hữu Vi à, vừa rồi cha đọc tin tức, có người tung tin con trai của Yến Hân là người thừa kế của một nhà họ Trương nào đó sao?? Có phải họ đang nói về Thất gia không??"

Quả nhiên là dự cảm của cô không sai.

Kể từ khi các phương tiện truyền thông bắt đầu đưa tin về Yến Hân trên diện rộng, cha của cô lướt Weibo còn chăm chỉ hơn cả cô. Lần đầu tiên cô nhận ra những người trung niên và cao tuổi cũng sẽ thực sự cập nhật tin tức chăm chỉ như vậy chỉ để theo đuổi một minh tinh.

"Việc đó……"

Đỗ Hữu Vi vừa mới bắt đầu nói chuyện, đã bị Đỗ Chính Đình sốt ruột cắt ngang: "Con nghe cha nói, vừa rồi cha thử tính toán thời gian, thời điểm Thất gia ra đời cùng với thời gian Yến Hân giải nghệ thực sự vừa vặn trùng khớp!"

"..." Cha cô không chỉ chăm chỉ cập nhật tin tức mà còn bất ngờ biến thành Holmes.

"Con có nghe qua Thất gia nói chuyện này sao? Không đúng, con không phải đã ở nhà mẹ của cậu ta rồi sao? Con biết lâu rồi?"

"..." Đỗ Hữu Vi trầm mặc một lúc, cố gắng gượng cười nói: "Cha, cha nghe con nói, mẹ con có biết cha gọi điện thoại cho con không?"

"Chuyện này thì liên quan gì đến mẹ con?"

"Cha có chắc không? Hay là cha thử về phòng xem những tấm áp phích được giấu trong tủ quần áo của cha có còn không?"

"..." Đỗ Chính Đình cúp điện thoại.

Vệ Duệ ngồi thẳng người, tò mò nhìn Đỗ Hữu Vi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì hot vậy, nói ra cho tớ hóng cùng với."

Đỗ Hữu Vi đặt điện thoại xuống, yếu ớt nói: "Tớ cảm giác nhà mình sắp có thay đổi gia đình."

Vệ Duệ nhướng mày: "Cái gì, cha cậu nɠɵạı ŧìиɧ?"

"Này..." Đỗ Hữu Vi thở dài một hơi.

Chờ tới khi Weibo bình thường trở lại, tất cả các tìm kiếm liên quan đến Yến Hân đều biến mất, thậm chí hơn một nửa các bài báo liên quan trên mạng đều bị xóa. Đỗ Hữu Vi biết rằng chuyện đó là do Trương gia đã ra tay.

Cô gửi một tin nhắn cho Trương Thiếu Ngôn, hỏi xem anh ấy thế nào. Trương Thiếu Ngôn chỉ đáp lại cô bốn từ “Mấy chuyện cỏn con”.

Đỗ Hữu Vi cong môi, nhưng gia đình cô thì có thể đang rất loạn nha!

Cô tắt máy tính, cầm túi lên nói với Vệ Duệ: “Tớ phải về nhà xem một chút.”

Ngụy Duệ vội vàng đứng dậy, "Tớ đi cùng cậu!"

Đỗ Hữu Vi ngơ ngác nhìn cô: "Cậu đi theo làm gì?"

Vệ Duệ nói: "Nếu chú dì đánh nhau, tớ có thể giúp cậu cùng khuyên giải hai người mà! Chúng ta mỗi người kéo một bên, có đúng không?"

"...Có lý." Đừng cho là tớ không biết cậu chỉ đang muốn đi xem náo nhiệt!

Đỗ Hữu Vi vốn tưởng rằng khi về đến nhà sẽ nghe thấy trong nhà huyên náo, nhưng khi cô và Vệ Duệ đi tới cửa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Đỗ Hữu Vi nhân cơ hội hỏi: "Hình như là không có chuyện gì phải không?"

Vệ Duệ nói: "Cậu thì biết cái gì, đây chính là bình yên trước bão tố."

Đỗ Hữu Vi: "..."

Vệ Duệ thật sự chỉ muốn hóng chuyện mà không phân biệt chuyện lớn nhỏ!

