Anh ta vừa nhắc tới Lâm Huy, Cao Dã liền khẩn trương, sợ bệnh đau đầu của Trương Thiếu Ngôn lại phát tác. Trương Thiếu Ngôn ngồi ở chỗ của mình, vẻ mặt không có nhiều biến hóa, Cao Dã đưa tay chặn Trương Thiếu Thương, muốn mời anh ta ra ngoài: "Trương tiên sinh, xin ngài rời khỏi đây."
Trương Thiếu Thương tránh khỏi tay Cao Dã, cảm xúc kích động nói với Trương Thiếu Ngôn: "Tôi báo cảnh sát thì có lỗi gì? Chẳng lẽ cậu thật sự muốn làm giao dịch với bọn tàn độc kia? Cậu có biết bọn họ cần tiền để mua vũ khí không? Nếu chuyện này làm không cẩn thận thì tất cả đều do cậu chịu trách nhiệm, tôi báo cảnh cũng vì muốn tốt cho cậu!"
Trương Thiếu Ngôn nhìn anh ta, bình tĩnh đến trong đáy mắt không có một tia gợn sóng: "Trương Thiếu Thương, lúc đó anh báo cảnh thật sự vì nguyên nhân này sao?"
Trương Thiếu Thương bị anh nói đến đơ người, mặc dù tuổi tác của Trương Thiếu Ngôn nhỏ hơn anh ta nhưng khí thế rất mạnh, so với khí thế năm đó của Trương Minh Hạc chỉ hơn chứ không kém. Giống như bây giờ, anh chỉ thuận miệng hỏi một chút, liền hoàn toàn chế ngự Trương Thiếu Thương.
"Cậu có ý gì, không phải vì chuyện này, tôi còn có thể là vì cái gì?" Giọng nói của Trương Thiếu Thương nhỏ hơn nhiều so với lúc vừa rồi kêu gào, hoàn toàn mất hết năng lượng.
Trương Thiếu Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói với anh ta: "Vì cái gì chính anh hiểu rõ, nếu tôi muốn báo thù anh, tuyệt đối không đơn giản ngăn cản công ty của anh."
Trương Thiếu Thương mím chặt khóe miệng, không lên tiếng, Trương Thiếu Ngôn sửa lại ống tay áo của mình, tiếp tục nói: "Còn một việc tôi hi vọng anh có thể hiểu, việc đầu tư là tiền của tôi, tôi muốn đầu tư cho ai là quyền của tôi, anh không có tư cách nói những lời này. Nếu có ý kiến gì thì tự mình làm đi."
Nói xong, anh nhìn Cao Dã, lần này Cao Dã không khách khí với Trương Thiếu Thương nữa, cường ngạnh kéo anh ta ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, Trương Thiếu Ngôn nâng tay phải lên, nhéo huyệt thái dương của mình.
Trương Thiếu Ngôn nhắm mắt lại, từng đợt đau đớn truyền đến kịch liệt. Anh cầm điện thoại lên, gọi cho Đỗ Hữu Vi.
Hôm nay Đỗ Hữu Vi không có lớp, ở trong nhà tiếp tục học tập về việc mở công ty. Lúc Trương Thiếu Ngôn gọi điện đến, cô tưởng anh muốn nói với cô về việc của công ty, không nghĩ tới còn chưa mở miệng, liền nghe giọng nói khàn khàn của anh truyền đến: "Đỗ Hữu Vi, ca hát."
Đỗ Hữu Vi ngẩn ra một chút, vô thức hỏi: "Bệnh đau đầu của anh lại tái phát sao? Có nghiêm trọng không?"
"Còn khỏe. . ." Hô hấp của Trương Thiếu Ngôn hơi thô trả lời: "Ca hát."
Đỗ Hữu Vi không tiếp tục trì hoãn, tùy ý chọn một bài hát. Trương Thiếu Ngôn nghe tiếng ca trong điện thoại, đau đớn chậm rãi bình ổn lại. Điện thoại của anh vẫn còn lưu bài hát mà Đỗ Hữu Vi thu âm, nhưng bây giờ anh không muốn nghe, mỗi lần phát bệnh, anh càng thích gọi cho Đỗ Hữu Vi hơn.
