Hôm sau đúng lúc là thứ sáu, Đỗ Hữu Vi phải đến văn phòng của Trương Thiếu Ngôn để học phụ đạo môn toán.
Sau khi Đỗ Hữu Vi ngủ sáng, vừa tỉnh liền nhận được điện thoại của Vệ Duệ: "Xế chiều hôm nay đến Thất Cửu Bát ăn tráng miệng đi, tớ mời."
Thất Cửu Bát là nơi dành cho hội viên cao cấp tại thành phố A, bình thường có không ít danh nhân đến đây. Đỗ Hữu Vi và Vệ Duệ cũng là hội viên ở đó, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm liền đến đó để vui chơi giải trí.
Đỗ Hữu Vi rất muốn đi nhưng cô không thể.
"Xế chiều hôm nay tớ phải đi học phụ đạo toán."
Việc Đỗ Hữu Vi thi rớt hai môn Vệ Duệ cũng biết, chỉ không nghĩ tới Đỗ Hữu Vi sẽ tìm gia sư: "Cậu đem giờ học bổ túc dời qua ngày mai đi, hôm nay đi ăn tráng miệng với tớ. Tớ ở nhà lâu như vậy, vất vả lắm mới được ra ngoài!"
Đỗ Hữu Vi nghe Vệ Duệ nói vậy, liền hỏi: "Vết thương trên tay cậu lành chưa? Có thể ra ngoài ăn bậy sao?"
"Được rồi, cậu đừng giống như mẹ tớ. Hẹn như vậy nhé, cậu nhớ tới."
"Ài ài ài, không được." Đỗ Hữu Vi tranh thủ thời gian gọi Vệ Duệ lại: "Buổi phụ đạo của tớ không thể dời được."
"Không thể dời? Cậu tìm gia sư nào vậy, tính tình thật khó chịu."
"... Trương Thiếu Ngôn."
Vệ Duệ: "..."
Cô đem ba chữ này tiêu hóa nửa ngày, mới sắp xếp được ngôn ngữ: "Không phải, sao anh ta phải giúp cậu học bổ túc toán học? ?"
"Chuyện này rất dài dòng, muốn nói phải quay về việc thất gia tặng tớ vòng tay..."
"Cậu chờ một chút, anh ta đưa cho cậu vòng tay khi nào?"
"Trước khi thi cuối kỳ."
"... Đỗ Hữu Vi, rốt cuộc cậu còn bao nhiêu chuyện giấu tớ?!"
Đỗ Hữu Vi còn chưa an ủi xong Vệ Duệ đang bùng nổ, điện thoại của Trương Thiếu Ngôn bất thình lình gọi tới. Một giây Đỗ Hữu Vi cũng không dám trì hoãn: "Duệ à, Trương Thiếu Ngôn gọi điện thoại tới, tớ tiếp một chút, lát nữa lại nói chuyện với cậu."
Vệ Duệ: "..."
Sau khi tiếp điện thoại của Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi liền bắt đầu nịnh nọt: "Buổi chiều tốt lành, có chuyện gì không?"
Trương Thiếu Ngôn nói: "Hôm nay công ty có việc bận, thư ký Hồ bốn giờ sẽ qua đón em."
Đỗ Hữu Vi nghe xong, vui mừng nhướng mày: "Không sao cả, nếu anh bận thì chúng ta dời qua ngày mai đi. Vừa vặn hôm nay Vệ Duệ hẹn tôi đi ăn tráng miệng."
Trương Thiếu Ngôn trầm ngâm hai giây, mới hỏi: "Các em chuẩn bị ăn tráng miệng ở đâu?"
"Thất Cửu Bát."
"Được rồi, vậy em đi đi, lát nữa tôi sẽ gửi hai bài kiểm tra, trong hai ngày này em phải làm xong, thứ ba mang đến cho tôi kiểm tra."
.".. ? ? ?" Chờ chút, còn có bài tập ở nhà? ?
"Nghe không?"
"... Nghe."
"Vậy thứ ba gặp."
"Thứ ba gặp..."
Kết thúc cuộc gọi với Trương Thiếu Ngôn, Đỗ Hữu Vi lại gọi cho Vệ Duệ: "Duệ à, xế chiều hôm nay tớ có thể đi với cậu rồi."
