Chương 42: Anh sợ sao?

Cao Dã vừa nói xong, sắc mặt của Trương Thiếu Ngôn liền lạnh xuống: "Là ai?"

Cao Dã nói: "Chắc là một thợ quay phim của tổ tiết mục."

"Chắc là?"

Cao Dã mấp máy môi: "Bây giờ vẫn chưa tìm thấy người, chỉ có thể thấy trong camera giám sát."

Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một hồi, nói: "Biết rồi, để người của đội hỗ trợ cùng tìm kiếm."

"Vâng."

Cao Dã ra ngoài, Trương Thiếu Ngôn còn ở trong phòng bệnh, nhìn Tạ Kiến trước mặt. Ánh mắt của anh vừa quét qua, cả trái tim của Tạ Kiến như ngâm trong nước đá.

Trương Thiếu Ngôn đưa tay chỉnh ống tay áo vét của mình, hờ hững nói: "Người phóng hỏa hướng về phía ông hoặc con trai ông, mấy ngày nay ông nhớ coi chừng."

Tạ Linh đã khôi phục sắc mặt, nghe Trương Thiếu Ngôn nói kiểu này, sắc mặt lại trắng bệch: "Cha, con không muốn ở bệnh viện! Con muốn về nhà!"

Sắc mặt của Tạ Kiến cũng không tốt hơn, trong lòng của ông rất rõ ràng, người này tám chín phần vì ông mà tới, Tạ Linh chỉ bị liên lụy.

Trương Thiếu Ngôn nói xong, không tiếp tục ở phòng bệnh. Cao Dã chờ ở cửa, thấy anh ra liền đi theo.

Trương Thiếu Ngôn vừa đi về phòng bệnh của Đỗ Hữu Vi, vừa hỏi Cao Dã: "Thợ quay phim kia đã tra được chưa?"

"Tra được rồi." Cao Dã nói: "Dụ Hòa Quang, năm nay 51 tuổi, chưa lập gia đình, đã làm việc ở đài truyền hình được mười năm. Trước khi đến đài truyền hình, ông ta từng làm cung cấp tin tức cho một phòng làm việc, cũng làm thợ quay phim."

Cung cấp tin tức cho một phòng làm việc trong miệng Cao Dã nói khó nghe hơn chính là công ty của phóng viên.

"Phòng làm việc này mười năm trước đã giải tán, bọn họ từng vạch trần không ít tin tức có liên quan đến Yến nữ sĩ. Chuyện bao máu và búp bê vào năm đó, bọn họ có thể biết được."

"Yến nữ sĩ" là do Yến Hân kêu anh ta gọi.

Sau khi Trương Thiếu Ngôn nghe xong, nói: "Mau bắt người."

"Vâng ông chủ."

Câu chuyện của trại huấn luyện phát triển đến giờ đã lên hot search đến mấy lần, cảnh sát rất coi trọng chuyện này. Dụ Hòa Quang bây giờ chắc còn ở thành phố A, chẳng mấy chốc nữa sẽ có tin tức truyền đến.

Trương Thiếu Ngôn và Cao Dã vừa trở về phòng bệnh, Đỗ Dịch Chanh liền hỏi: "Thế nào, có tin tức sao?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Người chạy rồi, còn đang tìm."

Đỗ Dịch Chanh nhíu mày, không nói tiếp. Trương Thiếu Ngôn đi đến trước mặt Đỗ Hữu Vi, nói với cô: "Anh kêu Cao Dã giúp em xử lý việc xuất viện, chúng ta về nhà trước."

Anh không yên tâm để Đỗ Hữu Vi ở cùng bệnh viện với Tạ Linh và Tạ Kiến, bây giờ Trương Thiếu Ngôn chỉ muốn Đỗ Hữu Vi cách xa bọn họ ra.

Đỗ Hữu Vi không có ý kiến gì, lúc đầu cô cũng không bị thương, không cần nằm viện: "Diệp Văn Tu đâu? Bây giờ trại huấn luyện an toàn không?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Vừa xảy ra chuyện, bây giờ bên trại huấn luyện nhất định an toàn nhất, anh kêu Cao Dã giúp anh ta làm giấy xuất viện rồi."