Hai người quan sát cửa một hồi, xác định bên trong không có động tĩnh mới mở cửa đi vào. Đỗ Chính Đình và Tưởng Mạn Lâm đang ngồi ở hai bên ghế sô pha, không ai để ý ai, ba con chó lớn nằm giữa họ, giống như một ranh giới rõ ràng giữa Sở hà Hán giới.

Thấy Đỗ Hữu về nhà, Kim Anh Tuấn từ dưới đất ngồi thẳng dậy, hướng phia cô kêu một tiếng "Gâu".

Đỗ Hữu Vi nhìn mẹ, rồi nhìn ba, mỉm cười với họ: "Cha, mẹ, Vệ Duệ tới chơi."

Vệ Duệ cũng phối hợp chào hỏi: "Con chào chú dì ạ."

Tưởng Mạn Lâm quay đầu nhìn Vệ Duệ, gượng cười: “Vệ Duệ đến rồi à, dì cùng con lên lầu chơi với Hữu Vi đi.”

Đỗ Hữu Vi nói: "Trên lầu có cái gì vui chứ, chúng ta dắt chó đi dạo đi."

Đỗ Chính Đình khịt mũi, thản nhiên nói: “Bà như này còn không phải là sợ để bọn trẻ xem trò cười sao?”

Lời vừa nói giống như bật mở một chiếc công tắc, căn phòng vừa rồi cực kỳ yên tĩnh lại tràn ngập tiếng cãi vã.

"Ai mới là đang làm trò cười?"

"Còn không phải là bà sao? Tuổi đã lớn như vậy rồi mà còn ghen với một nữ minh tinh, đã vậy còn là nhà thông gia tương lai của mình."

"Ông còn không biết xấu hổ mà nói? Trước kia con gái ông ở cùng Trương Thiếu Ngôn là ai gây khó dễ? Bây giờ biết mẹ của cậu ta là Yến Hân thì ông lại sấn vào?"

"Ai nóng lòng sấn vào? Tôi… khoảng thời gian này tôi quan sát, cảm thấy cậu ta đối xử rất tối với con gái của chúng ta cho nên tôi mới đồng ý!"

"Ồ, được, vậy thì bây giờ tôi không đồng ý."

"...Không phải chỉ là do bà đang tức giận thôi sao? Bà nghĩ mình vẫn là một cô gái mười bảy, mười tám tuổi à!"

"Thế thì sao, chỉ có thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mới có tư cách tức giận đúng không? Trong mắt ông bây giờ tôi đã là một bà lão rồi phải không? Vậy ông đi tìm Yến Hân đi, người ta đến giờ vẫn rất trẻ!"

"Bà. . . Bà nói nhảm cái gì! Trước kia không phải bà nói Thất gia không có vấn đề gì sao sao, cậu ta còn mang tuổi Hổ đấy!"

"Đó là mê tín dị đoan!"

Đỗ Hữu Vi: "..."

“Được rồi, tôi không thể nói chuyện với bà nữa.” Đỗ Chính Đình nhìn Đỗ Hữu Vi và vẫy tay với cô, “Dù sao, bây giờ Hữu Vi đã trở lại, để con bé nói xem.”

"..." Trong nhà ba người cùng ba con chó đều hướng về phía cô.

Đỗ Hữu Vi thực sự rất khó khăn.

“À, cái đó…” Đỗ Hữu Vi đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, đối mặt với cha mẹ cô, Vệ Duệ và ba con chó. Cô hắng giọng, nhìn bọn họ nói: "Cha, mẹ, Vệ Duệ, Nhất Nhất, Nhị Nhị, Kim Anh Tuấn."

"Gâu." Kim Anh Tuấn đáp lại cô và vẫy đuôi.

Đỗ Hữu Vi nói tiếp: "Con đã biết mẹ của Trương Thiếu Ngôn là Yến Hân từ trước, nhưng con không nói với mọi người vì con sợ nhìn thấy tình hình giống như hiện tại."

Tưởng Mạn Lâm cười, nói với Đỗ Chính Đình: "Thấy chưa, đến con gái cũng biết ông là người có đức hạnh như thế nào."

"Nhưng mà!" Đỗ Hữu Vi cao giọng, khi hai người lại chuẩn bị cãi nhau, cô thu hút sự chú ý của họ về phía mình: "Hai người thích Yến Hân hay ghét Yến Hân, điều đó không liên quan gì đến Trương Thiếu Ngôn! Con cảm thấy cha mẹ đang không công bằng!"

