Chương 34: Chung phòng

Đỗ Hữu Vi bị Yến Hân hỏi cho tỉnh cả người, cô còn chưa đồng ý sẽ ở lại mà sao đã bắt đầu thảo luận về vấn đề phòng ở rồi?

"Chuyện này. . .Nếu con ở đây, chắc là hai phòng ạ." Trương Thiếu Ngôn và Yến Hân đều nhìn cô, Đỗ Hữu Vi cảm thấy mình rất áp lực.

Yến Hân gật đầu, như đang suy tư điều gì, sau chốc lát có chút tiếc nuối nhìn cô: "Nhưng nơi này chỉ còn một phòng thôi."

". . ." Dì nghiêm túc sao? Đừng tưởng dì đẹp mà dì nói gì con cũng tin: "Biệt thự này lớn như thế, phòng ở cũng phải tầm mười phòng ạ?"

Yến Hân nghiêm túc đếm cùng cô: "Phòng ở không ít, nhưng người trong nhà cũng rất nhiều, đầu bếp, người làm vườn, nữ hầu liền chiếm một nửa, sau đó ngoại trừ phòng ngủ của dì, còn một thư phòng và một phòng tập thể dục, Tuyết Cầu cũng có phòng của mình. Lại thêm Cao Dã và lái xe cũng ở đây, nên chỉ còn một phòng."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Vậy những người mà dì nói đang nơi đâu? Bọn họ đâu rồi? ? ?

Như đọc hiểu ánh mắt hoài nghi của cô, Yến Hân nói tiếp: "Hôm nay các con muốn tới bàn chuyện, dì dặn những người khác ở trong phòng của mình, muốn dì kêu họ ra không?"

". . . Không cần đâu ạ." Đỗ Hữu Vi mấp máy môi, nói: "Cái kia. . ."

"Vậy chúng ta ở một phòng." Trương Thiếu Ngôn nói.

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô muốn nói là đưa cô về nhà đi!

"Được rồi, vậy bây giờ mẹ kêu Tiểu Ngọc đi sắp xếp phòng ngủ." Đỗ Hữu Vi thấy Yến Hân thật sự kêu người giúp việc, xem ra trong nhà vẫn có người khác.

Nghĩ lại cũng đúng, dù sao dì ấy là một người không ai chăm sóc sẽ sống không quá một tuần.

Tốn sinh lực như vậy còn không bằng cô nuôi một chậu cây tiên nhân cầu trên ban công.

Cao Dã và lái xe, mỗi người một phòng, tạm thời trở về phòng nghỉ ngơi, đầu bếp cũng không biết từ đâu đi ra, bắt đầu chuẩn bị buổi tối.

Đỗ Hữu Vi và Trương Thiếu Ngôn đến căn phòng mà Yến Hân chuẩn bị cho họ, căn phòng này là phòng mà Trương Thiếu Ngôn ở, mặc dù anh không tới đây thường xuyên nhưng mỗi ngày đều có người quét dọn.

Sau khi vào phòng, Đỗ Hữu Vi đứng trước cửa không hề động đậy. Trương Thiếu Ngôn cởϊ áo khoác âu phục ra, treo một bên, quay đầu lại nhìn cô một cái.

Khóe miệng không tự giác cong lên, Trương Thiếu Ngôn bỗng nổi lên ý muốn trêu Đỗ Hữu Vi. Anh nới lỏng cà vạt, mở nút đầu tiên trên áo sơ mi ra, đi về phía cô.

Đỗ Hữu Vi nhìn anh, cả người đều đề phòng, còn vô thức lui về sau. Phía sau cô là vách tường, chưa lùi được hai bước liền bị kẹt.

Trương Thiếu Ngôn đi đến, khom lưng nhìn cô, cố ý lại gần. Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu, từ góc độ này có thể thấy xương quai xanh như ẩn như hiện.

Không thể không nói xương quai xanh của anh rất gợi cảm.

Bình thường Trương Thiếu Ngôn đều mặc âu phục, tự bọc mình lại, khó lộ ra miếng thịt nào, Đỗ Hữu Vi không kìm được nhìn cổ anh. Phát giác được ánh mắt của cô rơi vào đâu, khóe môi Trương Thiếu Ngôn cong lên rõ ràng hơn: "Em đang nhìn gì vậy?"

"Không, không có gì." Đỗ Hữu Vi thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm mũi chân mình: "Trương Thiếu Ngôn, em cảm thấy em nên về nhà!"

