Chương 33: Ra mắt “mẹ chồng”

Mẹ ruột của Trương Thiếu Ngôn là ai luôn là bí ẩn lớn nhất ở Trương gia. Ngay cả người ngoài cũng tràn ngập hứng thú với chuyện này nhưng không ai dám nghị luận.

Đỗ Hữu Vi nằm mơ cũng không nghĩ tới mình không kịp chuẩn bị gì liền đi gặp mẹ của Trương Thiếu Ngôn? ? ?

"Anh nói ai?" Đỗ Hữu Vi cầm di động, ngốc trệ.

Trương Thiếu Ngôn kiên nhẫn lặp lại lần nữa: "Mẹ anh."

"Mẹ...anh?" Đỗ Hữu Vi hít sâu một cái, tận lực duy trì bình tĩnh: "Có hơi đột ngột rồi không?"

"Có sao?" Trương Thiếu Ngôn hỏi lại, "Vậy anh cho em nửa ngày để bình tĩnh lại."

". . ." Đỗ Hữu Vi cảm thấy thẳng nam thật đáng sợ: "Nhưng em còn muốn đi làm mặt, gội đầu, mua váy mới, rồi còn trang điểm, nửa ngày sao đủ!"

Giọng nói của cô có chút run rẩy.

Trương Thiếu Ngôn như không ngại việc này, qua quýt nói: "Không cần long trọng như vậy, dáng vẻ bình thường của em là được rồi. Dù sao bên mẹ anh, anh cũng không nói, đoán chừng bà ấy cũng không tốt hơn em đâu."

Đỗ Hữu Vi: ". . . ? ? ?"

Vậy anh nhanh nói với bà ấy đi!

"Trương Thiếu Ngôn." Đỗ Hữu Vi kêu anh một tiếng: "Em cảm thấy anh vẫn nên nói với mẹ anh một chút sau đó chúng ta hẹn thời gian gặp mặt?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Cuối tuần này anh phải đi nước ngoài xử lý chút chuyện kinh doanh, mấy ngày sau không có nhiều thời gian."

Đỗ Hữu Vi sững sờ, vô thức hỏi: "Anh muốn ra nước ngoài?"

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn nói: "Rất nhanh sẽ về."

"À. . ." Đỗ Hữu Vi chậm rãi tiếp nhận thông tin này, lại hỏi: "Rất nhanh là bao lâu?"

Trương Thiếu Ngôn ngoắc môi, nói với cô: "Một tuần, có lẽ sẽ nhanh hơn."

"Ồ. . ."

"Buổi chiều ở nhà chờ anh, anh đến đón em."

"Vâng." Đỗ Hữu Vi không tiếp tục từ chối: "Vậy em đi đắp mặt nạ, buổi chiều gặp!"

"Buổi chiều gặp."

Đỗ Hữu Vi để điện thoại xuống, bắt đầu bận rộn. Trước tiên cô gọi điện cho nhà tạo hình, sau đó lấy mặt nạ đắp lên rồi ở phòng quần áo chọn chiếc váy buổi chiều mình mặc.

Hữu Vi Vi: Duệ à! ! Chiều nay tớ đi gặp mẹ của Trương Thiếu Ngôn! Cậu thấy cái váy này được không? ? [hình ảnh]

Vệ Duệ: ...

Vệ Duệ: Hai người đã tiến triển vượt tưởng tượng của tớ [mỉm cười]

Vệ Duệ: Lần sau cậu tìm tớ, có phải chính là phát thiệp cưới?

Hữu Vi Vi: Tớ đi là vì công việc!

Vệ Duệ: . . . Vì công việc chế tạo đời kế tiếp?

Hữu Vi Vi: . . . Bây giờ cậu nhìn chiếc váy này được không?

Vệ Duệ: Quá long trọng rồi, cậu muốn đi yết kiến thái hậu trong cung à?

Hữu Vi Vi: . . .

Vệ Duệ: Bộ lần trước chúng ta mua ở Bunny được đấy!

Hữu Vi Vi: Là bộ màu trắng sao?

Vệ Duệ: Ừ.

Đỗ Hữu Vi dứt khoát trò chuyện video với Vệ Duệ, thương lượng buổi chiều nên mặc gì. Buổi trưa Đỗ Hữu Vi ăn cơm qua loa vài miếng liền lên lầu trang điểm.

