Chương 20.1: “Đã có anh trai phụ đạo rồi, còn tìm tới tôi làm gì?"

Đỗ Hữu Vi tranh thủ thời gian giải thích: "Không phải, tôi không có! Đều do chính tôi làm!"

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng: "Tài năng của em tôi biết rất rõ."

"... Tôi có cảm giác hình như anh đang cười nhạo tôi!"

"Tự tin mà nói thì em nên bỏ hai chữ "hình như" đi."

"..." Đỗ Hữu Vi mấp máy môi, nói: "Đúng vậy, là anh của tôi hơi chỉ tôi một chút."

"Anh của em?" Lông mày Trương Thiếu Ngôn khẽ nhúc nhích, "Đỗ Dịch Chanh? Anh ta từ nước ngoài về rồi sao?"

Đỗ Hữu Vi nheo mắt: "Anh sao cái này cũng biết?"

Trương Thiếu Ngôn không trả lời vấn đề của cô, ngược lại đã hiểu rõ vì sao bài làm này của cô lại tốt như vậy: "Đã có anh trai phụ đạo rồi, còn tìm tới tôi làm gì?"

"Tôi cũng..." Cảm thấy như vậy. Câu nói này Đỗ Hữu Vi chỉ nói hai chữ trước, thiếu chút nữa đã chết trong ánh mắt lợi hại của Trương Thiếu Ngôn.

"Em cũng cái gì?" Trương Thiếu Ngôn nhìn cô.

Đỗ Hữu Vi nghiêm mặt nói: "Tôi cũng cảm thấy anh tôi đang xen vào việc của người khác."

"Hắt xì." Lúc này Đỗ Dịch Chanh ở công ty bỗng hắt hơi một cái.

Trương Thiếu Ngôn rất hài lòng với câu trả lời Đỗ Hữu Vi: "Về sau bài làm đều không cho phép cầm về nhà, phải làm ngay ở chỗ này."

Đỗ Hữu Vi: "..."

Cô sai rồi, hôm qua cô không nên lười biếng, nếu cô không lười biếng, hôm nay cũng sẽ không có tình cảnh này.

Cũng may Trương Thiếu Ngôn còn nhân tính, biết cô trong hai giờ không thể làm xong hết: "Mỗi ngày phụ đạo hai giờ, làm đề một giờ, có thể làm bao nhiêu thì làm, còn lại một giờ giảng đề."

"Vâng thưa thầy Trương."

"Tôi kêu Cao Dã chuẩn bị cho em một bộ sách, lúc ở nhà thì đọc."

"... Tất cả đều nghe theo thầy Trương ạ ."

Giải quyết xong mọi việc, Trương Thiếu Ngôn xé luôn bài mà Đỗ Hữu Vi làm rất tốt, lần nữa cầm đề đó kêu cô làm.

Đỗ Hữu Vi: "..."

Không phải chứ, anh trai cô chỉ giúp cô giảng đề, vì sao phải xé bài làm?! Anh ta là có bệnh sạch sẽ sao?!

Đỗ Hữu Vi chỉ dám ở trong lòng gào thét, ngoài mặt vô cùng ngoan ngoãn cầm bút lên, bắt đầu làm bài mới.

Hai giờ học bổ túc kết thúc, Đỗ Hữu Vi "hết hạn tù phóng thích". Vì học bổ túc này, cô còn đặc biệt chuẩn bị đồ đạc nhưng về sau chỉ đem ba lô. Một bên cô ngồi cất đồ vật, một bên hỏi Trương Thiếu Ngôn: "Đúng rồi, công ty của các anh có phải có người tên là La Nghiệp không?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Công ty của chúng tôi hơn ngàn người, em cảm thấy ai tôi cũng phải nhớ?"

"À thì, anh ta hình như là quản lý gì đó, chức vị rất cao."

Trương Thiếu Ngôn ngước mắt nhìn cô một cái, công việc trên tay cũng ngừng lại: "Hình như có người này, em nghe ngóng anh ta làm gì?"

Bởi vì người này là gian phu của Triệu Ny đó!

Đỗ Hữu Vi mập mờ suy đoán mà nói: "Không có gì, chỉ có chút tò mò thôi."

"Tò mò?" Trương Thiếu Ngôn nhìn cô nhếch miệng: "Tôi cũng có chút tò mò em tò mò anh ta cái gì?"

Đỗ Hữu Vi: "..."

Cô có phải lại dẫm lên đuôi của hổ rồi không?

"Thật kỳ quái, tôi bỗng nhiên không còn tò mò nữa." Đỗ Hữu Vi kéo khóa ba lô lên, đeo trên lưng, nhìn Trương Thiếu Ngôn phất tay, "Thầy Trương, cuối tuần gặp lại!"