"Sao vậy? Buổi chiều thất gia không rảnh à?"
"Thất gia nói buổi chiều công ty có việc, lát nữa sẽ gửi hai bài kiểm tra qua cho tớ, lúc học bổ túc tiếp theo mang đến."
"..." Vệ Duệ trầm mặc một chút, hỏi cô: "Quan hệ của hai người cho đến hiện tại là gì thế? Sao anh ta sắp xếp việc của cậu rõ ràng vậy?"
"Ách..." Đỗ Hữu Vi suy tư một hồi, hỏi: "Chiều nay cậu muốn ăn gì?"
Vệ Duệ: "..."
Nói Đỗ Hữu Vi không có tiền đồ quả thật rất đúng!
Đỗ Hữu Vi đi rửa mặt, sau đó thay váy liền đi ra ngoài. Mỗi ngày gần đây cô đều ra ngoài, Tưởng Mạn Lâm đã sớm thấy lạ. Hôm nay thấy cô lại ăn mặc xinh đẹp ra ngoài, Tưởng Mạn Lâm gọi cô lại, nhìn Đỗ Hữu Vi cười hỏi: "Con gái à, mỗi ngày con đều ra ngoài làm gì vậy?"
Đỗ Hữu Vi nháy mắt mấy cái, nói: "Không có gì đâu ạ, hôm nay con hẹn Vệ Duệ đi thất cửu bát ăn tráng miệng."
"À." Tưởng Mạn Lâm nửa tin nửa ngờ, khi bữa tiệc lần trước diễn ra, Trương Thiếu Ngôn nói vài lời Đỗ Hữu Vi, bà và cha của Hữu Vi đều biết. Bên ngoài cũng có chút tin đồn, nhưng hai người nghĩ, con gái bọn họ chắc cũng không có bản lĩnh như vậy, sao có thể quen biết thất gia?
Tưởng Mạn Lâm sờ đầu cô: "Vậy con mau đi đi, đừng về quá muộn."
"Vâng ạ, con đi trước." Đỗ Hữu Vi cầm túi xách, kêu tài xế đưa mình ra ngoài.
Thất cửu bát nằm ở trung tâm thành phố, cách nhà Đỗ Hữu Vi không xa, cô còn đến sớm Vệ Duệ, liền tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Vệ Duệ tới sau, cầm một đống đồ ăn lớn, Đỗ Hữu Vi bóp thịt trên cánh tay cô ấy, hỏi: "Cậu không giảm béo sao?"
Vệ Duệ nói: "Phải giảm chứ, những cái này đều là cho cậu ăn."
"..." Chị em tốt.
"Đúng rồi, cậu và thất gia phát triển đến đâu rồi? Nói cho tớ nghe chút đi. Còn có việc đưa vòng tay nữa, cũng nói cho tớ đi."
Đỗ Hữu Vi bĩu môi: "Không có gì đáng nói hết, thất gia tặng tớ vòng tay vì muốn phù hộ tớ không thi rớt, kết quả tớ vẫn rớt hai môn, đương nhiên anh ta phải chịu trách nhiệm rồi."
Vệ Duệ: "Excuse me??"
Cho tới bây giờ cô chưa từng nghe qua loại chuyện này.
Thất gia theo đuổi phụ nữ thật khác người...
Cô ăn một miếng salad trong mâm rau, hỏi Đỗ Hữu Vi: "Tớ kể cho cậu việc biến thành chó mèo, cậu có dùng không?"
Đỗ Hữu Vi kéo khóe miệng: "Biến thành chó mèo đương nhiên không thể, nhưng biến thành học bổ túc thì tớ sẽ trọc đầu."
"..." Không còn gì để nói...
Hai người ở Thất Cửu Bát đến chiều, buổi tối còn đi xem phim, khi Đỗ Hữu Vi về nhà, phát hiện Trương Thiếu Ngôn đã gửi bài kiểm tra qua Wechat.
Trương Thiếu Ngôn: Làm hết, thứ ba mang đến công ty.