Buổi chiều Trương Thiếu Ngôn tới rất sớm, anh kêu lái xe dừng ở cửa, còn mình gọi điện cho Đỗ Hữu Vi.

Đỗ Hữu Vi luống cuống tay chân nhận điện thoại, giọng nói lộ vẻ khẩn trương: "Trương Thiếu Ngôn, anh tới rồi sao?"

"Ừ, anh đang ở cửa, em chuẩn bị xong chưa?"

"À, tóc em còn chưa làm xong, anh chờ em chút."

"Ừ, không vội." Trương Thiếu Ngôn nghiêng đầu nhìn cửa Đỗ gia, tâm trạng rất tốt. Bên Đỗ Hữu Vi truyền đến âm thanh máy sấy sau đó điện thoại bị dập, Trương Thiếu Ngôn cất điện thoại, ngồi trên xe đợi một hồi mới thấy Đỗ Hữu Vi ra ngoài.

Cao Dã xuống xe mở cửa giúp cô, Đỗ Hữu Vi đang muốn ngồi vào trong xe, nhìn thấy Trương Thiếu Ngôn liền ngẩn ra.

Âu phục hôm nay anh mặc là bộ âu phục màu trắng mà cô đưa.

Lúc đầu Đỗ Hữu Vi rất bất an nhưng nhìn anh liền cảm thấy bình tĩnh. Cô nhìn anh cười cười, nhấc váy lên, ngồi bên cạnh Trương Thiếu Ngôn: "Anh mặc bộ này đúng là rất đẹp, quả nhiên em rất tinh mắt."

Trương Thiếu Ngôn "Ừ" một tiếng, giọng nói mang theo ý cười: "Hôm nay em cũng rất đẹp, mẹ anh nhất định sẽ thích."

Đỗ Hữu Vi bị anh nói đến tai cũng đỏ lên, ra vẻ tự nhiên ho một tiếng, nói với Cao Dã ngồi hàng trước: "Chúng ta lên đường đi."

Xe chạy ra ngoài, trên đường đi, Đỗ Hữu Vi muốn nghe ngóng về mẹ của Trương Thiếu Ngôn.

Xe ra khỏi ngoại thành, đi về một khu biệt thự rất nổi tiếng ở thành phố A, Đỗ Hữu Vi còn từng đi xem phòng ốc ở đây: "Mẹ anh ở Thụy Kỳ Mạn?"

Thụy Kỳ Mạn, tên như ý nghĩa, rất giàu.

"Ừ." Trương Thiếu Ngôn gật đầu: "Một người bạn của anh cũng ở đây, cậu ta nói không tệ lắm, anh liền mua nơi này."

Đỗ Hữu Vi "A" một tiếng, chuyện này rất phù hợp với tác phong tổng tài của anh: "Anh cũng ở nơi này sao?"

Cô hỏi như vậy, Trương Thiếu Ngôn mới ý thức được Đỗ Hữu Vi còn chưa biết địa chỉ nhà mình: "Anh ở gần công viên Lệ Trạch, lần sau đưa em tới."

"Công viên Lệ Trạch?" Đỗ Hữu Vi nhớ tới lần đầu tiên cô gặp Trương Thiếu Ngôn, là ở công viên Lệ Trạch: "A, thì ra lúc đó anh đi dạo ở công viên Lệ Trạch!"

Trương Thiếu Ngôn cũng nhớ tới lần đầu tiên hai người gặp nhau, không khỏi cười một cái.

Nếu lúc đó anh biết cô là người anh đau khổ tìm lâu như vậy, anh nhất định sẽ không rời đi.

Sau khi đến khu biệt thự, xe chậm rãi đi bên đường. Đỗ Hữu Vi lại căng thẳng, so với lần cô đi gặp Trương Minh Hạc còn khẩn trương hơn.

"Chính là ngôi biệt thự kia." Trương Thiếu Ngôn nói xong, xe của anh cũng dừng trước biệt thự đó. Như biết hôm nay sẽ có người tới, cửa biệt thự mở ra.

Xe chạy thẳng vào, trên đường đi qua một vườn hoa. Vườn hoa không lớn như Đỗ gia nhưng được rất xử lý tinh xảo, có thể nhìn ra chủ nhân của vườn hoa này tốn không ít công sức.