"Vậy tốt rồi."

Làm xong thủ tục, Diệp Văn Tu ngồi xe Đỗ Dịch Chanh về trại huấn luyện, Đỗ Hữu Vi thì cùng Trương Thiếu Ngôn đi về nhà anh.

"Người phóng hỏa còn chưa bắt được, mặc dù mục tiêu của hắn đại khái là Tạ Kiến nhưng không có chuyện gì không thể xảy ra, em đừng đi đâu cả, ở trong nhà cho anh."

Đỗ Hữu Vi suy nghĩ một chút về từ "nhà" trong lời nói của Trương Thiếu Ngôn: "Không phải anh đồng ý với anh của em là sáng mai đưa em về nhà sao?"

Trương Thiếu Ngôn không chút xấu hổ nói: "Lúc đó chưa biết nghi phạm đã chạy, không tính."

"À..." Đỗ Hữu Vi nghĩ, nếu mẹ cô biết phạm nhân còn ở bên ngoài, đoán chừng cũng không muốn cô chạy khắp nơi, "Trường học làm sao bây giờ?"

"Anh sẽ giúp em nói một tiếng." Trương Thiếu Ngôn nói, nắm chặt tay của cô: "Yên tâm đi, hắn ta chạy không được lâu nữa đâu."

"Vâng."

Lại lần nữa vào nhà của Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi phát hiện trong nhà anh bỗng có rất nhiều vật dụng của phụ nữ. Trước kia Trương Thiếu Ngôn có mang về cho cô một bộ mỹ phẩm dưỡng da từ nước ngoài, cô để bộ mỹ phẩm đó ở đây, lúc này trong nhà lại có thêm rất nhiều quần áo và đồ rửa mặt của cô, quả thực cô có thể ở đây.

"Đây đều là anh mua?"

"Anh kêu thư ký Hồ chuẩn bị, em không thể cứ mặc đồ của anh." Lúc Trương Thiếu Ngôn nói lời này có chút mất tự nhiên, thật ra anh rất thích nhìn Đỗ Hữu Vi mặc đồ của anh, phong cách ăn mặc đó sẽ mang đến cho anh một cảm giác hưng phấn.

Nhưng hỏng bét cũng là do chuyện này, nếu để cô làm loạn rồi lỡ thấy cái gì thì hưng phấn để làm gì? Ngược lại là tự mình tra tấn.

"Oa, mắt chọn đồ của thư ký Hồ rất tốt nha, quần áo cô ấy chọn em đều rất thích!" Từ nhỏ Đỗ Hữu Vi đã thích mua quần áo, khi nhìn thấy nhiều quần áo mới như vậy, vui vẻ chọn lấy một bộ, đi đến trước gương to thử quần áo cầm trên tay: "Anh nhớ cảm ơn thư ký Hồ giúp em."

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn kéo cô ngồi xuống bên người, thâm thúy nhìn cô: "Vào lúc đám cháy xảy ra, em có sợ hãi không?"

Đỗ Hữu Vi gật đầu, lại lắc đầu: "Lúc đầu em thật sự bị dọa sợ, phòng kia không lớn, cảm giác lửa có thể cháy đến người em bất cứ lúc nào. Nhưng sau lúc gọi điện thoại cho anh đã tốt hơn rồi, nghe anh nói chuyện liền khiến cho em cảm giác anh ở ngay bên cạnh, em liền an tâm hơn nhiều."

Trương Thiếu Ngôn đưa tay ôm cô trong ngực, hơn "nửa ngày" mới nói: "Không sao, đã qua rồi."

"Vâng." Đỗ Hữu Vi gật đầu, sau đó bụng kêu một tiếng "Ùng ục".

"Ách. . . Hôm nay có chút kinh ngạc, em đói nhanh hơn bình thường." Đỗ Hữu Vi cố gắng cứu hình tượng của mình.

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, nắm tay của cô xuống lầu: "Cơm tối chuẩn bị xong rồi."

Lúc bọn họ ăn cơm nước xong xuôi, chuyện trại huấn luyện bị phóng hỏa càng hot trên mạng xã hội. Sau khi Đỗ Hữu Vi tắm xong, lấy máy tính lướt Weibo.

