Chương 17.2: Học bổ túc

Tổng công ty của Trương gia nằm ở trung tâm thành phố A, là vùng kiến trúc tối cao. Đỗ Hữu Vi thường xuyên đi qua nơi, cũng đã gặp qua rất nhiều công ty của Trương gia nhưng chưa vào lần nào.

Thư ký Hồ nói: "Ông chủ ở công ty chờ cô."

"À..." Đỗ Hữu Vi gật đầu, càng ngày càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.

"Đỗ tiểu thư, mời đi theo tôi." Thư ký Hồ mời Đỗ Hữu Vi vào công ty. Trên đường đi, dù là bảo vệ hay các nhân viên đi qua nhìn thấy thư ký Hồ đều lễ phép chào hỏi. Đỗ Hữu Vi đi theo Hồ thư ký vào thang máy, nhìn cô ấy cười: " Thư ký Hồ, cô có vẻ rất nổi tiếng nha!"

Thư ký Hồ: "..."

Thư ký Hồ ho nhẹ một tiếng, nói: "Chúng tôi chỉ dính chút ánh sáng của ông chủ thôi."

"Vậy à!" Nhưng cô cũng không không tìm hiểu Trương Thiếu Ngôn ở công ty như thế nào.

Hai người đi đến phòng tổng giám đốc, do đó các đồng nghiệp đã bắt đầu thảo luận thân phận của Đỗ Hữu Vi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy không phải phụ nữ đi vào phòng tổng giám đốc!

Tầng cao nhất ở công ty là văn phòng của Trương Thiếu Ngôn, tầng này ngoại trừ anh ra, chỉ có Cao Dã và một số tổng tài của các công ty khác đến bàn hợp đồng. Đỗ Hữu Vi đi sau lưng thư ký Hồ, thấy những nhân viên ăn mặc xinh đẹp, nữ tính dò xét bản thân, liền cười cùng các cô ấy lên tiếng chào: "Xin chào."

"Chào cô." Nữ tính nhân viên mỉm cười đáp lại, trong lòng đã sớm bị bát quái lôi kéo.

"Đã đến." Đi tới cửa phòng làm việc của Trương Thiếu Ngôn, thư ký Hồ đứng lại, gõ cửa một cái: "Ông chủ, Đỗ tiểu thư đã đến."

"Ừ, kêu cô ấy vào đi." Giọng nói của Trương Thiếu Ngôn từ trong văn phòng truyền ra chắc là vì cách hơi xa nên giọng nói có chút nhỏ nhưng cũng hết sức rõ ràng.

"Đỗ tiểu thư, mời vào." Hồ thư ký đẩy cửa ra, nghiêng người nhường một con đường cho Đỗ Hữu Vi.

"Cảm ơn." Đỗ Hữu Vi thò đầu ra nhìn vào bên trong, sau đó mới nhấc chân đi vào.

Văn phòng của Trương Thiếu Ngôn rất lớn, gần cửa chắc là nơi tiếp đãi khách nên có một chiếc sô pha lớn và bàn trà. Nhìn vào phía sâu hơn mới là bàn làm việc của Trương Thiếu Ngôn.

Thấy Đỗ Hữu Vi đến, Trương Thiếu Ngôn từ sau bàn công tác đi ra, thư ký Hồ lui ra ngoài, tiện tay giúp họ đóng cửa lại.

Đỗ Hữu Vi đứng trước sô pha, nhìn Trương Thiếu Ngôn cười: "Buổi chiều tốt lành."

Giọng nói Trương Thiếu Ngôn trầm thấp hơi mang ý cười, cũng nhìn cô: "Còn cười được, xem ra tâm trạng cũng không tệ lắm."

"... Ách, thật ra lúc đầu tâm trạng cũng không tệ."

"À? Vậy là sau khi thấy tôi liền không tốt?"

"..." Nếu anh nói như vậy, chắc cũng không có vấn đề gì.

Trương Thiếu Ngôn ngồi xuống sô pha, lấy ra một túi văn kiện đưa cho Đỗ Hữu Vi: "Mở ra nhìn xem."

Đỗ Hữu Vi tò mò nhận lấy, chẳng lẽ cô trách oan lão đại rồi? Lão đại đã tìm công ty bàn hợp đồng? Cô lấy đồ trong túi văn kiện ra, nhìn thấy là hai bài thi mà mình thi rớt.

Đỗ Hữu Vi: "..."

"Tôi đã kêu Cao Dã đi mượn, ngày mai phải trả lại." Trương Thiếu Ngôn tựa trên ghế sa lon, nhìn xem cô nói: "Hôm nay làm lại toàn bộ một lần nữa."

Đỗ Hữu Vi: "..."

Đây cái anh muốn bồi thường sao ? ? ?

Lúc này, bên ngoài phòng làm việc của Trương Thiếu Ngôn, mấy người phụ nữ trẻ tuổi vây quanh thư ký Hồ hỏi bát quái.

"Thư ký Hồ, vừa rồi là ai tới vậy?"

"Ông chủ dời lịch đi nước ngoài có phải vì cô ấy không?"

