Lúc Trương Thiếu Ngôn tới, Vệ Duệ đang chuẩn bị xuất viện. Sáng sớm, Đỗ Hữu Vi đã tới đón cô ấy, hiện tại đang ngồi kế bên giường bệnh bóc cam.
Trương Thiếu Ngôn đi tới, hai người trong phòng bệnh đều ngẩn người, Đỗ Hữu Vi vô thức đứng dậy, nhìn anh: "Lão đại, sao ngài lại tới đây?"
Trương Thiếu Ngôn nói: "Đi ngang qua."
"À..." Đỗ Hữu Vi lên tiếng, đưa quả cam vừa bóc cho anh: "Ngài muốn ăn cam không?"
Vệ Duệ: "? ? ?"
Quả cam này không phải cho Hữu Vi lột cho mình sao? Cô vẫn đang chờ được ăn đấy!
"Cám ơn." Trương Thiếu Ngôn đưa tay nhận quả cam.
Vệ Duệ: "..."
Được rồi, ai dám đoạt lại thức ăn trong tay thất gia.
"Bệnh của bạn cô thế nào rồi?"
Đỗ Hữu Vi nói: "Không có chuyển biến xấu, hôm nay chuẩn bị xuất viện."
"Vậy là tốt, thủ tục xuất viện làm xong chưa?"
"Tôi đang chuẩn bị đi làm."
Trương Thiếu Ngôn quay đầu nói với Cao Dã: "Cao Dã, cậu đi làm đi."
"Vâng ông chủ." Cao Dã cầm giấy tờ đi làm thủ tục. Đỗ Hữu Vi "tặng" vị trí mình đang ngồi cho Trương Thiếu Ngôn, còn mình thì đứng bên cạnh. Trương Thiếu Ngôn lấy quả cam trong tay tách ra làm hai, đưa một nửa cho Đỗ Hữu Vi: "Mỗi người một nửa."
"Vâng." Đỗ Hữu Vi cầm một nửa quả cam trong tay anh, cắn một cái: "Quả cam này ngọt ghê nha, khi nãy tôi bóc là đã ngửi được rồi!"
Trương Thiếu Ngôn cũng lấy một múi, bỏ vào miệng: "Ừ, rất ngọt."
Vệ Duệ: "? ? ?"
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải bệnh nhân là cô sao?? Vì sao một bệnh nhân phải nhìn hai người họ ăn cam của mình???
Một y tá tới gõ cửa phòng, kêu người thân của bệnh nhân đi lấy đồ đạc tùy thân lúc nằm viện.
"Để tôi đi." Đỗ Hữu Vi nói với Trương Thiếu Ngôn và Vệ Duệ một tiếng, liền đi theo y tá.
Trong phòng bệnh bỗng nhiên chỉ còn lại Vệ Duệ cùng Trương Thiếu Ngôn hai người.
Lúc Đỗ Hữu Vi còn ở đây, uy áp của Trương Thiếu Ngôn rõ ràng không được mạnh lắm, nhưng cô ấy vừa đi, Vệ Duệ liền cảm thấy uy áp trên người Trương Thiếu Ngôn với lưỡi dao lạnh không khác nhau bao nhiêu.
"..." Cô không dám động đậy, cũng không dám nói chuyện.
Trương Thiếu Ngôn lại ăn một múi cam, nhìn về Vệ Duệ nằm trên giường bệnh. Tóc trên người Vệ Duệ đều dựng hết lên, một ánh mắt của thất gia, không phải người nào cũng có thể chịu được! Cô sẵn sàng đem hết tất cả cam cô đang có cho anh ta hết chỉ cầu anh ta chuyên tâm ăn!
Nhưng mà Trương Thiếu Ngôn sao có thể hiểu suy nghĩ của Vệ Duệ: "Tay của cô còn đau không?"
"Không đau, cảm ơn thất gia quan tâm!"
"Ừ." Trương Thiếu Ngôn nói, lại lấy một múi cam: "Nghe nói gần đây cô giới thiệu bạn trai cho Đỗ Hữu Vi?"
"... ..." Vệ Duệ thề, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình cách cái chết gần như vậy.