Trước cửa có một nhà để xe riêng, Trương Thiếu Ngôn kêu lái xe tiến vào nhà để xe trước sau đó xuống xe với Đỗ Hữu Vi. Cửa biệt thự khép hờ, trước khi anh đẩy cửa ra, Đỗ Hữu Vi đột nhiên kêu một tiếng: "A!"

Động tác của Trương Thiếu Ngôn dừng lại, ánh mắt lo lắng nhìn cô: "Sao vậy?"

Đỗ Hữu Vi buồn bực nói: "Lúc em đi gấp quá, ngay cả quà mà mẹ em kêu mang theo cũng quên mất!"

Trương Thiếu Ngôn cười yếu ớt lắc đầu, nhìn cô nói: "Anh còn tưởng là chuyện gì."

Đỗ Hữu Vi không phục trừng anh: "Chuyện này rất nghiêm trọng có được không! Bây giờ em không có gì tặng mẹ anh, cũng không thể tới bằng hai tay trống!"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Lần trước em gặp cha anh cũng không có gì cho ông ấy mà!"

". . ." Tuy là như thế nhưng lần trước là sinh nhật của Trương Thiếu Ngôn, cô cũng không muốn đi gặp cha anh!

"Em đến là được rồi, lần sau em mang theo quà cũng không muộn." Trương Thiếu Ngôn một tay nắm tay cô, một tay đẩy cửa.

Tầng một là phòng khách, trông rất rộng rãi, thoáng mát. Đồ đạc cũng được dọn dẹp rất chỉnh tề. Đỗ Hữu Vi nhìn một vòng, không thấy ai. Trương Thiếu Ngôn nhìn về phía cầu thang, kêu một tiếng: "Mẹ ơi, con tới rồi."

"Meo!" Một con mèo trắng từ trên ghế salon nhảy xuống, nhẹ nhàng đi trên sàn nhà phòng khách. Nó ưu nhã xoay người, ngửa đầu nhìn Đỗ Hữu Vi và Trương Thiếu Ngôn.

Con mèo này toàn thân trắng như tuyết, có một đôi mắt thanh tịnh màu xanh lam, giá trị chắc chắn rất cao.

Đỗ Hữu Vi và nó nhìn nhau một hồi, chậm rãi hỏi Trương Thiếu Ngôn: "Đây là mẹ anh. . ."

"Mèo nuôi." Trương Thiếu Ngôn tự động bổ xong nửa câu sau giúp cô: "Tên là Tuyết Cầu."

"À. . ."

Cô mới nói được chữ này, một người phụ nữ từ trên lầu đi xuống.

Người đó mặc một chiếc áo rộng rãi và một chiếc quần bò ngắn che khuất đùi. Người phụ nữ đó không mang giày, trực tiếp để chân trần đi xuống, tiếng bước chân rất nhẹ, tựa như con mèo kia.

"Các con tới rồi?" Giọng nói của người phụ nữ mang theo một tia ủ rũ, như vừa tỉnh dậy, người phụ nữ đưa tay đẩy tóc dài trên vai ra sau lưng, nhìn về phía Đỗ Hữu Vi: "Đây là bạn gái của con?"

Ánh nắng từ cửa sổ cầu thang chiếu lên người phụ nữ, vì người đó tạo ra một tầng ánh sáng xinh đẹp như tiên nữ từ bức họa đi ra.

Đỗ Hữu Vi vì quá kinh ngạc nên ngay cả trêu chọc trong lời nói của người phụ nữ cũng không chú ý: "Người... Người là...Yến Hân? ?"

Hơn hai mươi năm trước, Yến Hân là một thần thoại trong giới giải trí.

Lúc Yến Hân vừa vào nghề vì gương mặt quá xinh đẹp liền nhận được sự chú ý của toàn giới truyền thông. Vô số công ty duỗi cành ô liu cho cô ấy, mời cô ấy diễn vai nữ chính trong phim của mình. Mà Yến Hân, lúc mười chín tuổi, trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất của lễ trao giải Kim Ngưu.

Lúc đó Yến Hân còn chưa tốt nghiệp đại học.