Trương Thiếu Ngôn "Hả?" một tiếng, nhìn cô: "Nhưng vừa rồi anh đã kêu Cao Dã nói với người nhà của em rồi, đêm nay chúng ta ở tạm bên ngoài."

"A?" Đỗ Hữu Vi không nghĩ tới anh đã nhanh như vậy, hơi kinh ngạc ngẩng đầu: "Mẹ em nói thế nào?"

"Dì rất thấu tình đạt lý, bà ấy nói mưa lớn quả thật nguy hiểm, nên kêu chúng ta an tâm ở ngoài."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Đây là mẹ ruột của cô sao?!

Trương Thiếu Ngôn thấy chóp mũi cô đã toát ra mồ hôi, rốt cuộc cũng kéo khoảng cách: "Em đang nghĩ gì đấy? Đêm nay em ngủ trên giường, anh ngủ trên ghế sô pha."

Đỗ Hữu Vi ngẩn người, trong phòng đúng là có một chiếc ghế sô pha.

"Cốc cốc" tiếng đập cửa truyền đến, Trương Thiếu Ngôn đi qua Đỗ Hữu Vi còn đang xuất thần, mở cửa. Người gõ cửa là tiểu Ngọc đang đứng ở bên ngoài, trong tay còn ôm một bộ đồ ngủ cho nữ: "Thất gia, đây là đồ ngủ và khăn mặt cho Đỗ tiểu thư, còn có đồ rửa mặt."

"Ừ, cảm ơn." Trương Thiếu Ngôn nhận đồ trên tay cô ấy, tiểu Ngọc cung kính khom người với anh, liền rời đi.

Trương Thiếu Ngôn đưa đồ trong tay cho Đỗ Hữu Vi, hỏi cô: "Em có muốn thử một chút coi có rộng không?"

"Không, không cần." Đỗ Hữu Vi lắc đầu: "Dù sao cũng đi ngủ, không sao cả."

"Ừ" Trương Thiếu Ngôn cười, đưa tay gõ nhẹ trên trán cô: "Xuống ăn cơm tối."

"À. . . Được." Nghe ăn cơm tối, Đỗ Hữu Vi hơi lấy lại tinh thần.

Trong nhà Yến Hân có tất cả hai đầu bếp, hai người đó đang khí thế ngất trời mà chuẩn bị cơm tối. Nghe nói tối nay Thất gia đưa nàng dâu tương lai tới gặp mẹ mình, hai người cũng không dám làm qua loa nên chuẩn bị một bàn ăn lớn.

Từ lúc Yến Hân hơn mười tuổi đã được người khác nuông chiều, khẩu vị cũng rất “xảo quyệt”. Trong nhà bà có hai đầu bếp là do Trương Minh Hạc và Trương Thiếu Ngôn đặc biệt tìm đến. Tay nghề của đầu bếp tất nhiên không cần nói, Yến Hân cũng không thể bắt bẻ, Đỗ Hữu Vi cũng ăn rất vui vẻ.

Thậm chí cả chuyện ở cùng một phòng với Trương Thiếu Ngôn cũng quên mất.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Đỗ Hữu Vi vọt lên lầu tắm, Trương Thiếu Ngôn hàn huyên với mẹ anh một hồi mới lên lầu.

Trước khi đi, Yến Hân gọi anh lại, nói: "Cố lên nha!"

". . ." Trương Thiếu Ngôn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Hữu Vi còn đang học đại học."

Yến Hân kinh ngạc che miệng mình: "Oa, vậy con muốn thủ thân như ngọc đến khi con bé tốt nghiệp sao?"

". . ."

"Con có thể nhịn được không?"

"Ngủ ngon." Trương Thiếu Ngôn quay người đi. Yến Hân ngồi trên ghế sa lon, ôm tuyết cầu trong ngực: "Cầu Cầu à, Thiếu Ngôn thảm quá rồi, đúng không? Thật khiến người khác đau lòng."

Trước khi Trương Thiếu Ngôn lên tới, Đỗ Hữu Vi đã tắm xong, nghe thấy tiếng mở cửa, cực nhanh nhảy lên giường đắp chăn. Trương Thiếu Ngôn đi tới, nhìn cô một cái: "Đắp chặt kín như thế, em không nóng sao?"

"Không nóng." Đỗ Hữu Vi kiên định trả lời.

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, hỏi cô: "Em tắm xong rồi?"

"Ừ."

"Vậy anh đi tắm."