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô ra ngoài, gọi điện thoại cho Cao Dã.

"Ông chủ, có việc gì ạ?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Công ty của chúng ta có mấy người quản lý tên là La Nghiệp?"

"Tổng công ty hình như có một người, những chi nhánh khác cần tra một chút."

"Ừ, tra tư liệu của người tên La Nghiệp đưa tới."

"Vâng ông chủ."

Trương Thiếu Ngôn cúp điện thoại, không đầy một lát sau lại có một cuộc gọi, người gọi là Lâm Thiến.

Sau ngày giỗ của Lâm Huy, Lâm Thiến đi theo cha mẹ cô ta thăm họ hàng, an tĩnh trong một thời gian dài. Nếu không phải hôm nay cô ta bỗng nhiên gọi điện thoại đến, Trương Thiếu Ngôn sắp quên mất còn một người như thế.

Anh nhận điện thoại, hỏi: "Có chuyện gì?"

Lâm Thiến ở đầu bên kia điện thoại nói: "Anh Thiếu Ngôn, cuối tháng là sinh nhật của anh, em muốn tổ chức cho anh."

Từ trước đến nay, Trương Thiếu Ngôn không có cảm giác gì nhiều đối với những ngày lễ, ngay cả sinh nhật của bản thân cũng như vậy: "Không cần, em biết anh không thích những thứ này."

"Nhưng em có làm một món quà nhỏ muốn tự tay tặng cho anh, cha mẹ em cũng nói để em mang một chút đặc sản ở đây qua tặng anh."

"Chờ khi nào em khai giảng rồi tới gặp anh." Trương Thiếu Ngôn nói, liền muốn cúp điện thoại, "Bây giờ, anh còn có công việc."

Lâm Thiến cảm thấy thái độ của anh đối với mình lãnh đạm hơn trước kia nhiều, lúc đầu muốn hỏi một chút, lời đến khóe miệng lại nhịn được: "Vâng, vậy em không quấy rầy công việc của anh Thiếu Ngôn."

"Ừ."

Lâm Thiến cúp điện thoại, chầm chậm để điện thoại xuống. Lần trước, cô lỡ tay xóa bài hát trong điện thoại của anh Thiếu Ngôn có khả năng anh còn hơi tức giận. Nếu bởi vì chuyện này, trong lòng anh đối với mình còn có khúc mắc, như vậy cô phải thừa dịp sinh nhật của anh khôi phục lại mối quan hệ.

Nếu anh Thiếu Ngôn không cho cô đi, cô liền vụиɠ ŧяộʍ đến.

Lâm Thiến vui vẻ mua một vé về thành phố A.

Đỗ Hữu Vi được thư ký Hồ tự mình đưa về nhà, hôm nay Đỗ Dịch Chanh không trở về ăn cơm tối, nghe Tưởng Mạn Lâm nói là đi hẹn hò với Triệu Ny.

Đỗ Hữu Vi cảm thấy thời gian làm nhiệm vụ có chút eo hẹp: "Vậy buổi tối anh ấy có trở về không ạ?"

Tưởng Mạn Lâm liếc cô một cái: "Con còn nhỏ mà nghĩ gì thế? Buổi tối đương nhiên phải trở về."

"Dạ." Đỗ Hữu Vi ăn cơm xong xuôi, để đũa xuống chuẩn bị rút lui, "Cha, mẹ, con ăn xong rồi, con lên lầu trước."

Cô chạy về phòng mình, cầm điện thoại nhắn tin cho tay săn ảnh mà Vệ Duệ giới thiệu cho mình: "Tra được cái gì chưa?"

Nhân viên tình báo: Hai ngày này cô ta không gặp người đàn ông mà cô nói, hiện tại ở cùng với anh của cô.

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Này, anh để ý cô ta kỹ chút!

Nhân viên tình báo: Tôi tận lực rồi, chủ yếu là bên này tôi còn một tin tức lớn của ngành giải trí cần nhìn chú ý.

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: ...Tin tức của ngành giải trí nhiều cẩu tử chú ý như vậy, cũng không cần một người như anh!

Nhân viên tình báo: Cái này không giống, chúng tôi là độc nhất vô nhị!

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Tôi đưa cho anh gấp đôi.

Nhân viên tình báo: Đây không phải vấn đề về tiền

Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Gấp ba

Nhân viên tình báo: Kỳ thật cái tin tức kia cũng không phải lớn lắm, tôi để cho học trò đi liền có thể làm được

Đỗ Hữu Vi: "À."