Chụp hình cho tạp chí quốc tế, thành đại ngôn của thương hiệu xa xỉ, thậm chí tạo ra trào lưu của toàn giới thời trang, trước khi Yến Hân hai mươi tuổi liền đạt được danh hiệu nghệ sĩ đỉnh phong mà rất nhiều người cả một đời đều không đạt được.

Nhưng lúc Yến Hân tỏa sáng như ánh mặt trời, cô ấy đột nhiên rút khỏi giới giải trí. Lúc tin tức vừa đăng ra, fan hâm mộ căn bản không tiếp nhận được tin tức này, mỗi ngày đều chạy đến ngoài công ty của Yến Hân. Đến lúc mọi việc xảy ra nghiêm trọng, cảnh sát vũ trang cũng xuất động.

Mặc dù điên cuồng kháng nghị vẫn không đổi được sự quay về của Yến Hân, ngay lúc cô ấy bước qua tuổi hai mươi, là tuổi xán lạn và nở rộ nhất lại biến mất khiến fan đau lòng.

Lúc cô ấy ra đi chỉ để lại cho fan hâm mộ một câu - Hi vọng lúc tôi đẹp nhất luôn lưu lại trong tâm trí các bạn.

Mà Đỗ Hữu Vi hiểu rõ một minh tinh hơn hai mươi năm trước là vì cha cô chính là fan cuồng của Yến Hân.

Cho tới bây giờ, thỉnh thoảng ông ấy sẽ nói năm đó ông ấy anh tuấn thế nào bị cảnh sát vũ trang bắt đi.

Yến Hân đến cạnh ghế sa lon, khom lưng ôm Tuyết Cầu, lộ ra một đoạn eo thon.

Ánh mắt Đỗ Hữu Vi không tự chủ ngắm Yến Hân, tính đến bây giờ, bà ấy cũng gần năm mươi tuổi nhưng trên eo không có một miếng thịt thừa nào.

Không chỉ eo, cả người bà ấy còn siêu “trẻ”, thậm chí tràn đầy cảm giác thiếu nữ là chuyện gì vậy?!

Chẳng lẽ bà ấy thật sự là tiên nữ trên trời, sẽ không già sao?!!

"Không ngờ giới trẻ bây giờ còn biết dì." Yến Hân ôm Tuyết Cầu quay người lại, nhìn Đỗ Hữu Vi cười cười.

Mặt Đỗ Hữu Vi đỏ ửng, rốt cuộc cô cũng hiểu Trương Thiếu Ngôn kế thừa dung nhan tuyệt sắc từ đâu.

Gen đúng là đồ tốt mà.

"Con...Con...Cha con là fan hâm mộ của ngài, ông ấy rất thích ngài!" Đỗ Hữu Vi lắp bắp nói: "Bây giờ ở trong tủ quần áo còn lén lút giấu áp phích của ngài! A, chuyện này không thể nói cho mẹ con!"

Yến Hân cười một tiếng, mặt Đỗ Hữu Vi càng đỏ hơn.

Thần tượng của cha cô thật sự là tiên nữ mà! Trước kia con hiểu lầm cha rồi!

"Hai con ngồi đi, có muốn uống gì không?"

Đỗ Hữu Vi vẫn không nói gì, Trương Thiếu Ngôn lên tiếng: "Trong tủ lạnh có gì mẹ cứ lấy ra đi, mẹ đừng tự mình làm."

Yến Hân có chút trách cứ liếc anh một cái: "Bây giờ mẹ đi pha cà phê!"

"Mẹ đừng đi, pha cà phê và đổ nước sôi vào là hai việc khác nhau."

". . ." Bị con trai nói như vậy ngay trước con dâu tương lai, Yến Hân rất không cao hứng: "Mẹ không pha cho con, mẹ chỉ pha cho bạn gái con thôi."

Sau khi Yến Hân đi, Đỗ Hữu Vi thăm dò hỏi Trương Thiếu Ngôn: "Vừa rồi anh nói vậy hình như không tốt lắm! Ngài ấy tức giận rồi."

Trương Thiếu Ngôn nói: "Chờ đến khi em uống đồ mà bà ấy pha liền cảm kích anh."

". . ." Đỗ Hữu Vi lông mày nhăn lại: "Khoa trương vậy sao?"

Trước kia cô cũng không biết làm việc nhà nhưng bây giờ cô biết làm bánh su kem.