Anh nói xong liền vào phòng tắm, Đỗ Hữu Vi nghe thấy tiếng nước truyền đến, mới bò từ trong chăn ra. Không được, cô quá khẩn trương rồi! Coi như Trương Thiếu Ngôn nói anh ngủ trên ghế sô pha, bọn họ vẫn ngủ chung một phòng!

Đỗ Hữu Vi càng không ngừng cổ vũ bản thân, để mình bình tĩnh lại, thật vất vả mới bình tĩnh được, tiếng nước trong phòng tắm cũng ngừng. Trương Thiếu Ngôn lấy máy sấy, tiếng "Ong ong" truyền đến, chẳng được bao lâu, tiếng đó cũng ngừng lại, Trương Thiếu Ngôn mặc đồ ngủ từ bên trong đi ra.

Đỗ Hữu Vi nhìn anh, ngẩn ra một chút. Bình thường Trương Thiếu Ngôn đều chải mái lên, lúc này gội đầu, tóc mái cũng để xuống, nhìn qua rất mềm mại.

"Thế nào?" Cảm giác được ánh mắt của Đỗ Hữu Vi dừng trên người mình, Trương Thiếu Ngôn đi đến ghế sa lon, ngồi xuống, nhìn cô.

Đỗ Hữu Vi ho một tiếng, ấp úng nói: "Không, không có gì, chỉ là đột nhiên anh không chải tóc mái lên, nhìn rất đẹp."

Trương Thiếu Ngôn ngẩn người, như không nghĩ tới cô lại nói chuyện này: "Thật sao?"

Giọng nói của anh mang theo ý cười, Đỗ Hữu Vi nghe được có chút xấu hổ. Chắc Trương Thiếu Ngôn cảm thấy mình là một người mê trai!

"Khục, ý em là, khi anh tóc mái lên nhìn rất lạnh lùng, bây giờ không chải lên nhìn nhu hòa hơn nhiều." Đỗ Hữu Vi biện hộ cho mình: "Rất thân thiết."

"Thân thiết?" Trương Thiếu Ngôn cảm thấy từ này khá mới mẻ, "Đây là lần đầu tiên có người dùng từ thân thiết này đánh giá anh."

". . . Là vì họ chưa thấy dáng vẻ anh thả tóc mái xuống." Không biết có phải là vì anh vừa tắm xong không mà Đỗ Hữu Vi cảm thấy Trương Thiếu Ngôn không chỉ thân thiết, còn có chút. . . Ôn nhu.

Mặt của anh và Yến Hân nhìn giống hệt nhau, chỉ là lúc anh chải tóc mái lên nhìn rất lãnh khốc, uy áp quá mạnh, khiến người ta không để ý đến khí chất của anh. Bây giờ Trương Thiếu Ngôn mặc đồ ở nhà, ngồi trên ghế sa lon, tóc mái cũng mềm oặt trên trán, không mang đến lực công kích.

"Anh nhìn rất đẹp!"

Càng giống một người bình thường, không phải là thất gia được mọi người cung phụng.

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô, cong môi: "Em thích thế này?"

"Ừm!"

"Vậy mỗi ngày anh đều cho em xem."

Đỗ Hữu Vi nháy mắt mấy cái: "Anh chuẩn bị đổi kiểu tóc?"

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, không trả lời cô, nằm trên ghế salon.

Trương Thiếu Ngôn cao 1m88, nằm trên ghế salon có vẻ hơi chật. Đỗ Hữu Vi nhìn anh một hồi, nói: "Trương Thiếu Ngôn, nếu không em ngủ trên sô pha đi."

Trương Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn về phía cô, tóc mái cũng đi theo: "Đừng làm loạn, ngoan ngoãn ngủ đi."

"Em nói thật." Đỗ Hữu Vi dứt khoát nhảy xuống giường, đi đến bên cạnh Trương Thiếu Ngôn: "Cái sô pha này quá nhỏ rồi, khẳng định ngủ không ngon. Chiều cao của em phù hợp, anh lên giường ngủ đi."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Em ngủ trên ghế sô pha cũng không ngon."

"Thế nhưng. . ."

Cô còn chưa nói xong, Trương Thiếu Ngôn liền giữ chặt tay cô, dùng sức, kéo cô vào trong ngực.

Đỗ Hữu Vi trực tiếp ngã lên người anh, vừa hét một tiếng liền đυ.ng phải l*иg ngực cứng rắn. Một tay Trương Thiếu Ngôn nắm eo, một tay giữ lấy gáy, giam cô trong ngực mình: "Em muốn ngủ trên ghế sô pha? Vậy ngủ đi."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Em muốn ngủ trên ghế sô pha, không phải muốn ngủ với anh!