Tưởng Mạn Lâm nhìn cô hỏi: “Rốt cuộc là con đang ở bên nào?”

Đỗ Hữu Vi nghiêm túc nói: "Con đứng về phía Trương Thiếu Ngôn."

Tưởng Mạn Lâm: "..."

Quả nhiên, linh cảm ban đầu của bà là chuẩn xác, Đỗ Hữu Vi đã bị người ta nắm chặt trong bàn tay rồi.

Vừa nhắc đến Trương Thiếu Ngôn, Trương Thiếu Ngôn đã gọi điện. Đỗ Hữu Vi liếc nhìn người gọi điện thoại, sau đó ngước mắt nhìn cha mẹ già đối diện: “Trương Thiếu Ngôn gọi tới, hai người có lời gì muốn nói với anh ấy không ạ?”

Đỗ Chính Đình và Tưởng Mạn Lâm: "..."

“Nếu không thì con tự nói.” Đỗ Hữu Vi bắt điện thoại, Trương Thiếu Ngôn còn chưa kịp nói chuyện, cô đã nói trước: “Trương Thiếu Ngôn, nhà em đang họp gia đình.”

Trương Thiếu Ngôn sửng sốt một chút, hỏi cô: "Có chuyện gì sao?"

Đỗ Hữ Vi ho một tiếng, rồi nói: "Cha em biết mẹ anh là Yến Hân rồi, bây giờ ông ấy và mẹ em đang cãi nhau, mẹ em còn nói bà không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau."

Tưởng Mạn Lâm: "..." con gái ruột.

Trương Thiếu Ngôn im lặng một lúc rồi nói với cô: "Tối nay mọi người có rảnh không? Cùng nhau ăn cơm đi, anh gọi điện thoại cho mẹ."

“Được, đợi một chút.” Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu nhìn Đỗ Chính Đình và Tưởng Mạn Lâm đang đối mặt nhau, “Trương Thiếu Ngôn nói buổi tối sẽ cùng chúng ta ăn cơm, mẹ anh ấy cũng sẽ đi.”

“Được!” Đỗ Chính Đình cười rạng rỡ.

"..." Đỗ Hữu Vi cảm thấy cha mình hoàn toàn không muốn sống yên ổn!

Tưởng Mạn Lâm trừng ông một cái, rồi nói với Đỗ Hữu Vi, "Được."

Trương Thiếu Ngôn ở đầu bên kia của điện thoại đã nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, chưa đợi Đỗ Hữu Vi trả lời, anh đã nói: "Anh sẽ đặt bàn trước, buổi tối anh đến đón em."

"Không cần đâu, anh đặt chỗ xong thì gửi địa chỉ cho em, em và ba mẹ tự đi."

Trương Thiếu Ngôn vẫn khăng khăng: "Tốt nhất cứ để anh tới đón đi."

Đỗ Hữu Vi cười ra tiếng: "Trương Thiếu Ngôn, anh sợ nhà em chạy trốn sao?"

Trương Thiếu Ngôn không nói gì, nhưng Đỗ Hữu Vi chớp mắt, nghĩ thầm, chẳng lẽ bị cô đoán trúng rồi? ?

"Anh trước đi đặt bàn, tối gặp." Trương Thiếu Ngôn bỏ qua vừa rồi chủ đề, nói chút gì đó.

Đỗ Hữu Vi ngoan ngoãn nói: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, Tưởng Mạn Lâm đứng dậy khỏi ghế sô pha, nói với Vệ Duệ và Đỗ Hữu Vi: "Hôm nay các con có muốn đi mua sắm không? Mẹ đưa các con đi cùng, hoá đơn mẹ thanh toán hết."

Đỗ Hữu Vi cùng Vệ Duệ nhìn nhau, đồng thanh nói: "Vâng ạ."

Đỗ Chính Đình nói: “Tôi cũng đi được không?”

Đỗ Hữu Vi: "..."

Cha cô thực sự không oan chút nào.

Để tham dự bữa ăn cùng Yến Hân, Đỗ Chính Đình và Tưởng Mạn Lâm đều ăn mặc lộng lẫy, mặc dù mục đích của họ khác nhau. Đỗ Hữu Vi đi giữa họ và trở thành người giản dị nhất.