Sau khi Đỗ Hữu Vi hát xong, lại quan tâm bệnh tình của anh: "Anh sao thế? Khá hơn chút nào chưa? Sao lại đột nhiên đau đầu?"
Mỗi lần Trương Thiếu Ngôn phát bệnh đều là vì nhớ tới cái chết của Lâm Huy, trong thời gian này anh hẳn đang bận công việc, sao lại đột nhiên nhớ tới Lâm Huy?
Trương Thiếu Ngôn không nói chuyện của Trương Thiếu Thương, chỉ nói: "Không sao, lần này đau đầu nhẹ hơn trước."
"A, vậy bệnh tình của anh đang chuyển biến tốt đẹp? Có cần đi bác sĩ Mạnh không?"
"Tạm thời không cần." Trương Thiếu Ngôn ngồi thẳng dậy, mở văn kiện trước mặt ra: "Bây giờ anh làm tiếp công việc, lát nữa sẽ gọi cho em."
"Vâng."
Đỗ Hữu Vi cúp điện thoại, thất thần một lát, sau đó lại mở Wechat của Cố Thì nhìn thoáng qua.
Người này vẫn chưa trả lời cô!
Lúc này Cố Thì đang ở văn phòng của Phương Trác, thiếu chút nữa nhịn không được mà đánh một quyền lên mặt Phương Trác: "Tôi đã nói rồi, nếu anh có chuyện gì đều đánh tôi, đừng động tới bọn Mạnh Hi."
Phương Trác đứng trước bàn làm việc, nâng kính, cười nói: "Sao vậy? cậu tới đây ra mặt thay cho đám kia?"
Cố Thì siết nắm đấm, đè ép nộ khí đang bốc lên, không nói gì.
Phương Trác bỗng đạp chiếc ghế trước mặt, đấm một cú lên người Cố Thì."Ba" một tiếng, sau đó trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Nhân viên bên ngoài văn phòng không hẹn mà cùng nhìn cửa phòng đóng chặt, chuyện Phương Trác đánh người, bọn họ cũng biết nhưng không có người dám ý kiến.
Trong văn phòng, Cố Thì không đổi sắc đứng tại chỗ, như không thấy đau đớn: "Xong rồi?"
Trong nháy mắt Phương Trác bỗng trở nên dữ tợn, anh ta nhìn Cố Thì, nở nụ cười: "Cố Thì, cậu thật sự không sợ tôi đánh chết sao?"
Cố Thì nghe lời này, cũng cười: "Anh có bản lĩnh thì thật sự đánh chết tôi đi."
"Gương mặt này của cậu còn có giá trị, đánh chết cậu tôi không nỡ." Phương Trác ngồi trở lại ghế của mình, gỡ mắt kính ra, chậm rãi lau: "Cậu có thể ra ngoài rồi."
Cố Thì nhìn anh ta một cái, mở cửa ra ngoài. Nhân viên ngoài cửa đều dò xét, Phương Trác đánh nghệ sĩ của công ty sẽ không đánh mặt, cho nên chỉ nhìn bề ngoài, rất khó có thể thấy bọn họ bị thương.
Cố Thì ném ánh mắt như đao cho mấy người đang nhìn mình, đi thẳng về phòng nghỉ. Mạnh Hi thấy anh về, lo lắng đi lên: "Anh Cố Thì, anh đi tìm Phương Trác rồi?"
Khóe miệng Cố Thì giật giật, không nói gì vặn bình nước uống một hớp.
Mạnh Hi thấy anh không nói lời nào, càng lo lắng: "Anh Cố Thì, có phải anh ta lại đánh anh?"
"Không có." Cố Thì đi về chỗ ngồi của mình, thuận tay cầm điện thoại lên.
Đi vào văn phòng của Phương Trác không cho phép mang bất cứ thiết bị điện tử gì, chính là vì phòng có người ghi âm hay video. Cố Thì cười chế giễu. Anh mở điện thoại thấy Đỗ Hữu Vi nhắn tin cho mình.
Đỗ Hữu Vi: Công ty đã đăng kí xong, rất thuận lợi, mấy ngày nữa liền có thể cầm được giấy phép rồi!
Đỗ Hữu Vi: Cậu chuẩn bị đến công ty của tôi đi!
Ánh mắt Cố Thì khẽ động, cô thật sự đi mở công ty?
Cố Thì: Công ty của cô bây giờ có mấy nhân viên?
