Cô lấy sách mà Trương Thiếu Ngôn chuẩn bị để trên bàn, nhưng không có tâm tư đọc. Càng nghĩ, cô nhịn không được nhắn tin cho Trương Thiếu Ngôn.
Đỗ Hữu Vi: Tôi đưa ảnh Triệu Ny và La Nghiệp cho anh tôi nhìn rồi.
Trương Thiếu Ngôn: Sau đó thì sao?
Đỗ Hữu Vi: Oa, anh nhắn lại nhanh thật, tôi còn tưởng anh đang làm việc!
Trương Thiếu Ngôn: Biết tôi đang bận còn nhắn tin cho tôi?
Đỗ Hữu Vi: . . . Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, tạm biệt!!
Trương Thiếu Ngôn ngồi trước máy vi tính cười nhẹ một tiếng, đi ra ngoài gọi điện thoại: "Tìm được chứng cứ không phải chuyện tốt sao? Sao em còn rầu rĩ không vui?"
Đỗ Hữu Vi cầm điện thoại ngã xuống giường, nói với Trương Thiếu Ngôn: "Tôi lo anh tôi sẽ tha thứ cho cô ta."
"Vì sao?"
"Vì họ hẹn hò cũng đã được bảy năm, ngay cả kết hôn cũng đã tính. Lỡ như Triệu Ny ở trước mặt anh ấy giả vờ đáng thương, nói mình hồ đồ, về sau tuyệt đối sẽ không tái phạm, anh của tôi nói không chừng sẽ mềm lòng."
Trương Thiếu Ngôn không nói gì, Đỗ Hữu Vi thở dài, hỏi anh: "Trương Thiếu Ngôn, nếu như bạn gái của anh nɠɵạı ŧìиɧ, anh sẽ tha thứ sao?"
"Nɠɵạı ŧìиɧ?" Giọng nói Trương Thiếu Ngôn mang theo nguy hiểm.
Đỗ Hữu Vi bị dọa đến run lên, vội vàng nói: "Tôi nói là nếu như!"
"Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra."
". . ." Đỗ Hữu Vi co rút khóe miệng, "Tự tin vậy sao? Nhưng lòng người đâu thể chắc chắn."
Trương Thiếu Ngôn trầm mặc một hồi mới nói: "Tôi không phải loại người thích một ai đó thì sẽ để cô ấy được tự do. Nếu tôi thích một người, tôi sẽ không bao giờ để cô ấy rời đi. Nếu cô ấy muốn bỏ trốn, tôi sẽ bẻ gãy cánh của cô ấy, cột chặt cô ấy bên người."
". . ." Lão đại quả nhiên rất biếи thái! Đêm nay từ đầu đến cuối chắc cô chạy không khỏi cơn ác mộng rồi!
"Sợ rồi?" Trương Thiếu Ngôn hỏi.
"Khụ, sao tôi phải sợ?"
Trương Thiếu Ngôn đáp: "Không nɠɵạı ŧìиɧ thì không cần phải sợ hãi."
". . ." Ai dám nɠɵạı ŧìиɧ cơ! Anh có thể để quỹ đạo về như ban đầu được không vậy!
Cô không nên hỏi vấn đề tìm đường chết kia.
"Chúng ta tiếp tục trò chuyện về anh tôi đi." Đỗ Hữu Vi cứng nhắc đưa chủ đề về ban đầu.
Bên Trương Thiếu Ngôn truyền đến âm thanh bàn phím, sau đó Đỗ Hữu Vi mới nghe anh nói: "Bây giờ em có thể đưa anh em ra ngoài được không?"
"Bây giờ?"
"Ừ, nếu vấn đề này không giải quyết chắc chắn đêm nay em cũng không ngủ được."
"Vậy. . . Tôi nghĩ biện pháp dẫn anh ấy ra ngoài!"
"Ừ, sau khi đi gửi địa điểm cho tôi."
"Ok." Đỗ Hữu Vi không hỏi Trương Thiếu Ngôn chuẩn bị làm gì, liền đi tìm anh cô. Đỗ Dịch Chanh đang mở lon bia, chuẩn bị uống, thấy Đỗ Hữu Vi đứng ngoài cửa, anh sửng sốt một chút: "Sao em lại đến đây?"