"..." Đỗ Hữu Vi sờ mái tóc của bản thân, trả lời lại: "Vâng ạ [đáng yêu] "
Trương Thiếu Ngôn trực tiếp gọi điện tới: "Mới về nhà?"
"Ừ." Đỗ Hữu Vi nằm trên ghế sofa nhỏ, nói với Trương Thiếu Ngôn: "Còn đi xem một bộ phim mới chiếu"
"Hay không?"
"Rất hay, còn rất đặc sắc, tình cảm nhẹ nhàng! Nhưng cuối cùng nam phụ vẫn chết!" Đỗ Hữu Vi nói đến đây, bỗng nhiên dừng lại, "Tôi kể có phải rất nhàm chán không?"
Trương Thiếu Ngôn cười nhẹ một tiếng: "Nói tiếp đi"
"Á... Hình như tôi nhớ lầm, nam phụ không có chết!"
"Ừ." Trương Thiếu Ngôn lơ đãng lên tiếng, giọng nói hiếm khi thả lỏng, "Hôm nay ở bên ngoài chơi, ngày mai nhớ làm bài."
"... Đã biết rồi." Đỗ Hữu Vi bĩu môi, anh nhất định phải nhắc đến việc mất hứng như vậy sao? "Anh hết bận rộn rồi à?"
"Ừ, cũng gần giống thế." Trương Thiếu Ngôn đưa tay đè lên huyệt thái dương, hỏi cô: "Chuẩn bị đi ngủ sao?"
"Không, tôi chuẩn bị tập theo một video thể thao, sau đó mới đi ngủ." Đỗ Hữu Vi nói đến đây, lại có tinh thần, "Anh không biết đâu, hôm nay Vệ Duệ rất quá đáng, cô ấy mua rất nhiều đồ ăn ngon cho tôi, còn cô ấy chỉ ăn đúng hai miếng!"
"Hả?" Trương Thiếu Ngôn không hiểu mạch suy nghĩ của phụ nữ. Đỗ Hữu Vi nói: "Chất béo đều bị tôi hấp thụ hết!"
Trương Thiếu Ngôn cong môi, hỏi: "Hôm nay em ăn gì?"
"Để tôi nghĩ lại coi,……. Có trà và bánh ngọt, có pudding, socola, còn có bánh bích quy, ở rạp chiếu phim còn ăn bắp rang, sau đó còn ăn một bát mì sợi."
"... Em thật sự nên tập thể thao."
"? ? Hả?! Anh nói vậy là có ý gì?"
Giọng nói Trương Thiếu Ngôn mang theo ý cười trầm thấp: "Ý trên mặt chữ."
Đỗ Hữu Vi hừ một tiếng: "Vậy hôm nay anh ăn gì?"
"Chỉ có một bữa ăn công việc, không có gì đặc biệt cả."
Đỗ Hữu Vi có chút đồng tình: "Nghe thật thê thảm, nếu không lần sau tôi mang cho anh ăn. Nhà tôi có quản gia làm bánh su kem ăn cực kỳ ngon, tôi đang chuẩn bị học. Chờ tôi học xong, tôi liền mang đến cho anh ăn!"
"Em lấy tôi làm chuột bạch sao?"
"À, vậy tôi cho Vệ Duệ thử trước?"
Trương Thiếu Ngôn lại cười: "Các em là tình chị em plastic à?"
"Oa, ghê gớm quá, anh mà cũng biết tình chị em plastic."
"Biết cái này cũng kỳ quái sao?"
"Trước kia đến cả 520 anh cũng không biết."
"..."
"Ha ha ha ha ha ha." Đỗ Hữu Vi nở nụ cười đắc ý. Trương Thiếu Ngôn mím môi, nghiêm túc nói: "Nhớ làm bài, thứ ba nếu không làm xong, tự gánh lấy hậu quả."
"...Vâng." Tiếng cười của Đỗ Hữu Vi im bặt.
"Còn có, bánh su kem tôi ăn trước. "
Trương Thiếu Ngôn nói xong cũng cúp điện thoại, Đỗ Hữu Vi còn cầm điện thoại, ngồi trên ghế salon cười.