Trương Thiếu Ngôn nói: "Không khoa trương đâu, bà ấy chỉ sở hữu thiên phú về ngoại hình và diễn xuất, còn những chuyện khác bà ấy cái gì cũng không biết."

Đỗ Hữu Vi không tin: "Em thấy vườn hoa ở ngoài được chăm sóc rất tốt."

"Đó là người làm vườn chăm sóc, nếu do bà ấy chăm sóc, vườn hoa sống không quá một tuần."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

"Meo ~" Tuyết Cầu đi cùng Yến Hân xuống phòng bếp kêu một tiếng, Đỗ Hữu Vi nhìn tuyết cầu, nói với Trương Thiếu Ngôn: "Không phải Tuyết Cầu cũng được nuôi rất tốt sao?"

"Tuyết Cầu rất thông minh, nó có thể tự mình tìm đồ ăn và nước uống." Trương Thiếu Ngôn nhìn Đỗ Hữu Vi, đột nhiên hỏi cô: "Em biết vì sao Trương Minh Hạc đột nhiên đưa anh về Trương gia không?"

Đỗ Hữu Vi nói: "Không phải vì anh là con của ông ấy sao?"

Trương Thiếu Ngôn lắc đầu: "Là vì thiếu chút nữa anh bị mẹ nuôi chết."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Như thế... quá thảm.

"Mẹ đã tìm rồi, chỉ có bia. Mẹ thấy cô bé cũng không thể uống, cho nên tìm một bình sữa bò, con muốn uống không?" Yến Hân ôm hai chai bia và một chút đồ ăn vặt, đặt sữa bò trước mặt Đỗ Hữu Vi.

Thật ra Đỗ Hữu Vi muốn nói cô có thể uống bia. nhưng Trương Thiếu Ngôn còn ở bên cạnh, cô ngoan ngoãn cầm sữa bò lên: "Uống ạ, cảm ơn ngài."

"Không cần khách sáo." Yến Hân mở lon bia uống một ngụm, dựa trên ghế sa lon nhìn cô: "Thiếu Ngôn tìm bạn gái thật đáng yêu."

Được một đại mỹ nhân khen đáng yêu, Đỗ Hữu Vi tin: "Ngài, ngài cũng rất xinh đẹp!"

". . ." Trương Thiếu Ngôn vặn sữa bò giúp Đỗ Hữu Vi, trả cho cô: "Hai người cũng không cần nói kiểu thương nghiệp."

Đỗ Hữu Vi cầm sữa bò trong tay, ngoan ngoãn uống một ngụm, Yến Hân cười một tiếng, hỏi cô: "Dì nghe Thiếu Ngôn nói, con muốn mở công ty giải trí."

"Dạ." Đỗ Hữu Vi gật đầu, nhìn về phía bà ấy: "Nhưng con cũng không có tài nguyên gì, cho nên. . ."

Yến Hân lại uống một hớp bia, ôm tuyết cầu lên người: "Mặc dù bây giờ dì không còn đóng phim nhưng ngẫu nhiên vẫn xem mấy bộ phim gì đó, trong vòng bạn bè cũng có liên hệ. Nói không chừng có thể giúp đỡ con."

"A, vậy con cảm ơn ngài!"

Yến Hân cười một tiếng, hỏi Trương Thiếu Ngôn: "Bạn gái của con cũng khách sáo như vậy với con sao?"

Trương Thiếu Ngôn mặt không đổi sắc nói: "Lúc mới quen càng khách sáo hơn."

"A? Vậy bây giờ thì sao?"

Trương Thiếu Ngôn không trả lời, mặt Đỗ Hữu Vi chậm rãi nổi lên một tầng đỏ ửng. Yến Hân nhìn cô, nói: "Con biết không, đây là lần đầu tiên Thiếu Ngôn đưa bạn gái tới gặp dì."

Bà ấy nói xong nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Nói như vậy cũng không chính xác, dù sao con trai thằng bé cũng không đưa qua."

Mặt Đỗ Hữu Vi càng đỏ hơn, Trương Thiếu Ngôn nhìn về phía Yến Hân, nhắc nhở bà: "Nói chuyện chính."

Yến Hân nhíu mày lại: "À, cưng chiều như thế sao? Mẹ còn tưởng đời này con chuẩn bị kết hôn với Cao Dã, không nghĩ tới con cũng rất chiều bạn gái?"