Đỗ Hữu Vi cướp lon bia trên tay anh, nói: "Anh đừng uống một mình, chúng ta đi Thất Cửu Bát uống cho sảng khoái!"
Đỗ Dịch Chanh giật khóe miệng: "Nếu bị cha mẹ biết anh mang em ra ngoài uống rượu, hai người họ nhất định đánh chết anh."
"Ai nói em đi uống rượu, em muốn uống nước trái cây, đi thôi!" Đỗ Hữu Vi kéo Đỗ Dịch Chanh ra ngoài, vừa đi vừa uy hϊếp, "Nếu anh không đi, hiện tại em liền đưa ảnh chụp cho mẹ nhìn!"
Đỗ Dịch Chanh bất đắc dĩ: "Vậy ít nhất cũng phải chờ anh thay đồ cái."
"A, vậy anh đi đi! Cho anh năm phút!"
Đỗ Dịch Chanh: ". . ."
Năm phút sau, hai anh em thuận lợi đi đến Thất Cửu Bát. Đỗ Hữu Vi vụиɠ ŧяộʍ gửi tin cho Trương Thiếu Ngôn, chỉ có ba chữ "Thất Cửu Bát".
Trương Thiếu Ngôn gửi cho cô một chữ "Ừ", sau đó cũng không nhắn gì nữa.
...Nếu không phải anh ta là Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi nhất định sẽ cảm thấy người này không đáng tin.
Sau khi đến Thất Cửu Bát, Đỗ Hữu Vi chọn một phòng, cũng gửi số phòng cho Trương Thiếu Ngôn. Sau đó Đỗ Hữu Vi đến đại sảnh chọn đồ uống, lại lấy chút thức ăn. Phục vụ rất nhanh chóng đưa rượu tới, Đỗ Hữu Vi phóng khoáng mở một bình, đưa tới trước mặt Đỗ Dịch Chanh: "Nào, uống!"
Đỗ Dịch Chanh: ". . ."
Anh quay đầu cười một tiếng, cầm rượu lên uống một ngụm.
Mấy món hoa quả mà Đỗ Hữu Vi gọi cũng đến, cô ăn vài miếng hoa quả, nhìn xuống điện thoại. Trương Thiếu Ngôn vẫn chưa nhắn gì.
...Cô đành mù quáng mà tin lão đại thôi.
"Em còn hẹn người nào sao?" Đỗ Dịch Chanh thấy cô nhìn điện thoại nhiều lần, lên tiếng hỏi.
"Không có, em xem thời gian." Đỗ Hữu Vi để điện thoại xuống, mở đồ uống của mình ra, cụng ly với Đỗ Dịch Chanh: "Cạn ly!"
Sau tiếng va chạm thanh thúy của pha lê, Đỗ Hữu Vi uống một ngụm nước cam.
Ở bên ngoài phòng truyền đến một trận âm thanh giày cao gót.
Âm thanh này dừng lại trước phòng bao của bọn họ, theo sau đó là tiếng "Phanh", cửa phòng bị người ta đẩy ra.
Triệu Ny thở hồng hộc đứng ở cửa, giống như vừa vội vã chạy tới. Cô nhìn thấy Đỗ Dịch Chanh, liền đi tới chỗ anh: "Dịch Chanh..."
Cô ta theo thói quen bắt lấy tay Đỗ Dịch Chanh, Đỗ Dịch Chanh thấy cô ta xuất hiện ở cửa sửng sốt một chút, rất nhanh hồi phục bình thường: "Sao cô lại tới đây?"
Anh rút tay ra, nhìn về phía Đỗ Hữu Vi. Đỗ Hữu Vi lắc đầu nói: "Không phải em gọi chị ta tới."
"Dịch Chanh." Triệu Ny lại bắt lấy tay Đỗ Dịch Chanh, thần sắc có chút sốt ruột: "Em và La Nghiệp không giống như anh nghĩ đâu."