Video phòng khách bị cháy rất hot, ngoại trừ người phóng hỏa bị khiển trách thì cư dân mạng đều mắng tổ tiết mục sơ suất. May mắn thay là các idol tham gia huấn luyện đều không có danh tiếng gì, nếu đổi lại là các minh tinh đang hot thì fan hâm mộ có thể cho tất cả thành viên của tổ tiết mục đi chụp di ảnh.

Cảnh sát cũng luôn công bố tiến triển của vụ án, ảnh chụp của Dụ Hòa Quang cũng được công bố, quần chúng nhân dân cũng tích cực báo cáo.

Đỗ Hữu Vi nhìn ảnh của Dụ Hòa Quang, đối với hắn ta không có nhiều ấn tượng lắm, có thể nói là chưa từng gặp. Không nghĩ tới người này lại ác như vậy, ngay cả cô và Diệp Văn Tu còn xém bị thiêu chết.

Một tiếng xoạt, đèn của căn phòng bỗng bị tắt hết, máy tính cũng bị tắt theo. Trong biệt thự truyền đến tiếng kinh hô của người giúp việc, xem ra dưới lầu cũng không có điện.

Trương Thiếu Ngôn ở trong phòng tắm cũng rơi vào cảnh mất điện. Trong lòng của anh nhảy một cái, cảm giác khủng hoảng không ngừng tràn ra.

"Đỗ Hữu Vi!" Anh hô lớn một tiếng, dựa vào cảm giác tìm tới cửa, bỗng mở cửa ra.

Đỗ Hữu Vi đang tìm điện thoại của mình, vừa rồi lúc mất điện không dọa cô nhưng tiếng kêu của Trương Thiếu Ngôn lại làm cô sợ. Đỗ Hữu Vi cũng không để ý điện thoại nữa, đi về phía Trương Thiếu Ngôn: "Trương Thiếu Ngôn? Anh sao thế?!"

Nghe thấy giọng nói của Đỗ Hữu Vi, Trương Thiếu Ngôn lại bước nhanh hơn. Căn phòng này anh quen thuộc hơn Đỗ Hữu Vi, anh mò mẫn trong bóng tối tìm thấy Đỗ Hữu Vi, kéo cô vào trong ngực.

Bên tai Đỗ Hữu Vi là tiếng "Thùng thùng" do trái tim đập, Trương Thiếu Ngôn ôm cô rất chặt, như lúc từ đám cháy ra vậy, cánh tay anh còn hơi run.

"Trương Thiếu Ngôn, anh không sao chứ?" Cô nhẹ nhàng hỏi anh.

Trương Thiếu Ngôn một lát sau mới đáp: "Anh không sao."

Chỉ là anh nghĩ tới lúc Đỗ Hữu Vi vừa bị vây trong đám cháy vừa nói chuyện điện thoại với anh. Ngay lúc đó mỗi phút mỗi giây với anh đều là dày vò, đặc biệt là lúc nghe thấy tiếng tranh chấp truyền đến, lúc đó hoảng đến nỗi ngay cả điện thoại cũng cầm không nổi.

Thân thể tựa như sinh ra phản ứng kích động, chờ sau khi nghĩ lại xong, trong nháy mắt anh bị lôi trở lại cảm xúc lúc đó. Anh sợ nếu Dụ Hòa Quang trả về sẽ có khả năng gây nguy hiểm cho Đỗ Hữu Vi.

"Cái đó, Trương Thiếu Ngôn. . ." Đỗ Hữu Vi yếu ớt mở miệng, "Vừa rồi anh chuẩn bị đi tắm sao?"

Trương Thiếu Ngôn ừ một tiếng.

Đỗ Hữu Vi nói: "Vậy bây giờ... có phải anh không mặc quần áo..."

Khí hậu mùa thu đã chuyển lạnh, đồ Đỗ Hữu Vi mặc trên người cũng là áo dài và quần dài, mặc dù không thể trực tiếp cảm nhận xuyên qua quần áo nhưng mặt của Đỗ Hữu Vi dán trên ngực của anh, có thể cảm nhận được làn da bóng loáng của anh.

