Chương 21.2: Bắt gian

Rời khỏi công ty, Trương Thiếu Ngôn nghe điện thoại của Trương Minh Hạc, kêu anh về Trương gia ăn cơm. Anh nghĩ Trương Minh Hạc tìm mình là vì việc của Trương Thánh Trạch, cơm nước xong xuôi liền trò chuyện về công ty. Vừa nói đến câu chuyện, Trương Minh Hạc liền cười đánh gãy anh: "Hôm nay chúng ta không nói công việc, nói chuyện khác."

Trương Thiếu Ngôn rất ít nói chuyện với Trương Minh Hạc, số lần nói về việc nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay. Anh dừng lại nhìn Trương Minh Hạc, chờ nghe việc ông chuẩn bị nói là gì.

"Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của con, ta chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật cho con."

Trương Thiếu Ngôn hơi nhíu mày, sinh nhật anh cũng không phải ngày lễ, sinh nhật anh hằng năm đều xếp đầy công việc, nếu không phải mẹ anh hằng năm đều gọi điện cho anh, anh thật sự sẽ bận đến quên ngày này.

Nếu như lời nói này là của mẹ anh, anh còn có thể nghĩ rõ ràng, nhưng tổ chức tiệc sinh nhật thấy thế nào cũng không phải là phong cách của Trương Minh Hạc.

"Vì cái gì?" Anh hỏi.

Trong lòng Trương Minh Hạc hiện một tia bất đắc dĩ, Trương Thiếu Ngôn rất giống ông, làm gì đều hỏi mục đích rõ ràng.

"Vì là ngày con sinh ra, lý do này có thể chứ?" Trương Minh Hạc hỏi.

Trương Thiếu Ngôn không trả lời, hiển nhiên không tin cái lý do này.

Trương Minh Hạc bất đắc dĩ nói: "Là có chút chuyện khác, lần trước con bé khiêu vũ cùng con, con đưa con bé đến đây."

Trương Thiếu Ngôn thần sắc hơi thu liễm: "Đưa cô ấy đến làm gì?"

Trương Minh Hạc khó cởi mở cười hai tiếng, nhìn anh: "Con đừng khẩn trương, cha chỉ muốn gặp con bé, sẽ không làm gì đâu. Gần đây cứ hai ba ngày con lại đưa con bé đến công ty, chuyện này trong công ty đã sớm truyền ra. Làm con thay đổi như vậy, tất nhiên không dễ. Nếu cha tìm một cơ hội đơn độc gặp con bé, con nhất định sẽ càng khẩn trương, cho nên cha muốn con tổ chức tiệc sinh nhật, thuận tiện đưa người tới gặp cha một lần."

Trương Minh Hạc hiểu rất rõ Trương Thiếu Ngôn, anh ở trong trường công khai khiêu vũ, còn không e dè đưa người tới công ty, đã nói rõ thái độ của anh.

Cô bé của Đỗ gia này rất có thể là vợ tương lai của chủ nhân Trương gia, ông đương nhiên phải thừa dịp hiện tại gặp một lần.

Trương Thiếu Ngôn cũng biết ý của Trương Minh Hạc, anh suy nghĩ một hồi, nhìn ông nói: "Con sẽ nói với cô ấy, nhưng cô ấy tới hay không là tự mình quyết định."

"Được."

Trên đường trở về, Trương Thiếu Ngôn cầm điện thoại muốn nhắn cho Đỗ Hữu Vi, nhưng biên tập mấy lần, anh vẫn không thể gửi qua.

Chờ lần sau gặp cô, liền nói với cô đi.

Hai ngày nay Đỗ Hữu Vi đều chuẩn bị quà sinh nhật cho Trương Thiếu Ngôn, kích thước tây trang mặc dù đã có, nhưng may đồ nhất định phải có trình tự, đoán chừng không kịp ngày sinh nhật của Trương Thiếu Ngôn.

Kết quả cuối cùng vẫn phải dựa vào bánh su kem của cô!

Trải qua hai ngày luyện tập, bánh su kem của cô căn bản xem như được, nhưng đối phương là Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi lại có chút không chắc, nhìn anh ăn rau trộn đã để ý cà rốt như vậy, liền biết miệng của anh có bao nhiêu bắt bẻ!