"Không, không có! Tôi sao có thể giới thiệu bạn trai cho cậu ấy, tôi không có bạn trai thì sao cậu ấy có bạn trai được! Nếu có một người đàn ông thích hợp, tôi nhất định sẽ giữ lại cho bản thân trước!" Cô thật sự may mắn nha, hôm nay công ty Chung Trì có việc, buổi sáng phải đi, nếu không bây giờ...
"Vậy thì tốt." Trương Thiếu Ngôn trả lời một câu, không nói gì nữa, chờ sau khi ăn hết quả cam trên tay, Đỗ Hữu Vi rốt cuộc cũng cầm đồ đạc của Vệ Duệ về.
"Váy của cậu cũng bị dính máu, cậu còn cần không?" Đỗ Hữu Vi đem đồ đạc của Vệ Duệ đặt trên mặt bàn.
Vệ Duệ nói: "Bỏ đi, để tớ về nhà xử lý, dù sao đồ đã mặc qua một lần cũng không thể mặc lại."
"Được."
Cao Dã đã làm thủ tục xong, anh đến trước mặt Trương Thiếu Ngôn, nói với anh: "Ông chủ, thủ tục đã làm xong, lúc nào cũng có thể xuất viện. Nhưng cha mẹ của Tôn Tiêu Tiêu tới, tạm thời bị người của chúng ta ngăn bên ngoài, nên làm gì bây giờ?"
"Bọn họ lại tới?" Đỗ Hữu Vi có chút đau đầu, Vệ Duệ nằm viện ba ngày, bọn họ tới rất nhiều lần, nói là đến thăm Vệ Duệ, thực tế là đến cầu xin cho Tôn Tiêu Tiêu.
Vệ Duệ bị cô ta dùng dao chém, Đỗ gia lo lắng cô ta sẽ gây bất lợi cho Đỗ Hữu Vi, hai nhà đều tạo áp lực cho cảnh sát, yêu cầu bọn họ nhất định phải trừng trị nghiêm khắc. Hiện tại Tôn Tiêu Tiêu còn bị tạm giam, phán quyết chính thức còn chưa có, nhưng đoán chừng không tốt lắm.
"Ông chủ, ngài muốn gặp bọn họ không?" Cao Dã thấp giọng hỏi.
"Không." Trương Thiếu Ngôn nói: "Cậu đi nói với bọn họ tôi sẽ không làm khó Tôn gia, nhưng Tôn Tiêu Tiêu ở bữa tiệc gây ra ồn ào lớn như vậy, việc buôn bán của bọn họ ở thành phố A coi như bỏ đi. Thành phố Z là nơi có thể buôn bán, mặc dù bây giờ điều kiện có chút kém nhưng sau này nhất định sẽ phát triển, bọn họ có thể đi thành phố Z bắt đầu lại. Về phần Tôn Tiêu Tiêu, thì ngoãn ngoan cải tạo trong tù, sau khi ra ngoài mới có thể người."
"Vâng." Cao Dã gật đầu, ra ngoài truyền lại lời Trương Thiếu Ngôn nói. Không đầy một lát, anh ta trở về thấp giọng nói bên tai Trương Thiếu Ngôn, Trương Thiếu Ngôn đứng lên nói với Đỗ Hữu Vi: "Tôi đưa các cô về."
"A, không cần làm phiền, tôi có mang theo lái xe tới, lái xe đưa chúng tôi đi là được."
Trương Thiếu Ngôn suy nghĩ một hồi, cũng không miễn cưỡng: "Được, vậy tôi đi trước."
"Vâng, trên đường đi nhớ cẩn thận!" Đỗ Hữu Vi tiễn bọn họ ra ngoài, dọn dẹp đồ đạc rồi đưa Vệ Duệ xuất viện.
Trên xe, Vệ Duệ nhíu chặt lông mày, Đỗ Hữu Vi thấy sắc mặt này, không yên tâm hỏi: "Có phải vết thương còn đau?"
"Không phải, là liên quan tới thất gia."
Đỗ Hữu Vi không hiểu: "Anh ta thế nào?"
"Cậu không cảm thấy anh ta rất đáng sợ sao?"
"Không cảm thấy nha."