...Thật ra em cũng từng muốn...

Lỗ tai cô dán lên tim Trương Thiếu Ngôn, có thể nghe thấy tiếng tim đập của anh, bịch bịch, chồng lên tiếng tim đập của bản thân.

"Trương Thiếu Ngôn. . ." Cô động đậy, sau đó bị Trương Thiếu Ngôn ôm chặt hơn.

"Đừng nhúc nhích, để anh ôm một chút." Trương Thiếu Ngôn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hít mùi hương trên tóc cô.

Đỗ Hữu Vi rất khẩn trương nhưng không dám động nữa, Trương Thiếu Ngôn ôm cô thật lâu, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng: "Đỗ Hữu Vi, em là đầu gỗ sao?"

". . ." Đỗ Hữu Vi rất không phục: "Không phải anh nói em không nên động sao?"

"A, vậy bây giờ anh nói em hôn anh, em cũng hôn sao?"

". . ." Thân thể Đỗ Hữu Vi cứng lại một chút, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi Trương Thiếu Ngôn.

Cũng không phải chưa từng hôn qua, cô không sợ đâu!

Trương Thiếu Ngôn hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng đảo khách thành chủ, tham lam chiếm lấy môi Đỗ Hữu Vi. Hô hấp của hai người quấn lấy nhau, càng ngày càng khó phân, Trương Thiếu Ngôn chợt ngừng lại, kéo khoảng cách với cô.

Mặt Đỗ Hữu Vi đã đỏ bừng vì hôn kịch liệt, Trương Thiếu Ngôn đưa tay sờ lên mặt cô, sau đó ôm vào ngực.

"Chờ em tốt nghiệp đại học..."

Giọng nói của Trương Thiếu Ngôn rất nhẹ, còn mang theo cảm xúc vừa mập mờ vừa mông lung, Đỗ Hữu Vi nghe được, tai liền đỏ lên, tựa đầu vào ngực anh.

Đợi cô tốt nghiệp đại học cái gì, cô nghe không hiểu...

Trương Thiếu Ngôn lại ôm Đỗ Hữu Vi một hồi, đợi đến khi hô hấp của hai người bình phục, mới nói: "Bây giờ về giường ngủ, nhắm mắt lại, không được phép nhìn anh."

". . ." Hừ, ai mà thèm nhìn anh. Đỗ Hữu Vi phồng má đứng lên, trở về đắp chăn đi ngủ.

"Em đi ngủ không tắt đèn sao?" Giọng nói Trương Thiếu Ngôn từ đối diện truyền đến. Đỗ Hữu Vi ngồi dậy, nhấn tắt đèn, lại nằm trở về.

Trương Thiếu Ngôn vẫn cười một tiếng, cũng nhắm mắt lại.

Trời mưa suốt cả đêm, sáng hôm sau mới tạnh. Các đầu bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhưng Yến Hân chưa xuống ăn.

"Bà ấy phải ngủ đủ giấc, chúng ta ăn trước." Trương Thiếu Ngôn cầm dao nĩa, cắt bánh mì trong đĩa của mình sau đó đổi với đĩa của Đỗ Hữu Vi.

"Cảm ơn anh." Đỗ Hữu Vi vụиɠ ŧяộʍ nhìn Cao Dã ngồi ăn sáng cùng bàn sau đó cúi đầu ăn hết bữa sáng.

"Buổi sáng em có lớp không?"

"Không có, nhưng buổi sáng em có hẹn ký hợp đồng với bọn Cố Thì. Hôm nay bọn họ chính thức hủy hợp đồng với Tinh Việt, họ chuẩn bị thủ tục xong sẽ đến tìm em."

Trương Thiếu Ngôn gật đầu, lấy nước trái cây uống một ngụm: "Các em gặp mặt ở công ty sao?"

"Đúng thế."

Địa chỉ của truyền thông Ngôn Ngôn là do Trương Thiếu Ngôn chọn, văn phòng cũng do anh thuê, Đỗ Hữu Vi còn chưa kịp đi xem.

"Vậy lát nữa anh đưa em đi công ty, em xem còn thiếu cái gì không."

"Vâng."

Nghĩ đến công ty của mình, Đỗ Hữu Vi có chút nóng vội, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn. Trương Thiếu Ngôn nhìn thấy sự vội vàng của cô, cười nhẹ một tiếng, cũng nhanh chóng kết thúc bữa sáng: "Đi thôi."