...Trên người anh không mặc gì nha!

Vì nghĩ Trương Thiếu Ngôn không mặc gì nên Đỗ Hữu Vi cũng không dám di chuyển. Cô sợ không cẩn thận liền đυ.ng phải cái gì không nên đυ.ng.

Cô vừa hỏi xong, cả phòng lâm vào cảnh trầm mặc ngắn ngủi. Đỗ Hữu Vi thật sự sợ sau khi đèn sáng, Trương Thiếu Ngôn nude đứng trước mặt mình.

"Nếu không... anh về phòng tắm trước đi. . ."

Đỗ Hữu Vi vừa nói xong, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.

L*иg ngực và cánh tay trần trụi của Trương Thiếu Ngôn xuất hiện trong mắt Đỗ Hữu Vi, cô cố gắng khống chế tầm mắt của mình, để cho bản thân không nhìn chỗ không nên nhìn.

Có người gõ cửa một cái, hỏi Trương Thiếu Ngôn ở trong phòng: "Tiên sinh, ngài và Đỗ tiểu thư không sao chứ? Vừa rồi bị đứt cầu dao nên không có điện, bây giờ đã xử lý xong."

"Ừ. . ." Giọng nói của Trương Thiếu Ngôn truyền vào tai cô, Đỗ Hữu Vi liều mạng nghĩ nên làm thế nào để hóa giải tình cảnh lúng túng hiện tại.

"Đỗ Hữu Vi." Trương Thiếu Ngôn kêu cô một tiếng. Đỗ Hữu Vi lập tức nói: "Có!"

Trương Thiếu Ngôn có chút ngoắc môi, thấp giọng hỏi: "Em có muốn tự mình xác nhận anh có mặc quần áo hay không?"

". . ." Không được rồi, kiểu này có nhục nhã nha.

Trương Thiếu Ngôn không đợi câu trả lời của cô, nắm chặt tay cô làm bộ muốn hướng xuống. Đỗ Hữu Vi kinh ngạc đến mức tóc cũng muốn dựng lên, bỗng nhiên đẩy anh ra.

Sau khi kéo khoảng cách, cô đã thấy bên hông Trương Thiếu Ngôn có một cái khăn.

Bất kể nói thế nào, dù sao có cũng tốt hơn không có.

Trương Thiếu Ngôn thấy cô luôn dò xét khăn trên người mình, mang theo vui vẻ hỏi: "Có phải thấy anh có quấn khăn liền cảm thấy tiếc nuối?"

"Không có, cảm ơn." Đỗ Hữu Vi ý chí sắt đá nói.

Trương Thiếu Ngôn để tay trên khăn bên hông, Đỗ Hữu Vi lập tức khẩn trương nói: "Anh muốn làm gì?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Che kín một chút, để tránh bị em thấy cái gì đó."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Trương Thiếu Ngôn lại vọt vào tắm, sau khi đi ra liền ôm Đỗ Hữu Vi đi ngủ. Trải qua đám cháy kinh hồn vào hôm nay, hai người đều mệt. Lúc Đỗ Hữu Vi sắp ngủ đột nhiên gọi anh: "Trương Thiếu Ngôn."

"Hả?" Giọng nói của Trương Thiếu Ngôn mang theo giọng mũi nồng đậm còn nghe có chút buồn ngủ. Đỗ Hữu Vi nhắm mắt lại, giọng nói cũng rất thấp: "Hôm nay anh sợ hãi sao?"

Trương Thiếu Ngôn không nói gì, Đỗ Hữu Vi như trấn an nói: "Không sao hết, mọi chuyện đã qua rồi."

Đây là Trương Thiếu Ngôn nói với cô, nhưng cô cảm thấy cũng thích hợp để nói với Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một lát, trong bóng tối chuẩn xác hôn lên trán của Đỗ Hữu Vi: "Ừ, không sao."

Hai người dần ngủ say, nửa đêm, Trương Thiếu Ngôn bỗng bị ác mộng, sau khi tỉnh giấc, phát hiện Đỗ Hữu Vi trong ngực, rất nhanh lại bình tĩnh.

Cô vẫn còn, cô không có việc gì.