Xe của Trương Thiếu Ngôn đậu bên ngoài, hôm nay anh ấy tự mình lái xe đến đây. Nhìn thấy Đỗ Hữu Vi và mọi người tới, anh ấy xuống xe và chào họ: "Chú, dì."

“Xin chào, xin chào.” Lúc này Đỗ Chính Đình nhìn Trương Thiếu Ngôn, phát hiện anh quả thực có chút giống Yến Hân, vì vậy càng nhìn càng thấy vừa lòng. Tưởng Mạn Lâm trước đây khá thích Trương Thiếu Ngôn, mặc dù lúc ở nhà bà phản đối việc anh ở bên Đỗ Hữu Vi, nhưng sau khi nhìn thấy anh thì thái độ của bà đã thoải mái hơn rất nhiều: "Xin chào."

“Mọi người lên xe trước đi.” Trương Thiếu Ngôn giúp bọn họ mở cửa xe, nháy mắt với Đỗ Hữu Vi, “Ngồi bên cạnh anh đi.”

“Vâng” Đỗ Hữu Vi mở cửa leo lên xe, Trương Thiếu Ngôn vòng qua đầu xe ngồi trở lại trong xe. Sau khi Đỗ Hữu Vi thắt dây an toàn, anh lái xe ra ngoài.

Trương Thiếu Ngôn không thường xuyên tự mình lái xe nhưng anh ấy vẫn đi rất ổn định. Đỗ Chính Đình ngồi ở hàng sau nhìn anh mấy lần, nhưng lại do dự không nói nên lời. Tưởng Mạn Lâm cười lạnh một tiếng, Đỗ Chính Đình liếc hắn một cái, cuối cùng hỏi Trương Thiếu Ngôn: "Tối nay mẹ cậu có tới không?"

“Có.” Trương Thiếu Ngôn gật đầu, “Bà ấy nói cũng rất mong được gặp mọi người.”

“Thật sao?” Đỗ Chính Đình lần thứ hai cười rạng rỡ trong ngày hôm nay.

Trương Thiếu Ngôn hỏi: "Chú và dì có ăn kiêng món gì không?"

Tưởng Mạn Lâm nói: "Ông ấy không có kiêng cái gì cả, nếu cậu cho ông ấy thạch tín thì ông ấy cũng sẽ ăn nó đấy."

Đỗ Hữu Vi: "..."

Cô ho nhẹ một tiếng để bầu không khí dịu lại, nói với Trương Thiếu Ngôn đang lái xe bên cạnh: "Nhà em không có ăn kiêng gì, không giống anh, không ăn cà rốt."

Tưởng Mạn Lâm nhìn Trương Thiếu Ngôn bóng lưng hỏi: "Cậu không ăn cà rốt sao?"

"..." Trương Thiếu Ngôn nói: "Không đâu, con không kén ăn."

Đỗ Hữu Vi bật ra một tràng cười, Thất gia cũng không dễ dàng gì, để kiếm được một chút hảo cảm trước mặt bà Tưởng Mạn Lâm, anh thậm chí còn nói dối như vậy: "Vậy lát nữa em sẽ gọi cho anh một đĩa cà rốt bào sợi nhé?"

Trương Thiếu Ngôn tay cầm vô lăng, nghiêng đầu nhìn cô một cái.

Xe dừng lại bên ngoài Thiên Hạ Cư, Trương Thiếu Ngôn đặt một phòng VVIP ở đây. Đỗ Hữu Vi phát hiện ra Trương Thiếu Ngôn là người “chung thuỷ” một cách đáng ngạc nhiên. Ví dụ chuyện ăn uống, có vô số quán ăn nhưng chỉ cần là để anh chọn địa điểm, anh vĩnh viễn chọn Thiên Hạ Cư.

Lễ tân dẫn họ đến thang máy VIP đưa họ đến cửa phòng riêng. Trước khi đi vào, Đỗ Chính Đình chỉnh lại vị trí cà vạt, lo lắng hỏi: “Mẹ cậu đã tới chưa?”

Vừa rồi cô lễ tân nói rằng đã có người ở bên trong, đó chắc là Yến Hân.