Đỗ Hữu Vi nhìn Triệu Ny đang muốn khóc, nheo mắt lại. Nhanh như vậy đã bắt đầu rồi sao?
Đỗ Dịch Chanh không nói gì, chỉ rút tay mình ra. Cầm chai rượu ngồi trên ghế sô pha. Triệu Ny đi theo anh, ngồi bên cạnh sốt ruột giải thích: "Vừa có một tin nhắn nặc danh gửi cho em mấy tấm ảnh, còn nói những hình này đã gửi cho anh. Em không biết người này là ai, nhưng hiển nhiên mọi thứ đều do người đó thiết kế."
Đỗ Dịch Chanh nghe đến đó, cười một tiếng: "A? Ý của em là người ôm hôn La Nghiệp đều là được thiết kế?"
"Em...Em không phải..." Triệu Ny bị Đỗ Dịch Chanh hỏi như vậy, nói chuyện có chút loạn, "Là La Nghiệp ép buộc em, thừa dịp anh không có ở đây cố ý tiếp cận em, muốn em đi với anh ta. Còn nói anh ta được Trương gia coi trọng, nếu em không nghe lời anh ta, anh ta liền đối phó với Đỗ gia."
". . ." Đỗ Hữu Vi quả thực nhìn mà than thở, nếu không phải do không cùng lập trường, cô còn muốn được Triệu Ny "chỉ giáo".
Đỗ Dịch Chanh không nói chuyện, giọng Triệu Ny nghẹn ngào, tiếp tục kể khổ với anh: "Gia thế Trương gia rất lớn, em sợ anh ta thật sự đối phó với anh, đành đồng ý anh ta. Nhưng em thề, em và anh ta chưa phát sinh cái gì, chỉ là ngẫu nhiên đi ăn cơm, dạo phố."
Đỗ Dịch Chanh nghiêng đầu, nhìn cô ta nói: "Em cảm thấy anh sẽ tin những lời này sao? Nếu như là thật, vì sao em không thương lượng với anh?"
"Em không dám, em sợ anh sẽ xảy ra chuyện." Triệu Ny nói, nước mắt rơi xuống.
Đỗ Hữu Vi cảm thấy diễn xuất này của Triệu Ny không vào ngành giải trí quả thật đáng tiếc, với trình độ này khẳng định là ảnh hậu.
"Dịch Chanh, em xin lỗi, em biết sai rồi. Về sau nếu gặp chuyện giống vậy, nhất định em sẽ tìm anh thương lượng!" Triệu Ny nắm lấy tay Đỗ Dịch Chanh, hốc mắt phiếm hồng còn mang theo nước mắt, "Chúng ta đã hẹn hò được bảy năm, ngay cả kết hôn cũng đã định ngày, em không hi vọng chuyện này ảnh hưởng đến chúng ta. Anh tha thứ cho em lần này được không?"
Đỗ Hữu Vi thật sự sợ Đỗ Dịch Chanh tha thứ cho chị ta, mặc dù bình thường anh cô rất khôn khéo, nhưng gặp loại chuyện này, thẳng nam không phải đều dính chiêu sao?!
"Triệu Ny, mặt cô đúng là rất dày." Cửa phòng lần nữa bị đẩy ra, lần này tới là La Nghiệp tức đến thở hổn hển.
". . ." Đỗ Hữu Vi thật sự muốn gọi Trương Thiếu Ngôn một tiếng đạo diễn Trương, những việc này khẳng định là một tay anh an bài. Người khác còn chưa biết gì, ngược lại đã dựng sân khấu sau đó chờ nam nữ chính bắt đầu biểu diễn.
Triệu Ny thấy La Nghiệp đột nhiên xuất hiện, cũng ngây người. Cái số điện thoại kia gửi tin nhắn cho cô ta đương nhiên cũng có thể gửi cho La Nghiệp.
La Nghiệp thấy Triệu Ny cầm tay Đỗ Dịch Chanh, liền cười lạnh nói với Đỗ Dịch Chanh: "Anh sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của cô ta đi? Chuyện cô ta mới vừa nói, không hề có một chữ là thật. Tôi ở cùng với cô ta đã một năm, ban đầu là cô ta chủ động tìm tôi nói chuyện trong một bữa tiệc, còn tự nguyện trèo lên giường của tôi. Nói tôi ép buộc? Rõ ràng là cô ta câu dẫn tôi trước."