Trương Thiếu Ngôn nhìn Đỗ Hữu Vi rất lâu mới ngủ thϊếp đi.

Sáng hôm sau, Trương Thiếu Ngôn nhận được điện thoại của Cao Dã, nói Dụ Hòa Quang đã bị bắt.

Trương Thiếu Ngôn biết hắn ta không trốn được bao lâu, nhưng không nghĩ lại nhanh như vậy.

"Đại khái là hắn cảm thấy mình không rời khỏi thành phố A được nên đêm qua hắn đi tìm Tạ Kiến."

Tạ Kiến không phải là người bản địa, lần này tới thành phố A cũng là vì trong một tin tức thấy chuyện của Tạ Linh. Hôm qua ông ta và Tạ Linh xuất viện liền đến một khách sạn ở thành phố A, không nghĩ tới là Dụ Hòa Quang vậy mà muốn đốt khách sạn đó.

Cảnh sát phái người đi theo Tạ Kiến và Tạ Linh, sau khi Dụ Hòa Quang xuất hiện liền bị họ bắt ngay tại chỗ.

"Bây giờ Dụ Hòa Quang đang ở cục cảnh sát, Tạ Kiến cũng tới hỗ trợ điều tra."

Trương Thiếu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: "Bây giờ tôi lập tức tới cục cảnh sát."

"Vâng."

Đỗ Hữu Vi đang ăn sáng với Trương Thiếu Ngôn, nghe thấy anh muốn đi ra ngoài, trực giác chính là Dụ Hòa Quang bị bắt: "Thế nào? Có tin tức của người phóng hỏa?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn để điện thoại xuống, nhìn cô: "Lát nữa anh phải ra ngoài một chút, em ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi bất cứ đâu."

Đỗ Hữu Vi nói: "Em có thể đi cùng anh không?"

Trương Thiếu Ngôn không đồng ý: "Nghe lời anh, ở trong nhà an toàn nhất."

Đỗ Hữu Vi phản bác: "Bên cạnh anh mới an toàn nhất!"

". . ." Câu nói này vậy mà khiến Trương Thiếu Ngôn cạn lời. Anh đưa tay sờ tay cô, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ: "Vậy thì lát nữa đi, em nhất định phải ở bên cạnh anh, một tấc cũng không rời."

"Được, không có vấn đề."

Đỗ Hữu Vi ăn hai ba miếng đã giải quyết xong bữa sáng, nhanh chóng thay quần áo đi ra ngoài với Trương Thiếu Ngôn.

Trong cục cảnh sát, nhân viên cảnh sát đang thẩm vấn Dụ Hòa Quang, Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi còn có hỗ trợ điều tra Tạ Kiến ở bên ngoài nghe.

"Tạ Kiến đúng là đáng đời, lần này không khiến hắn chết cũng coi như mạng hắn lớn."

Nhân viên cảnh sát gõ bàn một cái, nhắc nhở hắn ta chú ý ngôn từ.

Dụ Hòa Quang bật cười một tiếng, nói tiếp: "Năm đó lúc tôi còn làm ở công ty săn ảnh thì biết tên Tạ Kiến này. Các anh có biết Yến Hân không? Anh hỏi cha anh một chút thì biết kiểu gì cha anh cũng là fan hâm mộ của Yến Hân. Tạ Kiến này cũng thích cô ấy, ỷ vào trong nhà mình có mấy đồng tiền dơ bẩn liền không chút kiêng kỵ theo đuổi cô ấy. A, thật sự chết cười, lúc ấy trong cả nước có bao nhiêu công tử có tiền muốn theo đuổi Yến Hân? Tạ Kiến cũng chỉ là một con tép."

Sắc mặt Tạ Kiến rất không tốt, hai tay ông ta ôm ngực đứng bên ngoài, nhíu mày rất sâu.

"Nói tình tiết có liên quan đến vụ án."