Ngô quản gia an ủi cô: "Đồ ăn là bao gồm tâm ý của người làm, tiểu thư làm nghiêm túc như vậy, coi như hương vị không thể để đối phương hài lòng, nhưng tâm ý của người đối phương nhất định có thể cảm nhận được."

"Thật sao?" Đỗ Hữu Vi rốt cuộc tìm được một chút lòng tin, "Trương Thiếu Ngôn thật sự sẽ cảm nhận được sao?"

". . ." Ngô quản gia trầm mặc một chút: "Ngài là làm cho thất gia?"

"Đúng vậy!"

Ngô quản gia lần nữa xắn tay áo lên: "Không bằng thừa dịp bây giờ còn thời gian, chúng ta lại luyện tập thêm."

Đỗ Hữu Vi: : ". . ."

Đỗ Hữu Vi luyện tập đến trước khi xe của thư ký Hồ tới mới dừng.

"Buổi chiều tốt lành, Đỗ tiểu thư." Đỗ Hữu Vi sau khi lên xe, thư ký Hồ chào hỏi một tiếng với cô.

"Cô cũng vậy." Đỗ Hữu Vi gật đầu, nhìn thư ký Hồ cười: "Thư ký Hồ, hai ngày trước cô bận gì sao?"

". . ." Thư ký Hồ không biết trả lời thế nào: "Ông chủ có giao việc khác cho tôi, cụ thể là gì cô có thể trực tiếp hỏi ông chủ."

Đỗ Hữu Vi nhướng mày, thư ký Hồ rất có bản lĩnh, đem việc này đá cho Trương Thiếu Ngôn.

Cô không tiếp tục khiến cô ấy khó xử, lại đi hỏi cẩu tử: "Sự việc có tiến triển chưa? Có phải anh muốn rời khỏi giới cẩu tử rồi?"

Nhân viên tình báo: Tôi có dự cảm, hôm nay Triệu Ny sẽ có hành động! Hôm nay cô ta có hẹn với anh cô sao?

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Không có, hôm nay anh tôi đi làm.

Nhân viên tình báo: Vậy đúng rồi! Tôi nhìn thấy Triệu Ny rời khỏi phòng làm việc, còn đặc biệt ăn mặc chỉn chu, hẳn là muốn đi gặp La Nghiệp!

Đỗ Hữu Vi mừng rỡ. Đợi lâu như vậy, rốt cuộc Triệu Ny cũng đi gặp La Nghiệp!

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Anh nhìn kỹ chút!

Nhân viên tình báo: Yên tâm đi, chỉ cần hai người bọn họ đi chung, tôi liền viết cho cô một vạn chữ yêu hận tình thù!

. . . Tốt lắm!

Đỗ Hữu Vi hận không thể chính mình đi bắt gian. Nhưng cô không dám thất hẹn với Trương Thiếu Ngôn.

Bởi vì trong lòng chỉ quan tâm việc của Triệu Ny và La Nghiệp, hôm nay Đỗ Hữu Vi làm bài không hề chú tâm. Trương Thiếu Ngôn ký xong một văn kiện, ngẩng đầu nhìn cô một hồi, kêu cô một tiếng: "Em không phải là đang suy nghĩ buổi tối ăn gì chứ?"

Đỗ Hữu Vi lúc này mới lấy lại tinh thần, Trương Thiếu Ngôn thả bút máy xuống, nhìn cô nói: "Đưa bài em đang làm cho anh nhìn một chút."

". . ." Đỗ Hữu Vi nhìn anh cười khô quắt: "Không được rồi."

Trương Thiếu Ngôn không nói chuyện, chỉ gõ bàn làm việc của mình, ra hiệu cô đem bài làm tới.

Đỗ Hữu Vi bất đắc dĩ đi qua, đưa bài làm cho anh. Trương Thiếu Ngôn cúi đầu nhìn thoáng qua, lại mặt không thay đổi ngẩng đầu: "Cho nên trong một giờ em chỉ làm hai bài?"

". . ." Đỗ Hữu Vi ho một tiếng, nói với Trương Thiếu Ngôn: "Xế chiều hôm nay bạn gái của anh tôi có thể đi gặp La Nghiệp, hôm nay rất có thể tôi sẽ bắt được gian tình của bọn họ!"

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô hỏi: "Em tìm người điều tra bọn họ?"

"Vâng, nhưng gần đây bọn họ an phận quá, hôm nay mới có hành động."

