Chương 20.2: Đυ.ng mặt Lâm Thiến ở Trương thị

Hai ngày nay Đỗ Hữu Vi cực kì sốt ruột, trên cằm còn mọc ra một nốt mụn. Thấy anh cô và Triệu Ny muốn đi thử áo cưới mà tên cẩu tử cô thuê còn chưa có động tĩnh gì!

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Anh rốt cuộc có làm được không vậy?! Đã mấy ngày rồi!

Nhân viên tình báo: Bà chủ, cái này không thể trách tôi, mấy ngày nay Triệu Ny và La Nghiệp đều cực kì an phận. Tôi cam đoan với cô, chỉ cần hai người họ gặp nhau, coi như bọn họ không có gì, tôi cũng chỉnh cho thành có gì!

Đỗ Hữu Vi: "..."

"Tiểu thư, xe của thư ký Hồ chờ người ở bên ngoài." Giọng nói của A Thu bỗng nhiên từ bộ đàm truyền đến, Đỗ Hữu Vi lên tiếng sau đó đổi quần áo... Cuối cùng là nhìn lên nốt mụn trên cằm mình.

A, cô không muốn phải mang nốt mụn xấu xí này đi gặp Trương Thiếu Ngôn đâu! Hôm nay có thể cúp học không?

Trong não cô đã nghe ra giọng nói lãnh khốc của Trương Thiếu Ngôn: "Không thể."

"..." Đỗ Hữu Vi lấy một chiếc khẩu trang từ trong ngăn kéo đeo lên cằm vừa vặn có thể che khuất hạt đậu nhỏ. Vì để cái hạt đậu này lộ ra không quá đột ngột, cô lại đổi một chiếc váy đỏ, rồi lại đeo cho mình một cái khẩu trang dính liền với dây cột tóc.

"Tiểu thư, sao người còn chưa xuống?" Âm thanh thúc giục của A Thu lại vang lên.

"Đến rồi, đến rồi." Đỗ Hữu Vi đeo bọc sách của mình lên, vọt vào thang máy.

Thư ký Hồ thấy hôm nay cách ăn mặc cô, sửng sốt một chút: "Hôm nay Đỗ tiểu thư ăn mặc nhìn rất có cảm giác thanh xuân."

"Có thật không? Ha ha." Đỗ Hữu Vi cười: "Nhìn đẹp không?"

"Rất đẹp." Nhưng sợ người khác sẽ nói ông chủ trâu già gặm cỏ non.

... Ách, hình như cũng không người nào dám nói.

Trương Thiếu Ngôn vừa mở hội nghị công ty xong, sau hai giờ anh không còn công việc khác, là đặc biệt để trống thời gian cho Đỗ Hữu Vi học bổ túc. Phòng họp ở tầng chín, sau khi ra ngoài Trương Thiếu Ngôn đi thang máy riêng của mình đến tầng cao nhất, cửa thang máy vừa mở ra đã nhìn thấy Lâm Thiến đang ngồi ở khu nghỉ ngơi.

Cao Dã ở sau lưng anh cũng nhìn thấy, vẻ mặt vẫn bình thường, nhưng trong lòng anh ta dâng lên một tia kích động nho nhỏ, lát nữa là Đỗ Hữu Vi tới đây? Đây là cái ngày quái quỷ gì vậy?

Dưa của ông chủ không phải tùy tiện liền có thể ăn nha!!

"Anh Thiếu Ngôn, anh về rồi." Lâm Thiến đi lên, trong tay còn cầm một bao đồ nhỏ: "Đây đều là đặc sản mà cha mẹ em gửi cho anh."

Trương Thiếu Ngôn nhìn thấy đồ trên tay cô, nói với Cao Dã sau lưng: "Cậu cầm đồ đi."

"Vâng ông chủ." Cao Dã trong lòng mười phần tiếc nuối, có dưa trước mặt nhưng không thể ăn....

"Làm phiền anh Cao Dã rồi." Lâm Thiến đưa đồ trong tay cho anh ta, lại cười nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn vẫn mặt không đổi sắc nói: "Không phải đã nói với em không cần qua sao?"

