Chương 22.1: Tâm sự

Sau khi tan làm, Đỗ Dịch Chanh và Đỗ Chinh Đình trở về nhà, Tưởng Mạn Lâm liền gọi Đỗ Hữu Vi xuống ăn cơm.

Người Đỗ gia ăn cơm đều có vị trí cố định, Đỗ Hữu Vi ngồi đối diện Đỗ Dịch Chanh. Lúc ăn cơm cô liên tục nhìn về phía Đỗ Dịch Chanh, Đỗ Dịch Chanh rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Trên mặt anh có gì sao?"

Đỗ Hữu Vi bị sặc một cái, ho hai tiếng: "Khụ khụ, chuyện này..."

Cô do dự một lúc, quyết tâm nói: "Anh, buổi tối anh có rảnh không? Em muốn tâm sự với anh!"

"Được thôi, trò chuyện cái gì?" Đỗ Dịch Chanh nói, cố ý mập mờ nhìn cô:"Không phải thất gia không cho người khác giúp em làm bài, bị phát hiện rồi xé bài làm của em sao?"

Đỗ Hữu Vi tìm anh chỉ bài một lần liền không đến tìm nữa, Đỗ Dịch Chanh tò mò hỏi cô, mới biết được người nào đó sức ghen lớn như thế.

Ở trước mặt ba mẹ nhắc đến Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi có chút thẹn thùng, mặt cô ửng hồng, nhìn Đỗ Dịch Chanh lớn tiếng nói: "Không phải học bổ túc, là chuyện khác!"

"Em muốn trò chuyện ở đâu?"

"À, ở phòng anh đi." Nếu như anh muốn khóc có thể trực tiếp khóc trong phòng. Đỗ Hữu Vi vô cùng cảm thông.

"Được."

Đỗ Chinh Đình ngồi một bên hỏi: "Các con chuẩn bị trò chuyện gì vậy, cha có thể nghe không?"

Tưởng Mạn Lâm lườm ông một cái: "Anh em người ta muốn nói chuyện, anh xem náo nhiệt làm gì. Ăn cơm rồi ra ngoài dắt chó, thuận tiện giảm bụng mỡ của anh đi."

Đỗ Chinh Đình: ". . ."

Trước kia khi kết hôn rõ ràng nói về sau nếu ông mặt đầy nếp nhăn cũng không chê, bây giờ bụng ông lớn một chút, bà liền chê!

Người một nhà ăn cơm xong xuôi, Đỗ Chính Đình ra ngoài dắt chó, Đỗ Hữu Vi đi theo Đỗ Dịch Chanh lên phòng của anh, ngồi trên ghế salon.

Đỗ Dịch Chanh lấy một lon nước trái cây từ trong tủ lạnh nhỏ cho cô, còn mình cầm một lon bia, ngồi trên sàn nhà bằng gỗ đối diện cô: "Nói đi, muốn trò chuyện gì với anh?"

Đỗ Hữu Vi vuốt nước trái cây trong tay, ấp a ấp úng nói: "Em muốn tâm sự với anh việc của chị Triệu Ny."

Đỗ Dịch Chanh mở lon bia trong tay, ngửa đầu uống một ngụm, giống như đối với chuyện mà Đỗ Hữu Vi nói không phải ngoài ý muốn: "Em và cô ấy thế nào? Lần này về anh cảm thấy em giống như có hiểu lầm gì đó với cô ấy."

"Không phải hiểu lầm." Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu nhìn vừa vặn đυ.ng phải ánh mắt anh. Mắt của Đỗ Dịch Chanh rất đẹp, từ nhỏ đã có rất nhiều người yêu mến, ngay cả lúc Vệ Duệ còn nhỏ cũng mê luyến anh một hồi. Cuối cùng anh và Triệu Ny tới với nhau, cũng coi là trai tài gái sắc.

Liên quan tới việc anh yêu đương với Triệu Ny, Đỗ Hữu Vi đã từng nghe qua bảy tám phần, chớp mắt đã được bảy năm, ban đầu Đỗ Dịch Chanh ở cùng Triệu Ny thì Triệu Ny đã thay đổi chưa cô cũng không nhớ rõ lắm.

"Anh, thời gian anh ở nước ngoài, có lần em vô ý nhìn thấy chị Triệu Ny đi chung với một người đàn ông cử chỉ còn rất thân mật." Đỗ Hữu Vi rốt cuộc vẫn nói ra.

Tay Đỗ Dịch Chanh cầm bia có chút xiết chặt, một lát sau trầm tĩnh lại: "Có thể là em nhìn nhầm rồi?"

"Em cũng lo lắng là mình nhìn nhầm nên có nhờ một người bạn điều tra giúp." Cô nói đến đây, mở điện thoại mà bản thân nắm chặt trong tay, đưa mấy tấm hình mà cẩu tử gửi qua cho Đỗ Dịch Chanh nhìn.

Mỗi một tấm hình đều là Triệu Ny và La Nghiệp, hình trước chỉ là ngồi cùng nhau cười cười nói nói, hình sau liền có ảnh chụp ôm hôn.

Đỗ Hữu Vi quan sát biểu cảm của Đỗ Dịch Chanh, chỉ sợ anh không chịu được đả kích này. Nhưng Đỗ Dịch Chanh là người đàn ông đã trải qua thương trường, buồn vui gì đều suy nghĩ trong lòng, không lộ ra ngoài.

Nét mặt của anh không thay đổi nhiều chỉ là chân mày có chút nhíu lại, sau khi xem hết ảnh chụp, anh ngẩng đầu uống một hớp bia trong tay, hồi lâu không nói gì.