Đỗ Hữu Vi: Ách, trước mắt chỉ có tôi.
Đỗ Hữu Vi: Nhưng nếu cậu đến tôi tin tưởng công ty chúng ta rất nhanh có thể phát triển!
Cố Thì: Cô để mắt tôi?
Đỗ Hữu Vi: Đương nhiên! Tôi tin tưởng, trong năm nay anh nhất định sẽ nổi tiếng!
Cố Thì trầm mặc một hồi, nhắn tin hỏi cô: "Cô dự định làm sao để tôi nổi tiếng?"
Đỗ Hữu Vi: Nam hai Tống Thu trong “Kính Hồng Trai”, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh lấy được vai này! Vai diễn này khá tốt, phần diễn cũng không ít, rất thích hợp với cậu!
Về bộ phim “Kính Hồng Trai” Cố Thì có biết, mặc dù là bộ phim dân quốc nhưng nguyên tác truyện tranh cũng khá nổi tiếng, lần này làm bản truyền hình, cư dân mạng cũng rất coi trọng, lúc tuyển diễn viên còn huyên náo một hồi.
Cố Thì: Nếu tôi nhớ không lầm thì nam hai đã có người diễn.
Đỗ Hữu Vi: Ách, hiện tại vai nam hai xảy ra vấn đề, chẳng mấy chốc sẽ tuyển diễn viên lần nữa!
Cố Thì: Xảy ra vấn đề? Vấn đề gì? Sao cô biết?
Đỗ Hữu Vi: Tôi đương nhiên biết được thông qua tin tức nội bộ! Tóm lại, bây giờ anh có thể chuẩn bị!
Cố Thì: Tôi còn chưa đồng ý ký hợp đồng với cô, cô liền nói loại tin tức nội bộ này cho tôi?
Đỗ Hữu Vi: Cái gì? Anh không định ký hợp đồng với tôi sao? T^T
Cố Thì: . . .
Cố Thì nghiêm túc tự hỏi đối phương có phải thông qua bán manh khiến anh mềm lòng...
Đỗ Hữu Vi: Anh không cần lo lắng vấn đề về Tinh Việt, tôi sẽ giải quyết cho anh, còn bọn Mạnh Hi, tôi cũng nhận!
Cố Thì có chút tâm động nhưng Đỗ Hữu Vi chỉ là sinh viên năm tư, lời cô nói anh có thể tin không? Nếu cô chỉ là nhất thời phấn khởi, muốn đánh cược tương lai của bọn họ thì sao?
Cố Thì: Cô thật sự nghiêm túc sao? Chuyện này không phải đùa giỡn.
Đỗ Hữu Vi: Đùa kiểu này có gì vui? Tôi muốn chơi có thể chơi trò thoải mái hơn! Tôi đã thành lập truyền thông Ngôn Ngôn, còn chưa đủ nghiêm túc sao?
Cố Thì: . . . Truyền thông Ngôn Ngôn?
Đỗ Hữu Vi: Đúng, tên của công ty chúng ta, có phải rất đáng yêu không? ^.^
Cố Thì: . . . Tôi có thể hỏi vì sao cô nghĩ đến cái tên này?
Đỗ Hữu Vi: Bởi vì người đầu tư lớn nhất của chúng ta tên là Trương Thiếu Ngôn [tung hoa]
Cố Thì nhìn cái tên "Trương Thiếu Ngôn", hỏi cô: "Là vị thất gia kia sao?"
Đỗ Hữu Vi: Oa, anh cũng biết anh ấy?
Khóe miệng Cố Thì hơi co rút, biết Trương Thiếu Ngôn không có gì kỳ quái, kỳ quái là anh ta lại chạy tới đầu tư cho công ty của Đỗ Hữu Vi có được không?
Cố Thì: Công ty của cô là anh ta đầu tư?
Đỗ Hữu Vi: Đúng.
Cố Thì: Vậy tôi có thể cân nhắc ký hợp đồng.
Đỗ Hữu Vi: ". . ."
Cho nên cô nói như vậy nhiều, còn không bằng ba chữ Trương Thiếu Ngôn!
Cố Thì đã buông lỏng thái độ, bây giờ cô liền muốn xử lý giúp bọn hợp đồng với Tinh Việt. Cô ở trong ngành giải trí không biết người nào, người duy nhất biết là. . . Chính là người lần trước giúp cô bắt gian, phóng viên mà Vệ Duệ thuê giúp.