Lâm Thiến đã sớm nghĩ kỹ lý do: "Lúc khai giảng em sẽ mang rất nhiều đồ, có khả năng không thể lấy nhiều đặc sản."

Trương Thiếu Ngôn khóe miệng khẽ nhúc nhích, đang chuẩn bị nói, cửa thang máy lần nữa mở ra.

Đỗ Hữu Vi và thư ký Hồ đứng trong thang máy, thấy hai người phía ngoài đồng thời ngẩn người.

Thư ký Hồ nhức nhức cái đầu, Lâm Thiến lại tới rồi, trợ lí Cao chắc chắn lại đem cô ta ném cho mình đi!

Đây là lần đầu tiên Đỗ Hữu Vi nhìn thấy Lâm Thiến, cũng là lần đầu tiên thấy Trương Thiếu Ngôn đứng cùng một chỗ với phụ nữ, à, ngoại trừ những nhân viên công tác kia .

Trương Thiếu Ngôn cũng nháy mắt trầm lặng, anh không nghĩ cô sẽ tới nhanh như vậy, mặc dù cũng không có gì đáng nói, nhưng vì sao anh có chút chột dạ?

Chột dạ?

Chính Trương Thiếu Ngôn cũng cảm thấy buồn cười, anh sống nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên chột dạ trước mặt người khác.

"Chào thư ký Hồ." Lâm Thiến là người nói đầu tiên, còn nhiệt tình chào thư ký Hồ, sau đó ánh mắt mới chuyển qua Đỗ Hữu Vi: "Vị này là?"

"Ách..." Thư ký Hồ không dám tự mình giới thiệu, đành phải nhìn về phía Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn giống như không định trả lời, chỉ nói với Đỗ Hữu Vi: "Em vào phòng làm việc chờ tôi, tôi lập tức tới."

"Vâng" Đỗ Hữu Vi cười, quay người đi.

Lâm Thiến duy trì nụ cười giả trên mặt, giờ phút này cũng có chút không nhịn được. Cô tới công ty mấy lần, cho tới bây giờ chưa từng vào văn phòng của Trương Thiếu Ngôn, mỗi lần tới đều chỉ có thể chờ anh ở khu nghỉ ngơi.

Người phụ nữ này lại có thể vào phòng làm việc của anh? Mà vừa rồi, cô ta cùng thư ký Hồ là đi từ thang máy riêng ra?

Lâm Thiến có chút tức giận lại không cam lòng, thiếu chút nữa không khống chế nổi. Nhưng nghĩ tới mục đích cô tới đây, chính là vì tạo lại hình tượng của cô trong lòng Trương Thiếu Ngôn, cô lại nhịn được.

"Anh Thiếu Ngôn, vừa rồi là ai vậy? Nhìn qua giống như em vẫn là học sinh." Trên mặt cô tươi cười lần nữa hỏi Trương Thiếu Ngôn.

Trương Thiếu Ngôn chỉ "Ừ" một tiếng, không tiếp tục nói về Đỗ Hữu Vi: "Lát nữa anh còn có việc, không thể đi cùng em, anh kêu thư ký Hồ đưa em về."

Thư ký Hồ: "..."

Quả nhiên vẫn là cô...

Còn nữa, trợ lí Cao trong thời gian quan trọng này chạy đi đâu rồi!

"Anh Thiếu Ngôn, em..."

"Nếu em đã đến đây, trước hết cứ ở chỗ này đợi đi. Trước khi đi học còn có một khoảng thời gian, em chuẩn bị bài tập, nếu cảm thấy nhàm chán, có thể tìm bạn bè ra ngoài chơi một chút, kinh phí anh sẽ lo. Trương Thiếu Ngôn nói xong, phân phó cho thư ký Hồ: "Trước tiên đưa em ấy quay về chỗ ở, buổi tối mang em ấy ra ngoài ăn ngon một chút."

"Vâng ông chủ." Thư ký Hồ cảm thấy mình tuyệt đối là người khổ nhất công ty, không có người thứ hai.

Lâm Thiến còn muốn nói tiếp thì Trương Thiếu Ngôn đã quay người rời đi, bị thư ký Hồ ngăn lại: "Lâm tiểu thư, chúng ta đi thôi."