Ba ngày tiếp theo không cần đi học bổ túc toán học, Đỗ Hữu Vi mười phần hài lòng. Ngày đầu tiên cô nghĩ, dù sao còn đến ba ngày, liền vui chơi giải trí dắt chó đi dạo; ngày thứ hai cô lại nghĩ, dù sao còn đến hai ngày, vậy đi xem phim với dắt chó đi dạo; ngày thứ ba... Cái gì, ngày mai là thứ ba rồi?? Bài kiểm tra cô còn chưa động vào luôn!
Đỗ Hữu Vi bị dọa đến mơ hồ, cả một buổi chiều đều tự giam mình trong phòng múa bút thành văn, mặc kệ Kim Anh Tuấn ngồi xổm bên cạnh điềm đạm đáng yêu mà nhìn cô, cũng không mềm lòng!
Nhưng thần toán học cũng không nhìn thấy thành ý của cô, bài kiểm tra này... Cô thật sự không biết làm. Huhu
Trương Thiếu Ngôn giao bài kiểm tra, nếu xét tổng thể thì còn khó hơn thi cuối kỳ, việc này khiến Đỗ Hữu Vi hoài nghi anh muốn bồi dưỡng mình thành một thiên tài toán học.
Không, nếu như vậy chính cô cũng thấy buồn cười.
Bài thi lại trong trường học bình thường đều dễ hơn so với thi cuối kỳ, nhưng yêu cầu của Trương Thiếu Ngôn đối với cô hiển nhiên nghiêm ngặt hơn so với trường học.
Đỗ Hữu Vi nắm tóc thiếu chút nữa trọc đầu mới miễn cưỡng viết đầy một nửa, nếu cầm bài thi này đi gặp Trương Thiếu Ngôn, có thể bị đánh chết không?
Đỗ Hữu Vi buồn xỉu, nhưng buồn cũng vô dụng, điều gì nên tới cũng sẽ tới. Sáng thứ ba, Trương Thiếu Ngôn gọi điện tới cho cô: "Làm bài xong chưa? Chiều nay thư ký Hồ sẽ đến đón em."
"..." Đỗ Hữu Vi ôm bụng, co ro nằm trên ghế sa lon, "A, Trương Thiếu Ngôn, hôm nay bụng tôi có chút khó chịu, có khả năng không thể nào đi học bổ túc."
"Đau bụng?"
"Ừ, không biết có phải ăn trúng gì không."
Trương Thiếu Ngôn trầm mặc, hỏi: "Có phải em chưa làm xong bài kiểm tra?"
"Không phải, tuyệt đối không phải!"
"Còn bao nhiêu chưa làm?"
"Một nửa." Đỗ Hữu Vi thốt ra xong, lập tức giật mình. Chờ chút, cô vừa mới nói gì? "Không phải, tôi đau bụng quá à!"
"Vậy tôi kêu thư ký Hồ tới đón em sau đó đưa em đi bệnh viện."
"A, không, không cần..." Đỗ Hữu Vi nghe được thanh âm cúp điện thoại tàn khốc.
Cô sửng sốt một giây, mang dép xông ra cửa phòng, đi thang máy xuống phòng khách: "Mẹ ơi, lát nữa nếu có người tới tìm con, mẹ liền nói con không có nhà!"
"Ai muốn tới tìm con?" Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ không hiểu.
"Bất kể là ai, đều nói con không có nhà!" Đỗ Hữu Vi nói xong, lại nhanh như gió quay về phòng, còn khóa trái lại.
A, làm sao bây giờ, nếu không bây giờ làm bài? Nhưng cô không biết những cái kia! Đỗ Hữu Vi lấy điện thoại ra, lấy đề chụp lại sau đó gửi cho Vệ Duệ: "Duệ à, những đề này cậu biết làm không ?!"
Vệ Duệ: ...Hình như cậu có hiểu lầm với tớ?
Hữu Vi Vi: Tớ xong rồi, tớ còn rất nhiều bài chưa làm xong… huhuhu… chắc tớ sẽ bị Trương Thiếu Ngôn đánh chết mất!
Vệ Duệ: ... Cũng không biết nên đau lòng cậu hay đau lòng thất gia...