Bà chủ Đỗ: Chào anh ^.^
Nhân viên tình báo: Bà chủ lại đến làm ăn?
Bà chủ Đỗ: Tinh Việt Phương Trác cậu có biết không? Tôi nghe nói anh ta ngược đãi nghệ sĩ của công ty.
Nhân viên tình báo: Cô nhận được tin tức từ đâu?
Bà chủ Đỗ: Không có vách tường nào gió không qua được, loại cặn bã này nên bị lộ ra.
Nhân viên tình báo: . . . Nói thật với cô, chuyện này đã sớm có người đồn, đã từng có người mới vào Tinh Việt, sau khi bị đánh liền báo cảnh sát.
Bà chủ Đỗ: Sau đó thì sao?
Nhân viên tình báo: Sau đó Phương Trác nói anh ta và thành viên khác đánh nhau, thậm chí còn kêu "thành viên khác" ra làm chứng. Cuối cùng sự việc cứ như vậy không được giải quyết.
Bà chủ Đỗ: Các người là truyền thông, không có một ai chính nghĩa sao!
Nhân viên tình báo: Ai có chứng cứ?
Bà chủ Đỗ: Thì ra các anh muốn đăng tin tức phải có chứng cứ? (0o0) Tôi tưởng chỉ cần viết một bài còn lại mọi việc dựa vào lời nói.
Nhân viên tình báo: . . .
Nhân viên tình báo: Nếu cô có chứng cứ trên tay, tôi có thể giúp cô đăng lên.
Bà chủ Đỗ: Nếu tôi có chứng cứ còn cần đến tìm anh sao?
Nhân viên tình báo: Người Phương Trác đánh đều là minh tinh nhỏ không có tên tuổi, cũng không được nhiều quan tâm.
Bà chủ Đỗ: Tôi cảm thấy ánh mắt của các anh quá nông cạn, nghệ sĩ của Phương Trác chẳng lẽ không có fan sao? Anh ta đánh người khác, fan hâm mộ của idol đó chẳng lẽ không lo lắng, anh cũng đã tìm qua các idol đó chưa? Chẳng lẽ bọn họ sẽ không nổi tiếng?
Nhân viên tình báo: . . . Tôi cảm thấy lời cô nói có đạo lý. Cô có hứng thú cân nhắc đến nghề của chúng tôi?
Bà chủ Đỗ: Không có.
Nhân viên tình báo: Được thôi, thật là một người phụ nữ lãnh khốc.
Nhân viên tình báo: Việc của Phương Trác tôi sẽ lưu ý, có tin tức sẽ nói cho cô.
Đỗ Hữu Vi trò chuyện với cẩu tử xong, liền nói tiến độ việc đó cho Cố Thì. Buổi tối, Cố Thì đứng trên ban công ký túc xá hút thuốc, thuận tiện nhìn tin nhắn Đỗ Hữu Vi gửi tới.
"Anh Cố Thì, có phải anh có tâm sự không?" Mạnh Hi chung phòng túc xá của anh đi tới, tựa ở bên cạnh lan can. Gió vừa vặn thổi tới, Mạnh Hi bị mùi khói làm sặc phải ho khan hai tiếng. Cố Thì nhấn thuốc lá vào tàn thuốc sau đó ném vào thùng rác.
"Mạnh Hi." Anh nghiêng người, đôi mắt đen tĩnh mịch nhìn Mạnh Hi bên cạnh: "Nếu có cơ hội rời khỏi Tinh Việt, đến công ty khác, cậu có đồng ý đi không?"
Mạnh Hi ngẩn người, hỏi: "Anh Cố Thì cũng đi sao? Nếu anh Cố Thì đi em liền đi."
Cố Thì nói: "Nếu đó chỉ là một công ty vừa thành lập, không có bất kỳ cam đoan gì về công ty, cậu vẫn muốn đi sao?"
Mạnh Hi vẫn nói câu kia: "Nếu anh Cố Thì đi em liền đi."
Cố Thì cười, nói chuyện về Đỗ Hữu Vi: "Còn nhớ nữ sinh lần trước gặp ở trường học không? Cô ấy mở một công ty, muốn ký hợp đồng với chúng ta."