Lâm Thiến nhếch miệng, cùng với cô ấy đi vào thang máy bình thường. Sau khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Thiến nhìn thư ký Hồ, muốn nghe ngóng: "Thư ký Hồ, nữ sinh vừa rồi là ai vậy? Tôi thấy các cô cùng nhau đi ra từ thang máy riêng, cô ta có thân phận gì vậy?"

Thư ký Hồ sử dụng khuôn mặt không biểu cảm của Trương Thiếu Ngôn rất đúng chỗ: "Thật xin lỗi, việc của ông chủ tôi không dám tùy tiện nói, nếu như cô muốn biết, lần sau khi gặp ông chủ hãy hỏi."

Lâm Thiến cười, không nói gì thêm.

Trong văn phòng, Đỗ Hữu Vi để cặp sách đặt ở bên cạnh, tựa vào ghế salon chơi điện thoại. Sau khi Trương Thiếu Ngôn đi vào, thấy cô không chủ động học tập, liền giáo dục: "Bài làm lần trước em còn chưa viết xong, đặt ở trên bàn của tôi. Tới rồi không biết lấy bài thi, chỉ biết ngồi dưới điều hoà chơi điện thoại?"

"..." Lông mày Đỗ Hữu Vi nhảy nhảy: "Càng ngày anh càng giống chủ nhiệm lớp tôi."

Trương Thiếu Ngôn ngoắc môi,thuận tay treo áo khoác âu phục bên cạnh, đi ngang qua cầm lấy bài làm của Đỗ Hữu Vi: "Tiếp tục làm đi."

Đỗ Hữu Vi để điện thoại xuống, kéo cặp sách của mình lấy bút và giấy nháp ra. Trương Thiếu Ngôn ngồi trên ghế làm việc nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được nói trước: "Em không có việc gì muốn hỏi tôi sao?"

Tay Đỗ Hữu Vi đang làm bài toán dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía anh. Hôm nay cô ăn mặc rất giống một viên ô mai đỏ rực, ngay cả ánh mắt cũng mang theo hương vị của ô mai thơm ngọt.

Trương Thiếu Ngôn bỗng nhiên rất muốn ăn ô mai.

Mắt Đỗ Hữu Vi trong veo như nước, cô nhìn Trương Thiếu Ngôn, sau đó cười cười: "Vừa rồi người kia có phải là Lâm Thiến không?"

Trương Thiếu Ngôn khẽ chau mày, hỏi: "Sao em biết?"

Không biết, đoán mò. Đỗ Hữu Vi phát hiện, trực giác của phụ nữ trong việc này thật chuẩn.

"Sao em biết Lâm Thiến?" Trương Thiếu Ngôn xác định bản thân chưa từng đề cập với cô, Cao Dã và thư ký Hồ cũng sẽ không nói với cô.

Đỗ Hữu Vi vô tội nói: "Là Trương Thánh Trạch nói cho tôi biết."

Trương Thiếu Ngôn lông mày càng nhăn: "Trương Thánh Trạch?"

"Đúng vậy."

"Sao cậu ta muốn nói cái này với em?"

"Để tôi nghĩ lại coi, là sau khi trường học tôi khiêu vũ lần trước, cậu ta đặc biệt chạy tới nói cho tôi biết." Đỗ Hữu Vi dứt khoát đứng lên, học thần thái và cách nói của Trương Thánh Trạch, nói với Trương Thiếu Ngôn: "Bên người thất thúc của tôi sớm đã có một hồng nhan tri kỷ tên Lâm Thiến! Anh ta còn ở nội thành mua cho Lâm Thiến một cái biệt thự cực lớn, tuổi đã cao còn bắt đầu học người ta chơi kim ốc tàng kiều, thật sự rất kí©h thí©ɧ!"

"..." Trương Thiếu Ngôn mang theo nghiêm túc hỏi: "Cậu ta thật sự nói như thế với em?"

"Đúng thế." Đỗ Hữu Vi gật đầu, chẳng qua cô chỉ thêm một chút... văn học sáng tác.

"Rất tốt." Trương Thiếu Ngôn lạnh lùng nói một câu.

Lại là Trương Thánh Trạch...