Tắm rửa xong, Đỗ Hữu Vi lấy sách phụ đạo mà trợ lí Cao chuẩn bị cho cô ra nhìn, có thể giúp mình ngủ một giấc. Vừa chuẩn bị tư thế mở ra nhìn, liền nghe thấy tiếng gõ cửa.

"Con gái, con ngủ chưa? Mẹ nói chuyện với con một chút." Tưởng Mạn Lâm đứng ở bên ngoài nói.

Đỗ Hữu Vi để sách xuống, mang dép ra mở cửa: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

Tưởng Mạn Lâm cười: "Ngày mai là cuối tuần, chúng ta hẹn ăn cơm với cha mẹ của Triệu Ny, thuận tiện chọn ngày kết hôn. Ngày mai chắc con không cần học bổ túc đi, buổi sáng dậy sớm một chút, buổi trưa đi với cha mẹ."

"..." Đỗ Hữu Vi không nghĩ tới cha mẹ vậy mà nhanh như vậy, bên này cô còn chưa có tiến triển gì, bên kia cha mẹ đã định thời gian, "Mẹ, có phải gấp quá rồi không? Anh vừa trở về, mẹ phải để anh ấy thích ứng lại chứ|!"

Tưởng Mạn Lâm gõ đầu cô: "Anh con và Triệu Ny hẹn hò bảy năm rồi, còn gấp sao?"

"Nhưng mà..."

"Con gái, lần trước Triệu Ny đến nhà chúng ta, thái độ của con đối với con bé không tốt lắm, có phải con có ý kiến gì không?" Tưởng Mạn Lâm đánh gãy lời cô định nói, hỏi: "Là vì mấy ngày mà anh con xuất ngoại, con bé chưa từng đến thăm chúng ta sao? Ban đầu mẹ cũng có chút tức giận, nhưng đây chỉ là việc nhỏ, tình cảm với anh con vẫn tốt là được rồi. Còn nữa, người tuổi trẻ bây giờ có mấy người là thích ở chung một chỗ với người già đâu? Mẹ và cha con có thể hiểu."

"..." Đó là vì Triệu Ny một chân đạp hai thuyền đó mẹ! A!

Đỗ Hữu Vi quyết định không thèm đếm xỉa: "Mẹ, không phải là vì cái này. Thật ra là có một ngày... con nhìn thấy chị Triệu Ny và một người đàn ông đi với nhau, cử chỉ còn rất thân mật!"

Tưởng Mạn Lâm ngẩn người, hỏi: "Con có thấy rõ ràng chưa? Chuyện xảy ra khi nào?"

"Là lúc con đi học bổ túc ở trên xe nhìn thấy. Chị ấy đi chung với một người đàn ông, còn tay trong tay nữa!" Đỗ Hữu Vi bắt đầu bội phục năng lực sáng tác của mình.

"Con chụp được hình sao?"

"Không có, lúc ấy con khϊếp sợ quá, quên chụp hình. Mà xe cũng đi rất nhanh."

Tưởng Mạn Lâm nghĩ một hồi, nói với cô: "Vậy rất có thể là con nhìn nhầm, con xác định là Triệu Ny sao?"

Trong lòng Đỗ Hữu Vi thở dài, nói mà không có bằng chứng quả nhiên vẫn không tin được.

"Con gái, chuyện này con chưa nói với anh con phải không?"

Đỗ Hữu Vi lắc đầu: "Chưa ạ."

"Vậy tốt rồi, nói không chừng là con nhìn nhầm, nếu nói ra mà không có bằng chứng sẽ ảnh hưởng tình cảm của hai người là không tốt đâu."

Đỗ Hữu Vi bĩu môi: "Vậy nếu con không nhìn nhầm?"

Tưởng Mạn Lâm nói: "Ngày mai lúc ăn cơm, mẹ sẽ tìm một cơ hội nói chuyện với Triệu Ny. Việc này con không cần lo."

"Vâng... Ngày mai ăn cơm con có thể không đi không?"

"Không thể."

"..."

Mặc dù không thể không đi tham gia cái bữa cơm này, nhưng Đỗ Hữu Vi vì muốn cho thấy thái độ của mình, lúc đó ngoại trừ khi gặp mặt chào hỏi lộ khuôn mặt tươi cười với đám người đó, về sau vẫn luôn vùi đầu khổ ăn, không tham dự thảo luận. Dù sao cô cũng không phải nhân vật chính của hôm nay.