"Cái này có liên quan đến vụ án." Dụ Hòa Quang giống như biết bên ngoài có người nhìn, liếc một cái ra bên ngoài cửa kính thủy tinh lại trùng hợp rơi vào vị trí Tạ Kiến đứng: "Nếu không do Tạ Kiến này, thì có thể gây ra chuyện gì sao? Tôi rất kỳ quái, vì sao các anh không bắt hắn đi? Hắn ta theo đuổi không thành liền thẹn quá hóa giận gửi cho Yến Hân mấy món kinh khủng để uy hϊếp! Nếu không phải vì hắn, sao Yến Hân lại đột nhiên rời khỏi ngành giải trí chứ?!?"

Đỗ Hữu Vi sửng sốt, xem ra Dụ Hòa Quang này cũng là fan cuồng của Yến Hân, hắn ta cho rằng Tạ Kiến làm hại Yến Hân, cho nên bây giờ tìm Tạ Kiến trả thù? Qua hai mươi năm mới trả thù?

"Anh làm những việc này, là vì trả thù Tạ Kiến? Chuyện này đã qua lâu như vậy, bây giờ anh mới nổi lên lòng trả thù?"

"Dĩ nhiên không phải!" Giọng nói của Dụ Hòa Quang đột nhiên cao lên, cảm xúc có vẻ hơi kích động, cảnh sát lại cảnh cáo hắn một chút, hắn mới bình tĩnh: "Tạ Kiến chính là con rùa đen rút đầu, vào năm đó, sau khi những việc làm của hắn bị tra được, lập tức chạy ra nước ngoài! Hắn nghĩ chỉ cần rời khỏi Trung Quốc liền không sao rồi? A, thế nhưng cả đời tôi đều nhớ chuyện này!"

Cảnh sát lại hỏi: "Từ lúc nào anh phát hiện Tạ Linh là con trai của Tạ Kiến?"

"Ngay lúc Tạ Linh tới ABA tham gia tuyển chọn, Tạ Linh và Tạ Kiến quá giống nhau, tôi tìm bạn bè trước kia giúp tra một chút, cha của Tạ Linh quả nhiên là Tạ Kiến. Tạ Kiến về từ hai năm trước, sau khi về nước cũng không dám đến thành phố A, luôn ở nơi khác làm ăn. Tôi muốn đem đầu của con rùa rút đầu ra, thế là gửi cho Tạ Linh bao máu và búp bê y như năm đó, quả nhiên liền câu được hắn."

"Sau khi thấy anh ta, anh liền có ý định thiêu chết?"

"Đúng vậy, năm đó hắn gửi thư đe dọa cho Yến Hân chính là viết sẽ gϊếŧ chết cô ấy trong biển lửa. Như vậy tôi liền để hắn chết trong biển lửa."

"Nhưng con trai của anh ta và hai người bị hại không có quan hệ với chuyện này."

"Chuyện này chỉ có thể trách bọn họ, ai bảo bọn họ cũng ở đó? Người tôi muốn gϊếŧ chỉ có Tạ Kiến."

Quá trình thẩm vấn tiến hành rất thuận lợi, Dụ Hòa Quang thú nhận tội ác của mình, chuẩn bị đưa đi phán quyết.

Ngay lúc cảnh sát chuẩn bị áp tải Dụ Hòa Quang đi, đột nhiên có một người cảnh sát chạy vào, thần sắc vừa hoảng hốt vừa khẩn trương còn có chút hoảng sợ: "Đội trưởng..."

"Có chuyện gì?" Người được gọi là đội trưởng không kiên nhẫn trả lời: "Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện gì cũng phải bình tĩnh, vội cái gì?"

"Là, là..." Người chạy tới điều chỉnh trạng thái của mình, biểu cảm nghiêm túc báo cáo: "Là Yến Hân tới, nói muốn gặp Dụ Hòa Quang."

Người trong phòng đều sửng sốt, đội trưởng cũng có chút cứng đờ, hơi không theo kịp tiết tấu: "Cậu nói cái gì?"

Đối phương nói: "Đội trưởng, tỉnh táo! Tôi nói là Yến Hân tới, muốn gặp Dụ Hòa Quang."

Trương Thiếu Ngôn không chờ bọn họ kịp phản ứng, nhấc chân đi ra ngoài. Đỗ Hữu Vi theo sát sau lưng anh, cùng đi ra tìm Yến Hân.