Thư ký Hồ nhìn các cô một chút, nghiêm mặt nói: "Có phải gần đây tâm trạng của ông chủ rất tốt nên đối xử với các cô thân thiết hơn mà bây giờ ngay cả chuyện của ông chủ cũng dám bát quái?"

"..." Đám người thức thời ngậm miệng, an phận trở lại làm việc.

Đỗ Hữu Vi ở trong văn phòng của Trương Thiếu Ngôn sửa lại bài thi đến trưa, đầu cũng muốn nổ, mà Trương Thiếu Ngôn giống như không có công việc gì, ngồi bên cạnh nhìn cô. Đầu tiên, anh giảng một lần cho cô, sau đó kêu cô viết lại, mỗi khi cô viết sai một bước, Trương Thiếu Ngôn liền nhíu mày, dọa Đỗ Hữu Vi phải tranh thủ thời gian mà viết lại.

"Đầu óc cũng không đặc biệt đần." Trong sự giám sát của Trương Thiếu Ngôn, cuối cùng Đỗ Hữu Vi cũng liều mạng làm xong một bài thi, Trương Thiếu Ngôn kiểm tra một lần nữa, nói với cô: "Ngày mai đến phòng làm việc của tôi làm một bài thi khác."

"... Chuyện này, không phải tôi không nguyện ý nhưng ngài thật sự không bận sao? ?"

Trương Thiếu Ngôn nói: "Công việc đều do tôi quyết định."

Vâng.

Lúc trở về vẫn là thư ký Hồ đưa Đỗ Hữu Vi đến trước cửa nhà, cô ấy còn đặc biệt nói: "Ngày mai vào khoảng thời gian giống hôm nay, tôi tới đón cô."

"...Ok. "

Ngày thứ hai, thư ký Hồ vẫn đúng giờ xuất hiện trước cửa nhà Đỗ Hữu Vi, đưa cô đến văn phòng của Trương Thiếu Ngôn làm bài thi. Cũng giống như hôm qua, Trương Thiếu Ngôn giống như không có việc gì làm, ngồi bên cạnh nhìn cô làm bài.

Thật vất vả mới làm xong hai bài thi, Đỗ Hữu Vi nhẹ nhàng thở ra, liền nghe Trương Thiếu Ngôn nói: "Bắt đầu từ ngày mai, lúc hai giờ thứ hai và thứ sáu hàng tuần tới học bổ túc toán học."

Học bổ túc toán học? Đỗ Hữu Vi phảng phất thấy hình dạng đầu trọc của bản thân: "Không cần đâu, tôi cảm thấy chỉ cần tìm hiểu kỹ hai bài thi này thì khi thi lại nhất định không bị rớt nữa!"

Trương Thiếu Ngôn nhìn cô: "Cô thật sự hiểu được sao?"

Đỗ Hữu Vi gật đầu như giã tỏi.

Trương Thiếu Ngôn cầm bút trong tay cô, lấy giấy nháp ra viết: "Bài này cô giải lại cho tôi xem."

Đỗ Hữu Vi nhìn đề bài mà anh ghi, luôn cảm thấy rất quen nhưng... hình như không được rồi.

"À..." Đỗ Hữu Vi trầm tư suy nghĩ.

Trương Thiếu Ngôn cười một tiếng: "Đề bài thay đổi một chút cô đã không hiểu, còn không biết xấu hổ nói mình đã hiểu hết rồi?"

"..." Đỗ Hữu Vi mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Trương Thiếu Ngôn cười cười: "Tôi nghe thư ký Hồ nói ngài tốt nghiệp trường danh giáo ở nước ngoài còn có hai bằng là tài chính và quản lý?"

"Ừ."

Đỗ Hữu Vi thành tâm thành ý đặt câu hỏi: "Vậy sao ngài không bị trọc đầu?"

"..." Trương Thiếu Ngôn đưa tay gõ trán của cô, nhìn cô nói: "Cô có thời gian để nghĩ mấy thứ vô dụng này, sao không dùng nhiều thời gian hơn để nghĩ cách làm đề toán."

Đỗ Hữu Vi xoa trán vừa mới bị đập, ngước mắt nhìn anh cười: "Sao lại vô dụng? Tôi cảm thấy những thứ này hữu dụng hơn nhiều so với đề toán."

Động tác của Trương Thiếu Ngôn dừng một chút, chợt cong môi: "Bây giờ lá gan của cô càng lúc càng lớn nhỉ? Nhưng tôi cho phép cô mỗi ngày có thể nghĩ nhiều về tôi."

Đỗ Hữu Vi cười vài tiếng, lại đánh giá đến tóc của Trương Thiếu Ngôn: "Tóc của ngài thật tốt nha, có phải ngài đi ăn trộm thực phẩm gì không? Hay là ngài cho tôi sờ tóc của ngài chút đi."

Cô vừa nói xong liền đưa tay kéo tóc của Trương Thiếu Ngôn, bị Trương Thiếu Ngôn ngăn lại: "Đừng lộn xộn."