Sắc mặt Triệu Ny trắng nhợt, đứng dậy nói lý với anh ta: "La Nghiệp, anh ngậm máu phun người! Tôi chưa từng đồng ý với anh, anh đừng có nói xấu tôi!"
La Nghiệp bị cô ta làm cho cười: "Tôi nói này Triệu Ny, sao cô không đi làm biên kịch? Những lý do này nếu thật sự làm thành một bộ phim tôi cũng tin luôn."
Anh ta mở điện thoại của mình ra, ấn mở Wechat của Triệu Ny: "Hai chúng tôi nói chuyện phiếm, tôi có giữ lại toàn bộ, có cần tôi in ra sau đó phát cho mọi người nhìn một chút? Một năm nay tôi giới thiệu bao nhiêu khách hàng lớn cho cô, hiện tại cô lợi dụng tôi xong liền biến thành tôi ép buộc cô? Những vị khách kia của cô đều là bạn của tôi, hay là để bây giờ tôi gọi bọn họ tới nói chuyện?"
Triệu Ny hung hăng nhìn chằm chằm anh ta, cũng không phản bác. Cô ta không biết tối hôm nay La Nghiệp cũng tới, lúc đầu cô ta nghĩ trước tiên phải trấn an Đỗ Dịch Chanh trước, lại tìm thời gian đuổi La Nghiệp đi.
Trong phòng nhất thời không có người nói chuyện, Đỗ Dịch Chanh đứng lên, một quyền đánh về phía mặt La Nghiệp.
Một quyền này đánh rất mạnh, La Nghiệp lảo đảo mấy bước, cuối cùng ngã trên ghế salon. Khóe miệng của anh ta lập tức chảy máu, đau đến anh ta "A" một tiếng. La Nghiệp tiện tay lau máu ở khóe miệng, cũng không đánh trả.
Sau khi Triệu Ny run lên rồi thành sững sờ, rất nhanh chóng trở lại bình thường: "Dịch Chanh."
Cô ta mong đợi nhìn về phía Đỗ Dịch Chanh, anh còn vì mình mà động thủ với người khác như vậy trong lòng anh vẫn còn cô ta.
Triệu Ny muốn tiến đến bắt lấy cánh tay của anh, Đỗ Dịch Chanh bước sang bên cạnh, ngăn cánh tay của cô ta: "Đừng đυ.ng vào tôi."
Động tác của Triệu Ny cứng đờ. Cô ta đã hẹn hò với Đỗ Dịch Chanh đã được bảy năm, trong bảy năm này, Đỗ Dịch Chanh đối xử rất ôn nhu, chưa từng lạnh lùng cự tuyệt như vậy?
Lần này Triệu Ny thật sự ủy khuất, mặc dù là cô ta nɠɵạı ŧìиɧ trước nhưng trong nội tâm Triệu Ny thì Đỗ Dịch Chanh phải bao dung cô ta bất luận cô ta có làm ra cái gì.
Bây giờ không còn giống với trước kia nữa.
"Triệu Ny, chúng ta chia tay đi, chuyện kết hôn cũng không cần nhắc lại, tôi sẽ nói rõ ràng với cha mẹ." Đỗ Dịch Chanh lạnh như băng nói với cô ta, sau đó dắt Đỗ Hữu Vi đi: "Về nhà."
"Vâng..." Đỗ Hữu Vi gật đầu, đi theo anh ra ngoài. Triệu Ny còn chưa hết hi vọng, bước nhanh đến trước cửa: "Dịch Chanh, chúng ta đã hẹn hò được bảy năm, anh nói kết thúc liền kết thúc sao?"
"Triệu Ny, quan hệ giữa tôi và cô đã kết thúc, không phải chúng ta." Đỗ Dịch Chanh nhìn cô ta, trong mắt đều là lạnh lùng, "Vừa rồi tôi không động thủ đánh cô là vì tôi không đánh phụ nữ."