Người tới đúng là Yến Hân, mặc dù trong cục cảnh sát có rất nhiều người trẻ tuổi nhưng Yến Hân là một truyền thuyết trong ngành giải trí, rất nhiều người đều nghe qua danh tiếng của bà. Những cảnh sát lớn tuổi bây giờ đã đánh mất năng lực suy tư, toàn bộ đều như bị tê liệt.

Trương Thiếu Ngôn bước nhanh đi tới, biểu cảm nhìn qua có mấy phần không vui: "Sao mẹ lại chạy tới đây?"

Yến Hân lấy kính râm trên mặt mình xuống, cười nhìn anh: "Nghe nói người phóng hỏa đã bị bắt, còn là vì báo thù cho mẹ, đương nhiên mẹ phải đến xem."

Một cảnh sát trung niên cách đó không xa bỗng che tim của mình, hít một hơi: "Thật, thật sự là Yến Hân!"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô phảng phất có thể thấy phản ứng của cha cô khi nhìn thấy Yến Hân.

Hai nhân viên cảnh sát vừa rồi cũng đi từ bên trong ra, đứng bên cạnh Yến Hân: "Cô là Yến Hân?"

Yến Hân cười, trừng mắt nhìn hai nhân viên cảnh sát: "Không thể giả được."

". . ." Đối phương trầm mặc một hồi, hỏi, "Cô muốn gặp Dụ Hòa Quang?"

"Đúng vậy, hi vọng các anh có thể dàn xếp một chút, không cần quá lâu, mười phút là được."

Đối phương suy tính một lát, gật đầu nói: "Đi theo tôi."

"Chờ một chút." Trương Thiếu Ngôn ngăn Yến Hân lại, "Dụ Hòa Quang kia là fan cuồng của mẹ, mẹ đi gặp hắn sẽ có nguy hiểm."

Cảnh sát nói: "Chúng tôi không phải để trưng."

Yến Hân thuận theo đó nói: "Yên tâm đi, nơi này là cục cảnh sát, con đang hoài nghi năng lực của cảnh sát nước mình sao?"

Trương Thiếu Ngôn không nói gì nữa, cùng với Đỗ Hữu Vi đi theo bà. Tạ Kiến nhìn người phụ nữ đi tới, liếc mắt một cái liền nhận ra là Yến Hân. Cả người ông ta đều chấn động, không thể tin nhìn bà.

Ngay cả một ánh mắt Yến Hân cũng không cho ông ta, trực tiếp đi vào phòng thẩm vấn.

Dụ Hòa Quang vẫn luôn cúi thấp đầu ngồi ở đó, phát giác đối diện có người ngồi xuống, ngước mắt nhìn thoáng qua, liền kích động đứng bật lên.

"Thành thật ngồi xuống cho tôi." Nhân viên cảnh sát giữ hắn ta ngồi xuống ghế, ngữ khí cường ngạnh cảnh cáo.

Dụ Hòa Quang lại vùng vẫy hai lần, thấy không thoát được liền hô về phía Yến Hân: "Cô là Yến Hân, cô đã trở về! Tôi biết cô sẽ không bỏ rơi chúng tôi! Cô không cần phải sợ, cái tên Tạ Kiến kia không dám làm gì cô nữa đâu!"

Yến Hân tháo kính râm xuống, nhìn hắn sau đó cong môi cười: "Tôi nghĩ anh có hiểu lầm rồi, chuyện tôi ở ẩn không hề có một chút quan hệ với Tạ Kiến, tôi thậm chí còn không nhớ anh ta là ai."

Sắc mặt Tạ Kiến tái nhợt xuống dưới, trong mắt đều là đau thương.

"Vậy vì sao cô lại ở ẩn? !"

Cảm xúc của Dụ Hòa Quang lần nữa chấn động, Yến Hân nhìn hắn ta, thần sắc bình thản nói: "Không vì cái gì cả, chỉ là muốn ở ẩn."

Trong phòng an tĩnh một hồi, sau đó Dụ Hòa Quang bệnh trạng nở nụ cười, tiếng sau cao hơn tiếng trước: "Cô đừng giả bộ, lúc tôi đi tìm Tạ Kiến, hắn sợ đến cái gì cũng nói. Cô ở ẩn chính là để kết hôn, sinh con! Trương Thiếu Ngôn là con trai của cô đúng không?!"