Trương Thiếu Ngôn gật đầu, Tưởng Mạn Lâm liếc nhìn Đỗ Chính Đình, tiếp tục chế nhạo anh ta: "Đừng lo lắng về trang phục của ông nữa, cái bụng bia của ông lớn như vậy, ông mặc gì cũng không đẹp."

Đỗ Chính Đình: "..."

Ông có bụng bia khi nào vậy! ! Bụng của ông rất nhỏ đó! Bụng rất nhỏ!

Khi Đỗ Chính Đình còn trẻ, vóc dáng và ngoại hình của ông vẫn luôn rất nổi bật, bây giờ đã bước vào tuổi trung niên, ông dễ bị tăng cân, hơn nữa còn bận rộn với công việc và không có thời gian để tập thể dục, nên vóc dáng của ông không được như ý muốn là điều dễ hiểu.

Trước đây, Tưởng Mạn Lâm không thích ông có bụng bia, còn bắt ông tập thể dục mỗi tối, ông cũng bị bà theo dõi vấn đề tập thể dục. Trong khoảng thời gian này, bụng của ông rõ ràng nhỏ hơn so với trước kia!

Bây giờ bà lại nói ông có bụng bia lớn? Ôi, miệng đàn bà đúng là ma lừa gạt.

"Mọi người vào thôi." Trương Thiếu Ngôn nói xong liền đẩy cửa ra, Yến Hân đang ngồi trên ghế nghịch điện thoại, thấy cửa bị đẩy ra liền đứng dậy cười nhìn bọn họ.

“Hai người là cha và mẹ của Hữu Vi phải không?” Ánh mắt của Yến Hân chỉ lịch sự dừng lại trên Đỗ Chính Đình một lúc, sau đó lại nhìn Tưởng Mạn Lâm, “Đây là chị Tưởng sao, Thiếu Ngôn đã nói với tôi, chị là một tiểu thư xuất thân từ một gia đình học giả. Thảo nào lại sinh ra một cô con gái xinh đẹp và hiểu biết như Hữu Vi.”

Tưởng Mạn Lâm cũng nhìn Yến Hân, bà ấy đã nhìn thấy những tấm áp phích của Yến Hân từ lâu, tất cả chúng đều được bà tịch thu từ Đỗ Chính Đình. Thời gian dường như bỏ quên bà ấy, không có quá nhiều dấu vết trên gương mặt bà. Bà cũng giữ được vóc dáng rất chuẩn, muốn giữ được vóc dáng như vậy ở độ tuổi này nhất định phải dựa vào tính tự giác và kiên trì tập luyện.

Tưởng Mạn Lâm nhìn bà cười nói: "Làm phiền cô rồi."

“Không có, không có. Chúng ta đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy.” Yến Hân nhìn Đỗ Hữu Vi đang đứng bên cạnh nói: “Có đúng không, Hữu Vi?”

“Dạ, vâng ạ!" Đỗ Hữu Vi nắm lấy cánh tay của mẹ cô và nói với bà: "Hôm trước trời mưa rất to, không phải tụi con đã ở nhà dì một đêm sao? Dì ấy đối xử với con rất tốt. À, dì ấy còn nuôi một con mèo trắng tên là Tuyết Cầu rất xinh. Nếu không phải là khác loài, con còn muốn giới thiệu cho Kim Anh Tuấn."

Tưởng Mạn Lâm: "..."

Tự mình tìm bạn trai thì không tính, vậy mà còn muốn nhân tiện giải quyết cả chuyện nhân duyên của chó.

“Mọi người ngồi xuống đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Trương Thiếu Ngôn mời mọi người ngồi xuống, để người phục vụ bưng thức ăn lên. Đỗ Chính Đình đã già rồi, lần đầu tiên nhìn thấy thần tượng của mình ở gần như vậy, ông đã căng thẳng như một người hâm mộ bình thường: "Cái kia, cái kia Yến Hân, tôi rất thích bộ phim của cô!"

“Cảm ơn anh.” Nhan Hân cười với ông, sau đó hướng ánh mắt về phía Tưởng Mạn Lâm, “Bộ sườn xám chị đang mặc thực sự rất đẹp. Mặc sườn xám là bài kiểm tra khí chất và hình thể lớn nhất. Tôi hiếm khi thấy một nữ minh tinh nào mặc sườn xám đẹp như vậy trong làng giải trí.”