Cao Dã chờ ở ngoài bỗng lạnh một trận.

Thái hậu nương nương lại nói xấu anh ta cái gì à?

Yến Hân đặt bia lên bàn, không đùa Đỗ Hữu Vi nữa: "Bộ phim “Kính Hồng Trai” dì cũng có nghe qua, gần đây diễn viên nam hai và công ty đang xảy ra tranh chấp, nói không chừng sẽ bỏ vai diễn này. Con định giới thiệu nghệ sĩ của mình?"

"Dạ!" Đỗ Hữu Vi dùng sức gật đầu, "Điều kiện của anh ta rất tốt, vai diễn này cũng rất thích hợp!"

Yến Hân cười, lấy một tờ danh thϊếp ra, đưa cho cô: "Cái này không cần nói với dì, đây là nhà sản xuất của “Kính Hồng Trai”, là một người bạn già của dì, con có thể liên lạc với bà ấy, nói bà ấy giúp con."

Đỗ Hữu Vi nhận danh thϊếp, cảm kích nói: "Cảm ơn ngài!"

Yến Hân bật cười một tiếng: "Đừng gọi ngài, gọi dì đi, không thì gọi mẹ cũng được."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Dì và mẹ cô đều không muốn gọi!

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô sau đó chuyển chủ đề với Yến Hân: "Mẹ giúp con gọi cho người đại diện thế nào rồi?"

Đỗ Hữu Vi hơi kinh ngạc nhìn anh, anh đã nghĩ đến chuyện người đại diện rồi sao?

Đỗ Hữu Vi vốn định tự mình làm, dù sao nghệ sĩ của công ty chỉ có mấy người, chờ Cố Thì dành được vai diễn sau đó mới tìm.

Yến Hân gọi cho một người đại diện mà bà quen, bây giờ không ký hợp đồng với công ty nào nhưng cũng không đồng ý lời mời của Yến Hân: "Công ty của con bé vừa thành lập, còn chưa rõ ràng lắm, người ta cũng muốn quan sát một chút. Con đưa tài liệu về nghệ sĩ cho mẹ, tên là Cố Thì đúng không? Nếu cậu ta có thể thuận lợi lấy được vai diễn, đồng thời hơi nổi một chút thì chuyện này liền ổn."

Đỗ Hữu Vi nói: "Chúng con nhất định có thể lấy được vai diễn này, con tin anh ta nhất định sẽ nổi tiếng!"

Yến Hân nhẹ nhàng hạ đuôi lông mày, cầm bia lên hứng thú nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn: "Tài liệu của Cố Thì mẹ cũng nhìn rồi, tố chất không tệ, gương mặt kia là gương mặt mà mọi người thích, rất đẹp trai."

Trương Thiếu Ngôn "A?" một tiếng: "Thật sao?"

Yến Hân hỏi Đỗ Hữu Vi: "Thật sao?"

". . ." Đỗ Hữu Vi cảm thấy nơi đây như có cạm bẫy, "Tất nhiên đẹp rồi ạ, ha ha ha, nhưng Trương Thiếu Ngôn là đẹp trai nhất."

Yến Hân cười cho cô ngón tay cái.

Ba người trò chuyện một chút, bên ngoài bắt đầu mưa, đồng thời có khuynh hướng càng ngày càng lớn. Yến Hân đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài, nói với Trương Thiếu Ngôn và Đỗ Hữu Vi: "Các con cũng khó tới một lần, hôm nay liền ở đây đi. Kêu bọn Cao Dã cũng vào đây."

Trương Thiếu Ngôn không có ý kiến gì, anh nhìn Đỗ Hữu Vi, hỏi: "Em ở lại đây sao?"

Đỗ Hữu Vi vuốt chóp mũi, có chút xấu hổ: "Cái này, em phải nói với người nhà nữa."

Yến Hân nói: "A, không phải con nói cha con là fan hâm mộ của dì sao? Con nói cho ông ấy biết con ở chỗ của dì, ông ấy nhất định sẽ đồng ý."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Không không không, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ đến đây.

"Đúng rồi, các con muốn tách ra, hay ở một phòng?" Yến Hân ôm Tuyết Cầu, hỏi hai người.