Mạnh Hi còn ấn tượng với Đỗ Hữu Vi, cho nên hết sức kinh ngạc nhìn Cố Thì: "Là cô ấy sao? Cô ấy còn mở công ty?"
"Ừ." Lợi hại hơn là công ty của cô ấy được Trương Thiếu Ngôn đầu tư. Cố Thì nghĩ tới đây, suy đoán một chút, cô ấy và Trương Thiếu Ngôn có quan hệ gì?
"Nhưng nếu chúng ta ký hợp đồng với cô ấy, Tinh Việt sẽ bắt chúng ta bồi thường phí hợp đồng!"
"Ừ." Cố Thì gật đầu: "Cho nên cô ấy đang tìm chứng cứ Phương Trác đánh chúng ta, nếu có được chứng cứ nói không chừng có thể kêu Phương Trác đền tiền cho chúng ta."
Mạnh Hi nghe anh nói, trầm mặc một hồi, mới sợ hãi nhìn anh: "Anh Cố Thì, thật ra sau khi anh bị Phương Trác đánh, em liền lén hack máy tính Phương Trác. Trong máy vi tính của anh ta có một thư mục bị khóa, sau khi em mở khóa liền phát hiện bên trong đều là video anh ta đánh người khác."
Sau khi Cố Thì nghe cũng sững sờ, anh biết Mạnh Hi rất am hiểu máy tính, nhưng không nghĩ tới cậu ấy lại am hiểu đến trình độ này. Lúc Mạnh Hi vừa tới công ty chỉ là một nam sinh ăn mặc bình thường, tính cách cũng dễ ngại ngùng. Anh đã nghe Mạnh Hi nói qua, vì cậu ấy không am hiểu nói chuyện với người khác, mỗi ngày đều trốn trong phòng chơi máy tính, không biết bị người nhà mắng bao nhiêu lần.
Có thể là bị mắng nhiều, cậu ấy cũng dễ tự ti hơn người khác. Tới tham gia nhóm nhạc nam, là quyết tâm cực lớn của Mạnh Hi. Cậu ấy muốn trở nên sáng lấp lánh trên sân khấu.
Ước mơ của Mạnh Hi không sai nhưng tính cách không phải một hai ngày liền có thể thay đổi, cậu ấy ở trong nhóm nhạc nam là người tầm thường nhất. Càng hỏng bét hơn là cậu ấy còn gặp ông chủ biếи ŧɦái Phương Trác.
"Sao Phương Trác có những video này?"
Mạnh Hi nói: "Chắc là anh ta lắp trong phòng làm việc."
Khóe miệng Cố Thì giật giật, cái loại tạp chủng như Phương Trác so với anh nghĩ còn biếи ŧɦái hơn. Không chỉ đánh nghệ sĩ của công ty còn quay quá trình này lại, về sau thưởng thức?
Anh siết chặt nắm đấm, hỏi Mạnh Hi: "Những video này cậu có giữ không?"
"Có, em đã copy lại."
Cố Thì nghĩ nghĩ, nói: "Vậy chúng ta gửi cho Đỗ Hữu Vi."
Đỗ Hữu Vi không nghĩ trước khi ngủ lại nhận được một thư mục kí©h thí©ɧ như thế.
Đỗ Hữu Vi: Định mệnh! Phương Trác phải chết!
Đỗ Hữu Vi: Quên mất, không nên chửi bậy, Phương Trác nhất định phải bị luật pháp xử tội!
Cố Thì: Cái này hữu dụng không?
Đỗ Hữu Vi: Có! Anh chờ tôi, tôi lập tức đăng lên!
Đỗ Hữu Vi lấy mấy video gửi cho cẩu tử. Những video này nếu muốn làm dư luận phản ứng lớn vẫn nên đưa cho người chuyên nghiệp đăng lên, nhưng để an toàn, cô cũng không đưa tất cả video cho cẩu tử mà giữ lại một vài video.
Cẩu tử đang ăn mì tôm, thấy cô gửi video, sau khi mở ra thiếu chút nữa phun mì tôm lên máy tính.
Nhân viên tình báo: Ngọa tào, cô thật sự không cân nhắc gia nhập giới phóng viên sao?
Bà chủ Đỗ: Không cân nhắc.