"..." Đỗ Hữu Vị lặng lẽ tặng cho Yến Hân một dãy 66666*, thậm chí còn muốn tặng cô ấy một dãy du thuyền.

*66666: trong ngôn ngữ mạng Trung là đỉnh cao, trâu bò mang nghĩa tán thưởng

Tưởng Mạn Lâm biết lời khen đó có chút khoa trương, nhưng hình như vẫn rất có ích: "Người làm sườn xám cho tôi là một nghệ nhân lớn tuổi. Tay nghề của bà ấy rất tốt, làm sườn xám cả đời rồi. Bây giờ bà ấy tuổi cũng đã cao, sức khoẻ không tốt như trước, nửa năm mới mở cửa 1 lần. Nếu cô thích, tôi sẽ giới thiệu bà ấy cho cô."

"Thật tốt. Tôi cũng rất thích sườn xám, chỉ là không thể tìm được một người thợ thực sự giỏi." Yến Hân nhìn hoa tai của Tưởng Mạn Lâm, cùng bà nói: “Đôi bông tai này của chị cũng rất đẹp, thiết kế vô cùng độc đáo.”

Tưởng Mạn Lâm nói: "Chiếc bông tai này cũng được thợ thủ công đặc biệt làm, không có chiếc thứ hai. Bây giờ ấy à, mấy cô gái trẻ thích chạy theo xu hướng. Mỗi khi ra ngoài chơi, đều thấy họ đeo một chiếc vòng cổ giống nhau. Chẳng lẽ không thấy xấu hổ sao?"

Đỗ Hữu Vi trong lòng nói, không nha, ai xấu thì người đó xấu hổ.

Yến Hân lặp lại, "Chị nói đúng. Ngày nay, nhiều người trẻ tuổi không có chính kiến của riêng mình. Họ chỉ mua những thứ phổ biến. Bông tai của chị trông đẹp hơn nhiều so với những nhãn hiệu lớn trên đường phố."

Đỗ Hữu Vi nghĩ, tiên nữ Yến Hân chắc chắn đã từng nghe rất nhiều tiếng “rắm cầu vồng” trong quá khứ, vậy nên bây giờ bà ấy mới có thể thuận buồm xuôi gió như này.

Đỗ Chính Đình ngồi một bên, nghe Yến Hân trò chuyện với Tưởng Mạn hợp nhau đến lạ, muốn xen vào tham gia cùng họ, nhưng lại không tìm thấy cơ hội.

Vì thế cả người đều đang tự bế.

Sau bữa ăn, mối quan hệ giữa Tưởng Mạn Lâm và Yến Hân đã dịu đi rất nhiều, thậm chí họ còn thêm WeChat của nhau, hẹn nhau sẽ cùng đi làm sườn xám và hoa tai. Đỗ Hữu Vi thực sự ngưỡng mộ các kỹ năng xã hội của tiên nữ Yến Hân, chỉ là nghĩ lại thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp và có khí chất như bà ấy hầu hết mọi người đều sẽ thích thôi. Nếu không có cha, hai người họ có khi còn trở thành chị em tốt từ lâu.

Tình hình hiện tại cũng không tệ hơn là bao, cảm giác tồn tại của cha cô giữa Tưởng Mạn Lâm và Yến Hân ngày càng trở nên mờ nhạt.

Tình bạn giữa những người phụ nữ thật cảm động mà!

Trước khi rời đi, Đỗ Chính Đình nghĩ rằng đây là cơ hội cuối cùng của ông, ông cần phải tìm được chút cảm giác tồn tại của mình trước mặt thần tượng. Vì vậy, ông lấy một bức ảnh của Yến Hân trước đây từ trong túi của mình và muốn Yến Hân ký cho mình.

Đỗ Hữu Vi: "..."

Cô ấy có thể hiểu cảm giác của cha mình khi nhìn thấy thần tượng, nhưng tại sao cha của cô cứ phải chủ động đi tìm cái chết như vậy?.

Yến Hân nhìn bức ảnh cũ mà ông đưa cho, cau mày nói: "Bức ảnh này mặt tôi hơi mờ rồi, đừng giữ một bức ảnh xấu xí như vậy, tôi sẽ lấy lại."