Trương Thiếu Ngôn nghĩ một hồi, nói với cô: "Đã như vậy, hôm nay em liền về trước đi, dù sao ở nơi này cũng không có tâm tư làm bài."

"Thật. . ."

Đỗ Hữu Vi một chữ "Sao" còn chưa nói, Trương Thiếu Ngôn lại bổ sung một câu: "Lần sau bù thời gian lại."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Cô nhếch miệng, thu dọn đồ đạc của mình, xoay người nói với Trương Thiếu Ngôn: "Vậy tôi đi trước."

"Chờ một chút." Trương Thiếu Ngôn gọi cô lại.

"Còn có chuyện gì sao?" Tổng tài như ngài sẽ không đổi ý chứ!

Trương Thiếu Ngôn hiếm thấy lộ vẻ mặt khó xử, câu nệ trong chốc lát mới nói: "Qua mấy ngày nữa có một bữa tiệc, em có hứng thú tới tham gia không?"

"Bữa tiệc? Là bữa tiệc gì vậy?"

"Là một bữa tiệc ở Trương gia, em nếu có hứng thú thì đi với tôi."

Đỗ Hữu Vi nghĩ, hỏi anh: "Là ngày mấy?"

"Ngày 30."

Ngày 30? Ngày 30 không phải là sinh nhật của anh sao?

Anh nói là một bữa tiệc chắc là tiệc sinh nhật của anh đi!

Đỗ Hữu Vi một bộ không nói toạc ra, nhìn Trương Thiếu Ngôn gật đầu: "Được thôi."

Sinh nhật của mình cũng không nói, lão đại thật sự dễ dàng thẹn thùng!

Trương Thiếu Ngôn nghe cô đồng ý, lại xác nhận lần nữa: "Em thật sự muốn đi?"

"Đi, vì sao không đi?"

"Được. . ." Trương Thiếu Ngôn lên tiếng, cúi đầu nhìn văn kiện trên bàn: "Đến lúc đó tôi đến Đỗ gia đón em."

"Ok." Đỗ Hữu Vi phất tay: "Vậy tôi đi trước, không còn chuyện gì chứ?"

"Ừ, tôi kêu thư ký Hồ đưa em đi."

Lúc thư ký Hồ đưa Đỗ Hữu Vi về, mặc dù trong lòng rất hiếu kì vì sao hôm nay cô đi sớm như vậy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hỏi.

Trên đường đi, Đỗ Hữu Vi đều nhìn tin tức mà cẩu tử gửi qua, Triệu Ny quả nhiên là đi gặp La Nghiệp, cẩu tử chụp được ảnh bọn họ ở trong phòng ăn, gửi rất nhiều cho Đỗ Hữu Vi.

Nhân viên tình báo: Đợi lát nữa còn có tin nóng hơn, chờ tôi gửi tin tức qua.

Đỗ Hữu Vi nhìn những tấm hình kia, tâm trạng rất không tốt. Lúc đầu cầm được chứng cứ Triệu Ny nɠɵạı ŧìиɧ, cô cảm thấy đây là chuyện tốt, nhưng cô nên nói với anh trai thế nào đây? Bọn họ hẹn hò cũng đã bảy năm, sau khi anh ấy biết chân tướng, nhất định sẽ rất khổ sở.

Từ nhỏ Đỗ Hữu Vi đã có quan hệ rất tốt với Đỗ Dịch Chanh, Đỗ Dịch Chanh cũng rất chiều cô, ở bên ngoài cô phạm vào chuyện gì, anh hầu như đều gánh thay.

Nhưng bây giờ là việc của anh, Đỗ Hữu Vi lại không biết làm thế nào để giúp.

Nhân viên tình báo: [hình ảnh][hình ảnh][hình ảnh]

Cẩu tử lại gửi qua mấy tấm hình, đều là ảnh tương đối thân mật của Triệu Ny và La Nghiệp, thậm chí còn có một tấm là La Nghiệp hôn cô ta.

Đỗ Hữu Vi lưu hình ảnh xuống điện thoại.

Nhìn những hình này cô thấy rất tức giận, chứ đừng nói đến Đỗ Dịch Chanh. Điện thoại còn không ngừng rung, Đỗ Hữu Vi do dự, những hình này đến cùng là có nên đưa cho Đỗ Dịch Chanh nhìn không.

Nói cho cùng, đau dài không bằng đau ngắn, anh của cô sớm muộn cũng sẽ thấy rõ khuôn mặt thật của Triệu Ny.