Yến Hân hoàn toàn không bị hù dọa, vẫn bất động như núi ngồi ở đó: "So với cái này, tôi càng hiếu kỳ, vì sao tôi không thể ở ẩn?"

"Vì sao? Bởi vì cô còn những fan hâm mộ! Nếu cô ở ẩn chính là phản bội chúng tôi, vứt bỏ chúng tôi!"

"A." Yến Hân đùa cợt cười một tiếng, nghe "đạo lí" của hắn: "Các người yêu tôi bao nhiêu? Cái các người gọi là yêu tôi chính là tôi từ chối lời cầu hôn của các người thì liền gửi bao máu cho tôi? Bởi vì không cam tâm liền gϊếŧ người phóng hỏa thậm chí ngay cả người vô tội cũng không buông tha? Ngại quá, loại yêu này của các người tôi không chịu nổi."

Dụ Hòa Quang bị nói đến khựng lại một chút nhưng rất nhanh lại kịch liệt phản bác: "Nếu không có chúng tôi, những fan hâm mộ ủng hộ cô, yêu thích của cô, cô còn có thể là Yến Hân sao?"

Yến Hân nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Không có các người, tôi vẫn là Yến Hân."

"Thì ra cô vừa cuồng vọng vừa tự đại như vậy!"

"Tôi cuồng vọng và tự đại?" Yến Hân cười: "Cuồng vọng và tự đại không phải là các người sao? Không phải là các người coi trọng mình lắm sao? Từ nhỏ tôi đã thích diễn xuất, tôi bước vào ngành giải trí cũng vì đam mê, không phải vì tôi thích các người. Đương nhiên tôi rất cảm ơn những fan hâm mộ ủng hộ, yêu thích tôi. Tôi để cho các người yêu thích, các người thật sự ảo tưởng nặng như vậy sao? Chẳng qua các người chỉ cảm động bản thân đã làm gì thôi."

Dụ Hòa Quang bị nhân viên cảnh sát giữ lấy, bộ dáng không phục, Yến Hân thở phào nói: "Tôi đã nói rồi, thứ tôi yêu thích là diễn xuất, mỗi một bộ phim, mỗi một vai diễn, tôi đều dùng cố gắng để thực hiện. Mỗi lần tôi lấy được giải thưởng, đạo diễn và ban giám khảo đều khen tôi có tiến bộ hoặc là lúc tôi diễn đặc biệt tốt thì tôi đều cao hứng mở web ra, muốn thấy các fan nói thế nào. Kết quả là không có mấy người quan tâm đến diễn xuất của tôi. Các người luôn nói thích tôi, nhưng các người có bao giờ nghiêm túc nhìn nhận diễn xuất của tôi? Lúc đó chỉ cần nhìn mặt tôi liền có thể trở thành chủ đề nói chuyện."

Dụ Hòa Quang bị bà nói đến trầm mặc, lúc lâu sau mới nói một câu: "Luôn có người thích xem cô diễn xuất, vì bọn họ, cô không thể kiên trì sao?"

Yến Hân cười, nói: "Cái nghề này đối nữ diễn viên rất khắc nghiệt. Hơi lớn tuổi liền không có khả năng sống trên màn ảnh, chỉ có thể lui đi diễn phim truyền hình. Nhưng dù là phim truyền hình, thì chỉ có những vai già cả. Nếu đã như thế thì sao không rời khỏi giới giải trí lúc đẹp nhất, như vậy mọi người mới nhớ tới Yến Hân, Yến Hân cũng trở nên mỹ lệ. Tôi thừa nhận, tôi làm như vậy là rất ích kỷ."

Yến Hân nói xong liền chuẩn bị rời đi. Sau khi đi hai bước, bà quay lại nhìn Dụ Hòa Quang: "À đúng rồi, hôm nay anh làm những việc này đều là vì anh tự báo thù cho mình, chỉ có anh không cam lòng mà thôi, đừng nói là vì tôi. Tôi đã ở ẩn hai mươi năm, tôi không muốn nhận chuyện này."