Vừa nói, bà vừa lấy lại bức ảnh từ tay Đỗ Chính Đình, bỏ vào túi xách.

“Vậy chúng ta hôm khác gặp lại.” Yến Hân cười vẫy tay với Tưởng Mạn Lâm.

Sau khi Yến Hân đi rồi, Tưởng Mạn Lâm chế nhạo Đỗ Chính Đình: “Người ta cũng đã đi rồi, ông còn nhìn cái gì vậy?”

Đỗ Chính Đình nhìn bà, do dự một lúc rồi nói rất thản nhiên: “Tôi có thể thêm WeChat của Yến Hân được không?”

Đỗ Hữu Vi: "..."

Người hâm mộ hèn mọn đang cố gắng tìm cách thêm bạn bè trực tuyến với thần tượng?

Nhưng cha đang xin nhầm người rồi đó!

Cha ơi, làm ơn hãy thức tỉnh đi!

Tưởng Mạn Lâm chỉ để lại cho ông một bóng lưng lạnh lùng.

Vẫn là Trương Thiếu Ngôn đích thân lái xe đưa bọn họ trở về, trên đường đi Tưởng Mạn Lâm và Đỗ Chính Đình vẫn không nói chuyện, Trương Thiếu Ngôn cảm thấy có chút hoang mang.

Mẹ cô thực sự rất mạnh mẽ, nhưng bà cũng không thể chịu nổi khi Đỗ Chính Đình cứ luôn đi tìm đường chết như vậy.

Sau khi đưa gia đình của Đỗ Hữu Vi về nhà, Trương Thiếu Ngôn gọi Đỗ Hữu Vi lại nói với cô: "Buổi tối em về trở về, để ý một chút về tâm trạng của mẹ."

Đỗ Hữu Vi nhìn anh, giơ tay xoa đầu anh giống như ngày xưa anh làm với mình: "Chuyện này anh không cần lo lắng, mẹ em sẽ không bởi vì mẹ anh mà phản đối việc hai chúng ta ở bên nhau. Bà ấy cùng lắm là ly hôn với cha em thôi."

Trương Thiếu Ngôn: "..."

Anh càng hoảng sợ hơn.

Sau khi Tưởng Mạn Lâm về nhà, bà bắt đầu thu dọn đồ đạc, nói rằng bà sẽ về nhà cha mẹ mình vài ngày. Đỗ Chính Đình nhìn Tưởng Mạn Lâm đi tới đi lui thu dọn đồ đạc, sốt ruột nói: "Bà còn định tiếp tục quậy à? Hôm nay ăn tối với Yến Hân không phải rất tốt sao?"

Trong lúc thu dọn, Tưởng Mạn Lâm nói: “Tôi và cô ấy có quan hệ tốt, cũng không ảnh hưởng đến quan hệ xấu của tôi với ông.”

"..." Đỗ Chính Đình rất bất đắc dĩ, "Rốt cuộc thì bà muốn thế nào?"

“Tôi chỉ muốn về nhà vài ngày, khuất mắt không nhớ.” Tưởng Mạn Lâm đóng vali lại, cười với anh: “Vậy tôi đi đây.”

Đỗ Hữu Vi dẫn ba con chó đi lén nhìn chúng ngoài cửa, thấy Tưởng Mạn Lâm xách vali đi ra, cô cũng lo lắng: “Mẹ, mẹ thật sự muốn đi sao?”

“Ừ.” Tưởng Mạn Lâm dừng lại, ôm lấy cô: “Nhưng con yên tâm, mẹ sẽ không vì chuyện này mà phản đối con và Trương Thiếu Ngôn, điều mẹ có thể làm cùng lắm chính là ly hôn với cha của con.”

Đỗ Hữu Vi: "..."

Cô nắm lấy tay mẹ, đáng thương hỏi: "Làm sao để mẹ có thể tha thứ cho cha? Hay là mẹ kêu cha quỳ sầu riêng và bàn phím đi!"

Tưởng Mạn Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Để ông ấy oẳn tù tì đối mặt với gương đi. Nếu cha con thắng, mẹ sẽ tha thứ cho ông ta."

"..." Đỗ Hữu Vi buông tay ra, cười với bà: "Mẹ, mẹ đi từ từ thôi."