Sau khi cơm nước xong, Đỗ Hữu Vi liền về nhà cùng cha mẹ, Đỗ Dịch Chanh đưa Triệu Ny đến phòng công tác của cô ta, còn cha mẹ Triệu Ny tự lái xe đi. Ngồi lên xe của Đỗ Dịch Chanh, Triệu Ny liền bất mãn nói: "Em gái của anh rốt cuộc là có ý gì? Chúng ta gọi em ấy tới dùng cơm, em ấy để sắc mặt như vậy cho ai nhìn?"

Tay Đỗ Dịch Chanh đang lái xe hơi dừng một chút, nói: "Hôm nay thân thể em ấy có chút không thoải mái."

"Thật sao? Em thấy em ấy là cố ý. Hôm nay trên bàn cơm ai cũng là trưởng bối, em ấy thái độ như vậy là sao? Mà anh cũng thấy chứ, vòng tay mà em ấy đeo cũng không phải là chiếc vòng mà em đưa đâu!" Triệu Ny nói đến đây, hừ một tiếng hỏi Đỗ Dịch Chanh, "Vòng tay em đưa có phải em ấy đã ném đi ?"

"Làm sao có thể, em cũng ít nói hai câu đi."

Triệu Ny nghe anh nói vậy, càng cao hứng hơn: "Vốn dĩ là em ấy không đúng, em thấy em ấy leo lên người thất gia rồi chướng mắt nhà em."

Đỗ Dịch Chanh nhíu mày, hỏi: "Em nghe ai nói?"

Triệu Ny phát giác mình lỡ miệng, ho một tiếng mới nói: "Là bạn thân của em, cô ấy làm việc ở công ty của thất gia, gần đây cô ấy thường xuyên thấy Đỗ Hữu Vi ra vào công ty bọn họ."

Đỗ Dịch Chanh nói: "Em ấy chỉ đến đó học bổ túc. Tốt nhất em nên nói bạn của em đừng nói lung tung, người khác nghe thấy thì không sao nhưng nếu bị thất gia nghe được, cô ấy còn có thể tiếp tục ở công ty sao?"

Triệu Ny mấp máy môi, nói: "Biết rồi, cô ấy cũng không nói khắp nơi, chỉ là biết Đỗ Hữu Vi là em gái của anh nên mới nói với em."

"Ừ." Đỗ Dịch Chanh lên tiếng, lại hỏi, "Em có bạn thân nào làm việc ở công ty của thất gia vậy? Sao anh chưa nghe qua?"

Triệu Ny hàm hồ nói: "Gần đây mới quen, anh còn chưa gặp qua."

Đỗ Dịch Chanh không nói gì thêm lái xe đến bên ngoài phòng làm việc của Triệu Ny, liền rời đi.

Triệu Ny nhìn anh lái xe đi, cầm điện thoại lên nhắn tin cho La Nghiệp: "Hôm nay, lúc ăn cơm xong Tưởng Mạn Lâm có tìm em nói chuyện vài câu, em có cảm giác giống như bà ta biết một chút gì đó. Để an toàn, gần đây chúng ta không cần gặp mặt."

La Nghiệp: Sợ cái gì? Biết không phải tốt hơn sao?

Triệu Ny: Anh có nghiêm túc không vậy? Nếu như bị Đỗ Dịch Chanh biết, anh ta nhất định sẽ đi tìm anh, đến lúc đó huyên náo cho công ty biết, anh cũng sẽ không được tốt lành gì.

La Nghiệp: Được rồi, anh biết rồi.

Triệu Ny đạt được mong muốn, thỏa mãn ngoắc môi. Trước kia cô cấu kết với La Nghiệp là cảm thấy anh ta được Trương gia coi trọng không chừng trong tương lai sẽ phát triển hơn so với Đỗ Dịch Chanh. Nhưng gần đây Đỗ Hữu Vi lại có quan hệ với thất gia, nếu hai người họ thật sự có cái gì, thất gia cũng sẽ vì cô ta mà trông nom Đỗ gia, như vậy Đỗ gia liền một bước lên mây.

Cho nên gần đây cô muốn cắt đứt liên hệ với La Nghiệp, dù sao cảm giác với anh ta cũng không còn mới mẻ như trước. Chỉ là thái độ của Đỗ Hữu Vi đối với cô bỗng nhiên trở nên rất kỳ lạ, không còn nhiệt tình giống trước kia mà lại mang theo địch ý. Cô đưa cho cô ta một chiếc vòng tay, là muốn lấy lòng, cô ta vậy mà còn vứt đi.

Quên đi, trước tiên cứ như vậy, mặc dù không biết Đỗ Hữu Vi đột nhiên bị làm sao nhưng cô còn không đối phó được một con bé nhỏ tuổi sao?