"..." Vệ Duệ cảm thấy Đỗ Hữu Vi đã bị thất gia làm mờ hai mắt: "Cậu có thấy anh ta xử lý chuyện của Tôn gia gọn gàng cỡ nào không, rất dễ dàng để cả nhà bọn họ cuốn gói khỏi thành phố A."
"Ách... Tớ cảm thấy lí lẽ của cậu hơi bất công. Tôn Tiêu Tiêu là bị cảnh sát bắt, dù nói như thế nào thì anh ta cũng nhúng tay vào. Về phần Tôn gia, đúng là bọn họ ở thành phố A đâu lăn lộn được nữa, ngày đó ở bữa tiệc có bao nhiêu là người có danh tiếng, Tôn Tiêu Tiêu còn mang theo dao đến đả thương người, ai sẽ cùng bọn họ làm ăn nữa."
"Như vậy mới càng đáng sợ hơn! Rõ ràng Tôn gia đã xong đời, nhưng anh ta còn muốn xử lí sạch sẽ!"
"..." Đỗ Hữu Vi trầm mặc một chút, nói Vệ Duệ: "Tớ thấy cậu có thành kiến với Trương Thiếu Ngôn. Vì sao cậu lại cảm thấy Tôn gia xong đời rồi, tớ cảm thấy đi thành phố Z mới tốt, có thể xây dựng tổ quốc."
Vệ Duệ: "..." Được rồi. Cô đã nhìn ra, không phải cô có thành kiến, mà là Đỗ Hữu Vi cảm thấy bất công.
Đỗ Hữu Vi đương nhiên không cho như vậy, cô đã gặp qua Trương Thánh Trạch xuống tay độc ác với Đỗ gia thế nào. Nếu như Trương Thiếu Ngôn muốn xuất thủ, Tôn gia không có khả năng còn có một lần cơ hội nữa.
Điểm này, Cao Dã đã nói với Đỗ Hữu Vi. Lần này Trương Thiếu Ngôn quả thật đã hạ thủ lưu tình, bởi vì Tôn Tiêu Tiêu không có làm Đỗ Hữu Vi bị thương.
Đỗ Hữu Vi đưa Vệ Duệ về nhà cũng trở về nhà, lúc đầu cô còn kế hoạch thừa dịp thành tích chưa có, tìm Vệ Duệ đi chơi, hiện tại xem ra cũng không cần đi.
Vệ Duệ về đến nhà tiếp tục dưỡng thương, chợt ngồi suy nghĩ.
Trước đó cô cực kỳ phản đối Đỗ Hữu Vi yêu đương với Trương Thiếu Ngôn, nhưng sau khi tiến hành nói chuyện "thân thiết" với Trương Thiếu Ngôn, cô đã hiểu ra, thất gia chỉ coi trọng Đỗ Hữu Vi, mặc kệ cái "Coi trọng" này có thể tiếp tục bao lâu, tóm lại hiện tại anh ta có hứng thú với Hữu Vi.
Mà Đỗ Hữu Vi lại là một người không có tiền đồ, ngoài miệng nói không muốn liên quan gì đến người khác nhưng cũng có ý nghĩ của mình, vừa nhìn thấy người ta liền không dời mắt được.
Cho nên hiện tại, cô muốn giúp đỡ Đỗ Hữu Vi duy trì lực hấp dẫn đối với thất gia lâu một chút, nếu có thể thì phải nắm chặt thất gia... Ách, vẫn không nên lấy mục tiêu xa như vậy.
"Đứa bé muốn kẹo sẽ khóc sẽ nháo, nhưng người trưởng thành chính là hấp dẫn." Sáng sớm hôm nay, Vệ Duệ tính kỹ lưỡng quan hệ trước khi nhập học.
"... Ví dụ như?"
"Phim truyền hình hoặc là biến thành mèo, hổ hay là dầm mưa ướt chó." Vệ Duệ cầm cây bút, tổng kết lại cho Đỗ Hữu Vi nghe: "Tớ cảm thấy thất gia đã đủ hổ, cậu làm thế nào cũng không hổ bằng anh ta, nếu không làm mèo đi."
"... Tạm biệt." Đỗ Hữu Vi cúp điện thoại, còn thiếu chút nữa đem số của Vệ Duệ vào danh sách đen.