Nhân viên tình báo: Được thôi, cô chờ chút, tôi lập tức đi viết bản thảo, lần này không cần tiền của cô.
Bà chủ Đỗ: Tôi còn chưa đòi tiền của anh, anh có ý gì vậy?
Nhân viên tình báo: Đôi bên cùng có lợi mà!
Nắm trong tay một tin siêu lớn như vậy, cẩu tử lập tức gọi cho lãnh đạo, lại gọi mấy đồng nghiệp đến hỗ trợ. Các đồng nghiệp phân chia công việc viết bản thảo, sắp xếp video.
Đỗ Hữu Vi đợi đến mười hai giờ khuya, cái đề tài "Phương Trác đánh nghệ sĩ dưới trướng mình" liền lên hot search.
Tin tức vừa ra liền bùng nổ, giải trí Tinh Việt có mấy nhóm nhạc nam đang hot, fan hâm mộ của bọn họ kích động nhất.
Hot search Đỗ Hữu Vi cũng vào xem, cẩu tử không chỉ chính xác Phương Trác đánh ai nhưng trong câu chữ đều ám chỉ những idol đang hot có khả năng đều là người bị hại. Đỗ Hữu Vi xem video, thấy đã trải qua xử lý hậu kỳ, những nam minh tinh bị đánh đều được che mặt, chỉ có Phương Trác được thấy rõ ràng.
Điểm này Đỗ Hữu Vi thật sự muốn khen bọn cẩu tử.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, đêm nay fan hâm mộ không cần ngủ, bọn họ đều nhắc tên Phương Trác và giải trí Tinh Việt ra giải thích, thậm chí đi photoshop ảnh của Phương Trác.
Một buổi tối xảy ra chuyện, ngày thứ hai càng không thể quay đầu, đám fan hâm mộ phẫn nộ @cục cảnh sát, cuối cùng yêu cầu truyền thông viết về tin tức này.
Chuyện này bị lộ ra, bộ phận quan hệ công chúng của Tinh Việt liền để mấy idol có fan hâm mộ nhiều nhất đăng weibo làm sáng tỏ bọn họ chưa từng bị đánh. Nhưng đám fan hâm mộ căn bản không tin, tất cả đều cho rằng bọn họ bị uy hϊếp, nếu không đăng sẽ bị đánh tiếp.
Weibo chính thức của Tinh Việt và Phương Trác cũng đăng bài làm sáng tỏ, nhưng video đánh người nhiều như núi, bọn họ không có khả năng tẩy trắng.
Cố Thì ngay lúc Phương Trác sứt đầu mẻ trán tới tìm anh ta, nói muốn hủy hợp đồng. Phương Trác lấy văn kiện đập Cố Thì, lần này Cố Thì không tiếp tục nhận lấy, né người tránh khỏi.
"Cố Thì, video này có phải do mày làm?" Phương Trác cuồng nộ nhấc cổ áo Cố Thì lên.
Cố Thì im lặng nhìn anh ta, chậm rãi nói: "Nếu anh không hủy hợp đồng, tôi liền báo cảnh sát, chính thức khởi tố anh. Vết thương trên người Mạnh Hi vẫn còn, chúng ta có thể đi xét nghiệm."
"Mày dựa vào gì chứng minh vết thương trên người Mạnh Hi là tao đánh?"
Cố Thì cười: "Anh cho rằng trong tay người vạch trần chỉ có những video này sao? Video anh đánh Mạnh Hi, cậu ấy cũng có."
Thì ra người vạch trần mình là chó nuôi trong nhà, còn gửi cho truyền thông nổi tiếng, đã từng khui ra rất nhiều bê bối của nghệ sĩ. Nếu nói trên tay bọn họ còn có dữ liệu, anh ta tin. "Bộ phận quan hệ công chúng của công ty đã liên hệ với cẩu tử, chỉ cần dùng tiền, dữ liệu trên tay bọn chúng đều có thể bị tao mua về."
"À." Cố Thì bình tĩnh nhìn anh ta, không có chút sợ uy hϊếp nào: "Vậy anh có thể thử."
Phương Trác bỗng nhiên híp mắt lại, những video kia, Cố Thì nhất định có một phần nếu không sao Cố Thì có thể tự tin như vậy. Nghĩ tới đây, Phương Trác theo bản năng đánh một quyền lên người Cố Thì, anh bẻ ngược tay anh ta ra sau lưng: "Phương Trác à, anh thật sự cho rằng mình biết đánh nhau sao? Trước kia nếu tôi không đứng im, anh cho rằng anh có thể đánh được tôi sao?"