Đỗ Hữu Vi nhìn anh, thử thăm dò kêu một tiếng: "Anh?"

Đỗ Dịch Chanh bóp lon bia trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh.

Đỗ Hữu Vi mấp máy môi, nói: "Anh, có phải anh đang chê em xen vào việc của người khác?"

Đỗ Dịch Chanh quay đầu nhìn cô, bên môi có một chút ý cười.

"Sao có thể, anh biết em đang lo lắng cho anh." Anh giơ tay lên, xoa đầu Đỗ Hữu Vi. Đỗ Hữu Vi ngước mắt nhìn qua bàn tay đặt trên đầu mình, nói với Đỗ Dịch Chanh: "Anh muốn khóc cứ khóc đi, không cần gắng gượng trước mặt em làm gì!"

Đỗ Dịch Chanh cười một tiếng, đứng dậy đi lấy một lon bia nữa: "Kỳ thật anh cũng có cảm giác, chắc là giống với trực giác của phụ nữ."

Trong lòng Đỗ Hữu Vi hơi giật mình, cô nhớ vào kiếp trước, sau khi Triệu Ny không chút lưu tình rời đi khi Đỗ gia xảy ra chuyện, Đỗ Dịch Chanh cũng không sụp đổ. Thậm chí anh còn cứng cỏi hơn trong tưởng tượng của cô.

Cô trầm mặc một hồi, mới hỏi anh: "Vậy giờ anh định làm gì?"

Đỗ Dịch Chanh cầm lon bia trong tay, tựa bên cửa sổ, gió đêm thổi qua người anh: "Lúc anh mới quen Triệu Ny, cô ấy mới mười tám tuổi. Điều kiện gia đình cô ấy không phải rất tốt, nhưng cô ấy chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì điều này. Cô ấy rất vui vẻ, tích cực hướng lên. Đây cũng là lý do ban đầu anh thích cô ấy."

Đỗ Dịch Chanh giống như đang nhớ lại sự việc xa xưa, giọng nói của anh được gió đêm thổi qua, làm tăng thêm khí tức của thời gian: "Cô ấy thích vẽ tranh, thích thiết kế châu báu, cô ấy nói quá trình này giống như đang rèn luyện cuộc sống. Cuộc sống của mỗi một người đều giống như một món trang sức độc nhất vô nhị. Có phải nghe rất hay đúng không?"

Đỗ Dịch Chanh nhìn về phía Đỗ Hữu Vi, cười với cô: "Bây giờ anh vẫn nhớ rõ biểu cảm lúc cô ấy nói những lời này. Các em không phải nói trong mắt nam minh tinh có ngôi sao? Khi đó trong mắt Triệu Ny cũng có ngôi sao."

Chóp mũ Đỗ Hữu Vi bỗng có chút chua xót, Đỗ Dịch Chanh thật sự rất thích Triệu Ny nếu không thì sao có thể hẹn hò với chị ta tận bảy năm.

Đỗ Dịch Chanh lại uống một ngụm bia, ánh mắt không biết đang ở nơi nào ngoài cửa sổ: "Từ lúc nào mọi chuyện đã bắt đầu thay đổi? Có lẽ là lúc anh bắt đầu đưa cô ấy đi làm quen các thương nhân tại thành phố A. Lúc anh dẫn cô ấy vào cái thế giới xa hoa truỵ lạc này, cũng muốn cô ấy hoàn thành điều mình mong muốn. Lúc trước, Triệu Ny rất thích thiết kế trang sức, mà bây giờ, cô ấy chỉ muốn dùng bọn chúng để kiếm tiền."

Giống như trước kia cô ấy cũng thích anh thật lòng, nhưng bây giờ, cô ấy chỉ muốn lợi dụng anh để kiếm được nhiều khách.

"Có đôi khi anh cũng nghĩ, nếu trước kia anh chưa từng đưa cô ấy vào cái vòng này, có phải cô ấy cũng sẽ không biến thành bộ dáng giống hôm nay?" Đỗ Dịch Chanh nhìn Đỗ Hữu Vi, nói một câu tự giễu.

Đỗ Hữu Vi nhíu mày, nhìn anh: "Đây không phải là lỗi của anh, con người nếu yêu thương thật lòng, thì mãi mãi cũng sẽ không thay đổi."

Đỗ Dịch Chanh im lặng ngoắc môi, uống xong lon bia đưa thứ hai, anh quay sang nói với Đỗ Hữu Vi: "Thời gian không còn sớm nữa, em về phòng trước đi."

"Nhưng mà..."

"Anh không sao, không cần lo lắng." Đỗ Dịch Chanh nhìn cô cười, "Đúng rồi, tạm thời chuyện này em đừng nói cho cha mẹ."

"Vâng." Đỗ Hữu Vi gật đầu, vẫn có chút không yên lòng: "Anh sẽ tha thứ cho Triệu Ny sao?"

Đỗ Dịch Chanh không nói, chỉ sờ tóc cô: "Đi đi, bây giờ em về phòng đọc sách đi. Nếu em không thi lại được, không biết thất gia sẽ chuẩn bị gì tặng em."

". . ." Không, đừng dọa em có được hay không?! Em thật sự sẽ bị ác mộng!

Đỗ Dịch Chanh cười: "Biết sợ thì liền về đọc sách đi."

"Vậy em đi trước." Đỗ Hữu Vi không tiếp tục quấy rầy Đỗ Dịch Chanh, cầm điện thoại về phòng của mình.