La Nghiệp ngồi trên ghế salon, ngửa đầu cười phá lên, Đỗ Dịch Chanh cũng không để ý anh ta, kéo Đỗ Hữu Vi lách qua người Triệu Ny, mở cửa đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời đi, Triệu Ny đứng tại chỗ ngây người hồi lâu, sau đó mới vọt tới chỗ La Nghiệp như bị điên, cầm túi xách của mình đánh về phía anh ta: "La Nghiệp, anh đúng là đồ đê tiện. Anh...Anh hại tôi thảm như vậy, anh còn ở đây vui vẻ?!"
La Nghiệp không kiên nhẫn kéo tay cô ta ném qua một bên: "Đến cùng là ai hại ai? Nếu không phải bởi vì việc này thi tôi cũng không bị công ty khai trừ, cô cũng đừng nghĩ có quả ngọt để ăn! Tôi cũng không phải là Đỗ Dịch Chanh, tôi không thân sĩ như anh ta!"
La Nghiệp giận đùng đùng nói câu nói này sau đó rời khỏi phòng. Một mình Triệu Ny ngồi trên sàn nhà, ôm chân khóc lớn.
Trên đường trở về, Đỗ Hữu Vi và Đỗ Dịch Chanh đều ngồi hàng sau, lái xe ở phía trước, trong xe cực kì an tĩnh.
Vừa rồi trải qua kịch bản kí©h thí©ɧ như vậy, tâm trạng Đỗ Hữu Vi còn có chút chưa hồi phục được, cô muốn mở miệng khuyên Đỗ Dịch Chanh, lại cảm thấy anh cũng không cần mình khuyên.
Cô đành yên lặng nhắn tin cho Trương Thiếu Ngôn.
Đỗ Hữu Vi: Đạo diễn Trương à! Đêm nay thật sự quá đặc sắc! Cho ngài ngàn lời khen!
Đỗ Hữu Vi: Anh tôi đã nói rõ với Triệu Ny rồi, mặc dù tôi cảm thấy trong lòng anh ấy nhất định rất khổ sở, nhưng giải quyết cực kì dứt khoát luôn!
Đỗ Hữu Vi: Tôi tin tưởng anh ấy sớm muộn gì cũng sẽ hết buồn!
"Chuyện tối hôm nay, đều do thất gia an bài?" Đỗ Dịch Chanh luôn yên lặng không lên tiếng bỗng nhiên hỏi.
Đỗ Hữu Vi cất điện thoại, do dự một chút, vẫn gật đầu nói: "Vâng, anh đừng trách anh ấy, đều là em càu nhàu với anh ấy, anh ấy mới làm như vậy. Anh ấy cũng là nghĩ cho anh."
"Nghĩ cho anh?" Đỗ Dịch Chanh nhịn không được cười ra tiếng, "Em cho rằng đêm nay anh ta tốn công tốn sức làm nhiều như vậy, là vì anh?"
"...Không phải sao?"
Đỗ Dịch Chanh lắc đầu, gõ đầu cô, giống Vệ Duệ muốn nghe xem bên trong có nước hay không: "Em thật sự không biết hay là giả vờ không biết?"
". . ." Cô lúc đầu có biết, nhưng bây giờ có chút không xác định được.
Đỗ Dịch Chanh nói: "Em biết một ngày thất gia có bao nhiêu việc bận rộn không? Loại chuyện nɠɵạı ŧìиɧ giống như ngôn tình này, đáng để anh ta lãng phí thời gian sao?"
Đỗ Hữu Vi không phục: "Ách, em cảm thấy anh giống như Vệ Duệ, đều nghĩ anh ấy quá xấu xa, lạnh lùng."
Đỗ Dịch Chanh hỏi lại: "Em cảm thấy anh ta rất tốt?"
"Bản chất bên trong của anh ấy rất tốt!" Nếu có thể thì cho cô thiếu hai bài toán, vậy thì càng tốt hơn!
Đỗ Dịch Chanh nhìn cô một hồi, mới khẽ cười hai tiếng: "Đáng tiếc Trương Thiếu Ngôn tốt như vậy, chỉ có mình em biết."