Vệ Duệ bị cúp máy cũng không từ bỏ, lại tiến công bằng Wechat. Sau khi tham gia tiệc xong cũng là lúc Đỗ Hữu Vi có điểm.
Trước khi tra thành tích, Đỗ Hữu Vi lạy con hổ nhỏ trang trí trên bàn trang điểm, mới bật máy tính lên vào website trường.
Bọn họ thi tất cả là 6 môn, trong đó có mấy môn đã qua, nhưng có hai môn đối với toán học yêu cầu tương đối cao, cô đều không qua.
Đỗ Hữu Vi lòng nguội lạnh.
Phú hào bình thường Đỗ Hữu Vi: Nhãn hiệu vòng tay nào đó đúng là lừa gạt. [mỉm cười]
Cô đăng bài này trong vòng bạn bè, đơn giản là muốn phát tiết, nhưng không lâu sau khi cô đăng liền nhận được cuộc gọi từ Trương Thiếu Ngôn .
"Thi cuối kỳ rớt rồi?"
Đỗ Hữu Vi: "..."
Cô cảm thấy vòng bạn bè của mình đã bị lão đại giám sát, chỉ cần cô vừa có hành động gì, đối phương liền có phản ứng!
Thấy Đỗ Hữu Vi không nói chuyện, Trương Thiếu Ngôn lại hỏi: "Rớt mấy môn?"
"..." Lão đại ngoại hình đẹp trai như vậy vì sao còn rất thông minh?
"Hai môn..."
"Hai môn nào?"
"Các môn có toán đều rớt..."
Trương Thiếu Ngôn nhẹ nhàng chạm đuôi lông mày: "Tôi nhớ đã phụ đạo cô toán học."
"Nhưng ngài chỉ phụ đạo tôi có một đề à! Toán học có rất nhiều đề!"
"Cô nói cũng đúng."
"... Hả?" Đỗ Hữu Vi đột nhiên có dự cảm không lành.
"Gần đây cô có bận gì không? Tôi kêu thư ký Hồ đi đón cô."
Đỗ Hữu Vi cầm điện thoại, cảnh giác hỏi: "Để làm gì?"
Trương Thiếu Ngôn nói: "Tôi bồi thường cho cô."
Đỗ Hữu Vi thế mà lại tin chuyện hoang đường của anh.
Mặc dù mình thi rớt, nhưng lão đại bồi thường cho mình, tâm trạng Đỗ Hữu Vi còn mừng một chút.
Thư ký Hồ tới, dừng xe ở bên ngoài biệt thự nhà cô, gọi cho cô một cuộc. Sau khi Đỗ Hữu Vi nhận điện thoại, cầm túi xách chạy đến ra cửa. Kim Anh Tuấn đi sau lưng cô, nhìn về phía cô kêu gâu gâu giống như muốn cùng cô ra ngoài.
"Ngoan, chị không phải đi ra ngoài chơi, buổi tối trở về lại chơi với em nha!" Đỗ Hữu Vi xoa đầu Kim Anh Tuấn, phất tay chạy ra ngoài.
Thư ký Hồ thấy cô chạy ra, đặc biệt xuống xe giúp cô mở cửa.
Đây là lần thứ hai Đỗ Hữu Vi ngồi xe thư ký Hồ, tất nhiên tự nhiên hơn nhiều so với lần thứ nhất. Cô điều chỉnh tư thế ngồi, hỏi thư ký Hồ: "Chúng ta đi đâu vậy?"
Nghe nói Trương Thiếu Ngôn mua chiếc vòng tay ở nước ngoài, sẽ không phải đi ra nước ngoài để bồi thường chứ? Không biết cửa hàng này trong nước có không ha?
Hồ thư ký đâu ra đấy nói: "Đi công ty."
"Ồ." Lão đại quả nhiên vẫn là lão đại, trực tiếp đi tìm tổng công ty trong nước?
Trên đường đi cô đều nghĩ lát nữa gặp người phụ trách, làm sao có thể nói lý vài câu, sau khi tới nơi mới biết... Công ty này không phải công ty của Trương Thiếu Ngôn sao ?!
"...Chúng ta tới đây làm gì ?"