Cố Thì hơi dùng lực khống chế tay Phương Trác, Phương Trác liền đau đến kêu lên: "Cố Thì, mày buông ra cho tao! Bảo vệ đâu?! Đều chết rồi sao?!"
Cố Thì buông tay anh ta ra, ném Phương Trác về phía trước, sửa sang lại quần áo của mình: "Nếu công ty không chủ động hủy hợp đồng với chúng tôi, đồng thời bồi thường tiền thuốc men và phí tổn thất tinh thần, thì anh đến cục cảnh sát đợi đi."
Sau khi Phương Trác đứng vững, bóp cổ tay hai cái, hai mắt đỏ lè nhìn anh: "Xem ra mày đã tìm xong công ty khác, nói đi, là công ty nhà ai mù mắt coi trọng mày?"
Cố Thì cong môi, cười một đường cong đẹp mắt: "Không phải chính là Tinh Việt sao?"
"A, ha ha." Phương Trác dữ tợn cười to vài tiếng, mới nhìn anh nói: "Đi đi, tao đồng ý với điều kiện của mày, bây giờ liền hủy hợp đồng."
Đỗ Hữu Vi từ chỗ Cố Thì biết được kết quả, gọi điện thoại cho Trương Thiếu Ngôn: "Trương Thiếu Ngôn, anh thấy hot search hôm nay không? Công ty Tinh Việt xong đời rồi, Phương Trác sắp bị fan hâm mộ làm chết chìm rồi! Thật sự sảng khoái quá! Còn Cố Thì đang trong quá trình hủy hợp đồng với bọn họ, chờ anh ta hủy hợp đồng xong liền có thể ký hợp đồng với em rồi!"
"Ừ." Trương Thiếu Ngôn nhìn tài liệu liên quan đến Cố Thì và Tinh Việt, nhàn nhạt lên tiếng.
Đỗ Hữu Vi tiếp tục hưng phấn nói với anh: "Anh biết những video kia là ai đưa cho em không? Là một nam sinh tên là Mạnh Hi, năm nay cậu ta mới mười tám tuổi, vừa tham gia thi đại học! Cậu ta quá trâu bò rồi, trực tiếp hack máy tính của Phương Trác!"
Trương Thiếu Ngôn lật một tờ tư liệu, nhìn nam sinh tên Mạnh Hi kia: "Được rồi, về sau không được khen người đàn ông khác trước mặt anh."
Đỗ Hữu Vi nghẹn họng một chút: ". . . Được."
"Còn có, hack máy tính người khác là phạm pháp."
". . ." Đỗ Hữu Vi an tĩnh một hồi, kích động nói với anh: "Nhưng anh biết người trâu nhất là ai không? Là Trương Thiếu Ngôn đó! Nếu không có anh ấy thì không có truyền thông Ngôn Ngôn!"
Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng, đóng tư liệu trong tay: "Em cho rằng chỉ nịnh nọt anh như thế liền hữu dụng sao?"
"Em đâu có nịnh nọt, em đang ca ngợi."
"À." Trương Thiếu Ngôn nói với cô: "Vậy em có biết Trương Thiếu Ngôn còn có thể trâu hơn nữa không?"
"Hả?" Đỗ Hữu Vi tò mò hỏi anh: "Vậy anh ấy còn có thể trâu thế nào nữa?"
Trương Thiếu Ngôn nói: "Chiều nay anh tới đón em, đưa em đi gặp một người."
Đỗ Hữu Vi hỏi: "Người nào?"
"Là một người hiểu rõ ngành giải trí hơn em."
Đỗ Hữu Vi hơi kinh ngạc, Trương thị hình như không tiến vào giải trí, sao anh còn biết người của giới giải trí? "Anh còn biết người của giới giải trí?"
Trương Thiếu Ngôn gật đầu: "Anh biết một người như thế."
"Ai vậy?"
Trương Thiếu Ngôn ngoắc môi, nói ra hai chữ: "Mẹ anh."
***
Tác giả có lời muốn nói:
Đỗ Hữu Vi: Em hoài nghi anh gài em...