Vị trí của Truyền thông Ngôn Ngôn cách công ty của Trương Thiếu Ngôn một con đường, có thể nói mỗi ngày muốn cùng nhau ăn cơm trưa hoàn toàn không có vấn đề.

Vùng này đều là chỗ phồn hoa, muốn tìm một văn phòng trống cũng đã khó khăn, nói chi là yêu cầu có nửa tầng lầu của Trương Thiếu Ngôn.

Có trời mới biết Cao Dã đã trải qua cái gì.

Bây giờ công ty vẫn có rất nhiều thứ phải làm, rất nhiều thứ đều chưa hoàn thiện, ví dụ như biển hiệu "Truyền thông Ngôn Ngôn", mặc dù đã thiết kế xong logo nhưng còn chưa chế tạo.

Nhưng Đỗ Hữu Vi rất hài lòng đối với văn phòng mà Trương Thiếu Ngôn tìm được: "Trang trí của nơi này còn rất mới, phong cách cũng không tệ, tạm thời không cần sửa chữa."

"Ừ, trước đó anh đã đến xem một chút, nơi này có thể là phòng làm việc của em." Trương Thiếu Ngôn đưa Đỗ Hữu Vi đi tham quan một chút phòng làm việc của cô, Đỗ Hữu Vi có chút phiêu.

"Oa, phòng làm việc của em lớn như thế sao?" Không nghĩ tới nha, cô còn chưa cho bọn Lý Như một công ty lớn hơn, mà bản thân đã có một văn phòng.

Trương Thiếu Ngôn đi tới trước cửa sổ, chỉ ra ngoài: "Từ đây có thể nhìn thấy các cao ốc khác."

"A!" Đỗ Hữu Vi cũng đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài: "Thì ra nhìn từ phòng làm việc của mình là loại cảm giác này!"

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, nhìn Đỗ Hữu Vi: "Bà chủ Đỗ cần cố gắng hơn, về sau công ty thế nào là do em."

"Yên tâm đi, em sẽ cố lên!"

Trong lúc Đỗ Hữu Vi hứa hẹn về tương lai, Cố Thì cũng đang kết thúc quá khứ của mình.

"Hủy hợp đồng không có vấn đề, ký tên ở đây là được." Thư ký của Phương Trác đưa bút cho Cố Thì, Cố Thì vặn bút ra, ký tên vào.

Thư ký nhìn một chút, gật đầu: "Xong rồi, tiền bồi thường sẽ được chuyển vào tài khoản."

"Ừ." Cố Thì đứng lên, nhìn Phương Trác một chút, quay người rời khỏi văn phòng của anh ta.

Sau khi anh đi, thư ký khép hợp đồng lại, hỏi Phương Trác: "Phương tổng, thật sự thả cậu ta đi sao?"

Phương Trác chậm rãi cười dữ tợn, gần như cắn răng nói: "Hừ, nào có dễ dàng như vậy."

Việc về video, Tinh Việt chịu tổn thất nặng nề. Mặc dù mấy idol đang hot đều đăng video chứng minh trên người bọn họ không có vết thương nhưng fan hâm mộ cũng chỉ được an ủi tạm thời. Cảnh sát cũng tới điều tra, tiến hành cảnh cáo bọn họ.

Trải qua chuyện này, hình tượng của Tinh Việt và Phương Trác đều không còn tốt như trước, mà kẻ cầm đầu lại muốn vỗ mông rời đi? Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy.

"Giúp tôi chú ý động tĩnh của Cố Thì, từ nay về sau, chỉ cần cậu ta còn trong giới giải trí, tôi liền không cho cậu ta bất cứ công việc gì." Phương Trác siết chặt nắm đấm, nhìn chỗ Cố Thì rời đi: "Lại điều tra về công ty cậu ta mới ký là ai, gần đây có hoạt động nào."

"Vâng, Phương tổng."

Sau khi Cố Thì hủy hợp đồng xong liền trực tiếp đi tìm Đỗ Hữu Vi, còn mang theo mấy người bạn.

Mạnh Hi cũng có trong đó, việc lần này cậu ta là đại công thần, Đỗ Hữu Vi đã khắc sâu ấn tượng: "A, các anh ngồi đi, hợp đồng tôi đã chuẩn bị xong, các anh nhìn một chút."