Đường đường là chủ tịch của Trương thị, làm lão đại giới kinh doanh, nhưng lại đi dạy bổ túc toán cho Đỗ Hữu Vi... Việc này không khác gì so với việc Đỗ Hữu Vi muốn yêu đương với anh ta.
Vệ Duệ: Cố lên nha!!
Đỗ Hữu Vi: "..."
Đỗ Hữu Vi không biết làm, chỉ có thể kiên trì viết linh tinh, lấp kín giấy dù sao cũng tốt hơn so với trống không!
Dưới lầu, Tưởng Mạn Lâm đang cắm hoa, những bông hoa này đều do hoa viên nhà mình trồng, bà lựa một chút, nghĩ sẽ cắm hoa lam.
A Thu vội từ bên ngoài đi vào, nói với Tưởng Mạn Lâm: "Phu nhân, bên ngoài có người muốn tìm tiểu thư."
Tưởng Mạn Lâm tiếp tục loay hoay hoa của mình, cũng không để ý: "Kêu tiểu thư ra."
A Thu khó xử nhìn bà: "Phu nhân, người này... Người nên đi xem một chút."
Tưởng Mạn Lâm ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy, bỏ hoa trong tay xuống: "Đi thôi."
Người tới được A Thu đưa đến bên ngoài cửa, Tưởng Mạn Lâm mở cửa, nhìn thấy Trương Thiếu Ngôn đứng bên ngoài liền sững sờ, người này là... Thất gia?
"Chào dì, con tới tìm Đỗ Hữu Vi." Trương Thiếu Ngôn chào hỏi Tưởng Mạn Lâm sau đó nói mục đích đến.
Tưởng Mạn Lâm lấy lại tinh thần, vội vàng cười chào hỏi anh: "Chào ngài, Hữu Vi ở trên lầu, tôi lập tức gọi con bé xuống." Bà kêu A Thu lên lầu gọi Đỗ Hữu Vi, còn mình dẫn Trương Thiếu Ngôn vào phòng: "Mời ngài vào."
"Quấy rầy rồi." Trương Thiếu Ngôn gật đầu nhẹ, đi vào.
Tưởng Mạn Lâm mời anh ngồi trên ghế salon, tự mình ngâm trà, lá trà là tinh phẩm Long Tỉnh tốt nhất mà Đỗ Chinh Đình hay dùng: "Mời uống trà."
"Cảm ơn dì." Trương Thiếu Ngôn cầm chén trà, cúi đầu thổi một cái. Tưởng Mạn Lâm ngồi ở đối diện nhìn anh, bà thường xuyên nghe người khác nhắc đến "Thất gia", nhưng bà chỉ gặp qua anh một lần, hôm nay coi là lần thứ hai.
Bỏ qua thân phận là chủ của Trương gia, chỉ nhìn tướng mạo và khí chất có thể nói cậu ta thật sự hoàn hảo. Cậu ta còn quá trẻ nhưng thủ đoạn thì vô cùng cường ngạnh, người trên thương trường đều kiêng kỵ, Hữu Vi có thể dính líu gì đến cậu ta đây?
Con gái mình nên Tưởng Mạn Lâm hiểu rất rõ, chút bản lĩnh ấy của Đỗ Hữu Vi có thể trị được Trương Thiếu Ngôn sao? Thấy thế nào đều là con gái bị người ta trị.
Chồng bà cũng đã nói dạng người giống Trương Thiếu Ngôn nên cách càng xa càng tốt.
Trương Thiếu Ngôn ngước mắt mắt nhìn Tưởng Mạn Lâm, nói: "Con hình như chưa tự giới thiệu, con gọi là Trương Thiếu Ngôn, làm việc tại tập đoàn Trương thị, năm nay 28 tuổi." Sau khi nói xong, anh lại bổ sung một câu: "Tuổi Hổ."
Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ bấm ngón tay tính toán, năm nay 28 tuổi chắc chắn là tuổi Hổ.
Chẳng lẽ đây mới là con hổ mà đại sư Thường Tại Tâm nói?
"Tên của Thất gia tôi đã sớm nghe qua, ngài khiêm tốn rồi." Tưởng Mạn Lâm nữ sĩ cười ha hả nhìn anh, cảm thấy anh so với vừa rồi càng thêm hoàn hảo.