Cao Dã đứng ngoài cửa chuẩn bị đến báo cáo công tác, lập tức dừng lại động tác gõ cửa.

...Bây giờ chắc thôi đi.

Anh lưu loát xoay người một cái, cầm văn kiện quay về phòng làm việc của mình.

Đỗ Hữu Vi đem đề vừa rồi Trương Thiếu Ngôn đưa ra làm xong, mới được cho phép về nhà. Thư ký Hồ vẫn là tài xế đưa cô về.

Hai người đi xuống thang máy, liền gặp được Trương Thánh Trạch và Phan Tĩnh chuẩn bị rời khỏi công ty .

Đỗ Hữu Vi: "..."

Suýt nữa cô quên mất Trương Thánh Trạch cũng làm việc ở công ty này.

"Trương tổng." Thư ký Hồ lên tiếng chào Trương Thánh Trạch, nhấn cửa thang máy, không nói gì thêm.

Bình thường khi ở công ty, nhân viên nào nhìn thấy Trương Thánh Trạch đều rất cung kính, nhưng chỉ có thư ký Hồ là người ở bên cạnh Trương Thiếu Ngôn có thái độ lãnh đạm với cậu. Nhưng cậu cũng đã quen, Trương Thánh Trạch không đi quản thư ký Hồ, mà nhìn về phía Đỗ Hữu Vi đứng phía sau thư ký Hồ.

"Đỗ Hữu Vi?" Trương Thánh Trạch híp mắt, hai ngày nay công ty đều đang đồn thất thúc đưa phụ nữ đến công ty, thì ra chính là Đỗ Hữu Vi?

"Ha ha, thật trùng hợp." Đỗ Hữu Vi cười lấy lệ, không muốn nói chuyện với cậu ta. Ngược lại người đứng bên cạnh là Phan Tĩnh ngạc nhiên nói: "Hữu Vi, cậu cũng thực tập ở đây sao?"

Phan Tĩnh và Đỗ Hữu Vi là bạn học cùng lớp, hai người đều học năm ba, quan hệ không được tốt lắm. Hôm nay cô ta gọi một tiếng "Hữu Vi", Đỗ Hữu Vi nghe mà muốn nổi da gà: "Tôi không đến để thực tập mà tới để... học bổ túc."

"Học bổ túc?" Phan Tĩnh nghe không hiểu, nhìn cô giống như muốn nghe ngóng gì đó. Đỗ Hữu đành đánh đòn phủ đầu, hỏi: "Mặt của cậu đã khỏe chưa?"

Nhắc tới mặt mình, Phan Tĩnh có chút không tự nhiên, cô ta gật đầu, nói: "Đã khỏe rồi."

"Vậy thì tốt rồi, làn da của cậu rất dễ bị dị ứng, về sau nên chú ý nhiều thêm."

"Ừ..."

"Đỗ tiểu thư, chúng ta đi thôi." Hồ thư ký đánh gãy những lời giao lưu của các cô. Đỗ Hữu Vi nhìn hai người trong thang máy phất tay, đi ra ngoài: "Vậy bái bai nha."

Sau khi hai người họ đi, Phan Tĩnh nhìn Trương Thánh Trạch đứng bên cạnh, hỏi cậu: "Thánh Trạch, Đỗ Hữu Vi tới đây học bổ túc gì vậy? Công ty của các anh còn mở trường luyện thi à?"

"À." Trương Thánh Trạch cười lạnh một tiếng, học bổ túc? Sợ là do thất thúc của cậu mở một buổi phụ đạo tư nhân cho Đỗ Hữu Vi rồi? Nghĩ tới đây, trong mắt Trương Thánh Trạch có chút không cam lòng, trước đây không lâu, Đỗ Hữu Vi còn nói với cậu, hai người bọn họ là kết thông gia từ bé, hiện tại chớp mắt liền ở cùng một chỗ với thất thúc, đây được gọi là gì? Đúng là phụ nữ!

Còn có thất thúc cũng không phải đèn đã cạn dầu, trước đó mỗi ngày đều bận rộn tới mức không thấy bóng dáng. Hiện tại cũng có thời gian rồi, mỗi ngày đều gặp Đỗ Hữu Vi ở công ty?

Trương Thánh Trạch phẫn nộ trong lòng, nhưng là việc của Trương Thiếu Ngôn, cũng không có lý do gì để anh xen vào.

Đỗ Hữu Vi về đến nhà liền quên luôn sự việc trong thang máy, nhưng việc cô không nghĩ tới chính là thư ký Hồ rất có trách nhiệm với công việc nên đã báo cáo cả những chuyện cỏn con này cho Trương Thiếu Ngôn: "Báo cáo ông chủ, hôm nay, lúc tôi đưa Đỗ tiểu thư rời đi, trong thang máy gặp phải Trương Thánh Trạch và Phan Tĩnh."

Tay Trương Thiếu Ngôn đang lật văn kiện có chút dừng lại, nhìn không ra tâm trạng gì nói: "Bắt đầu từ ngày mai, đưa cô ấy đi thang máy chuyên dụng của tôi."

"Vâng ông chủ."