Vì trong công ty tạm thời chỉ có một mình Đỗ Hữu Vi, đành phải tự mình làm: "Có vấn đề gì có thể nói ra."

Trong hợp đồng của Cố Thì, việc giúp anh ta giành nam hai của bộ phim “Kính Hồng Trai” cũng viết vào, nếu không giúp anh ta lấy được vai diễn này có thể vô điều kiện hủy hợp đồng.

Cố Thì nhìn cô, giống như đang nhìn cô có phải bị ngốc hay không: "Lời này là có ý gì? Nếu công ty không giúp tôi lấy được vai Tống Thu, tôi có thể trực tiếp đi?"

"Đúng." Đỗ Hữu Vi tăng thêm điều này cũng là vì cô hiểu rõ, nếu Cố Thì còn ở tại Tinh Việt anh ta nhất định sẽ lấy được vai diễn này sau đó nổi tiếng. Bây giờ bản thân đào anh ta tới, nếu hại anh ta phát triển không tốt như trước kia cũng phải vô điều kiện trả lại tự do.

Cố Thì không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm cô như cũ, Đỗ Hữu Vi hắng giọng một cái: "Bây giờ công ty vừa thành lập, các anh đồng ý ký hợp đồng với tôi, đã là sự tín nhiệm lớn nhất, cho nên trong hợp đồng cũng sẽ cho các anh một chút ưu đãi. Sau này, nếu có người mới ký hợp đồng, nhất định không được nhiều phúc lợi như vậy."

Cố Thì cúi đầu cười một tiếng, nói với cô: "Về sau sẽ có người mới hay không vẫn là vấn đề."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Vị nhân viên này có chuyện gì thế? Đi làm ngày đầu tiên liền bắt bẻ bà chủ?

"Xin chú ý lời nói của anh, tốt xấu gì tôi cũng là bà chủ, các anh phải tôn trọng tôi."

"Được thôi." Cố Thì cười nhìn cô: "Ngại quá bà chủ Đỗ, là tôi nói chuyện lỗ mãng rồi."

Mấy người khác cũng cười theo, Đỗ Hữu Vi phủi tay, tận lực bảo hộ chức vụ bà chủ của mình: "Nghiêm túc họp đi."

Cố Thì nói: "Bà chủ Đỗ tiếp tục."

"Khục, nói đến đâu rồi?" Đỗ Hữu Vi nghĩ nghĩ, nói tiếp, "A, đúng rồi, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu nhất của công ty là giúp Cố Thì lấy được vai diễn Tống Thu, còn mấy anh cũng không thể nhàn rỗi, tôi sẽ tìm giáo viên dạy thêm về kỹ năng cho các anh."

Mạnh Hi nhìn hợp đồng, hỏi cô: "Học phí cũng do công ty gánh?"

"Đúng vậy, tạm thời là như thế, về sau có người mới sẽ không như vậy."

Một nam sinh giơ tay hỏi: "Người đầu tư lớn nhất của chúng ta thật sự là Trương Thiếu Ngôn?"

Nghe câu hỏi này, Đỗ Hữu Vi có chút kiêu ngạo: "Đúng thế."

"Vậy sao công ty chúng ta nhìn nghèo như thế?"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Lần này mấy người khác đều không nín cười được nữa, Đỗ Hữu Vi tức giận chỉ trích người đặt câu hỏi: "Cậu nhìn vị trí của công ty chúng ta, văn phòng lớn như thế tốn bao nhiêu tiền, còn nghèo sao?! Chỉ là chưa có thời gian, nên rất nhiều đồ còn chưa tới!"

Cố Thì ra vẻ đứng đắn tiếp lời cô: "Đúng vậy, mấy cậu bị sao thế? Bà chủ Đỗ vừa nói cái gì chính là cái đó, chúng ta phải tôn trọng cô ấy."

"A, được! Ha ha ha ha ha ha!"

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Bọn nam sinh này cô còn không trụ nổi sao?! "Còn cười nữa tôi gọi Trương Thiếu Ngôn đến!"

". . ." Trong phòng lập tức lặng ngắt.

Rốt cuộc hợp đồng cũng ký xong, Đỗ Hữu Vi cầm hợp đồng, nghiêm túc kiểm tra lần nữa. Trừ Cố Thì, còn có những nam sinh mà anh ta mang tới là Mạnh Hi, Từ Hàng, Diệp Văn Tu và Hàn Dương.

Lúc này Đỗ Hữu Vi còn chưa biết, nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất trong tương lai đều ngồi ở đây.