Đỗ Hữu Vi lưu camera hiện trường lại, sau đó mới gửi cho Vệ Duệ. Vệ Duệ tìm được một cao thủ máy tính rất giỏi, đã nhanh chóng tạo một tài khoản, đem video đăng trên diễn đàn trường, còn lấy tựa đề nhìn rất bắt mắt:
“Tôn Tiêu Tiêu hãm hại Phan Tĩnh bị hủy dung! Video bắt tại trận!”
Đỗ Hữu Vi: ". . ." Vị đại ca kia rất biết cách giật tít nha.
Nhưng nếu là bản thân thì Đỗ Hữu Vi cũng sẽ làm gió làm mưa giống vậy.
Mặc dù bài đăng đã được đoán sẽ hot, nhưng Đỗ Hữu Vi vẫn đi tìm một đội marketing chuyên nghiệp, vào diễn đàn trường học khống chế độ hot. Đội marketing này là vương bài của ngành giải trí, có rất nhiều minh tinh đang hot đều do bọn họ nâng lên, giá tiền không rẻ chút nào.
Dùng tiền vì Tôn Tiêu Tiêu, Đỗ Hữu Vi vẫn có chút đau lòng.
Nhưng người chuyên nghiệp làm việc đương nhiên rất chuyên nghiệp, không chỉ không lưu vết tích, bài đăng cũng như tên lửa tiến lên lập tức ở đó mấy ngàn năm.
Top thảo luận nóng như lửa, Tôn Tiêu Tiêu đương nhiên cũng nhìn thấy, cô ta không thể tin mở video, phát hiện đúng thật là lúc cô ta gặp mặt bạn cùng phòng của Phan Tĩnh.
Cái video này rõ ràng là màn hình giám sát, nhưng quay vô cùng rõ ràng, ngay cả âm thanh cũng có. Khi cô kêu bạn cùng phòng của Phan Tĩnh đổi mỹ phẩm dưỡng da, đều bị ghi lại.
"Không có khả năng. . ." Tôn Tiêu Tiêu ngồi trước máy vi tính, toàn bộ đầu óc đều biến thành màu đen. Ngọn núi dốc này ở trường học là nơi rất bí mật, bình thường những cặp đôi hẹn hò không ai thích đi nơi này, càng không có khả năng gắn màn hình giám sát. Là ai biết trước chuyện nên giấu một cái camera???
Tôn Tiêu Tiêu suy nghĩ nát óc cũng không ra.
Video trên máy vi tính phát hai lần, Tôn Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, ý thức được nhất định phải lập tức xóa bài đăng ngay.
Cô ta lập tức tìm người xóa topic, nhưng đối phương thử mấy lần, đều thất bại: "Xóa không được, người đăng bài có cao thủ, chúng tôi vừa vào liền bị phát hiện."
"Chút chuyện này cũng không làm được, các người còn không biết xấu hổ muốn nhiều tiền như vậy?!" Tôn Tiêu Tiêu tức hổn hển cúp điện thoại.
Vừa ném điện thoại đi, lại có cuộc gọi. Tôn Tiêu Tiêu không kiên nhẫn liếc qua, không biết dãy số này.
Không biết sao, trong nội tâm dâng lên dự cảm không tốt. Cắn răng, Tôn Tiêu Tiêu vẫn đi qua nhận điện thoại: "Ai?"
"Tôi là Trương Thánh Trạch."
Tim Tôn Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhảy một cái, Trương Thánh Trạch nhanh như vậy đã tìm tới rồi sao?
"Bài đăng trên diễn đàn trường chắc cô cũng nhìn thấy rồi? Bây giờ lập tức đến bệnh viện trung tâm cho tôi, trong nửa giờ tôi không thấy cô, Tôn gia các người về sau cũng không cần xuất hiện."
Trương Thánh Trạch nói xong liền cúp điện thoại, miệng Tôn Tiêu Tiêu còn há ra, một chữ cũng không nói được.
Chuyện này vốn dĩ phải là Đỗ Hữu Vi gánh, kế hoạch của mình tốt như vậy, sao có thể phạm lỗi? Tôn Tiêu Tiêu luống cuống, Trương Thánh Trạch trực tiếp tìm tới, cô ta không có người để giúp. Ba cô ta thường nói người của Trương gia không ai tốt cả.
Tôn Tiêu Tiêu vô ý sờ lên vòng tay đeo ở cổ tay phải, không đem gì liền chạy tới bệnh viện trung tâm.
Sau khi mặt của Phan Tĩnh xảy ra chuyện, Trương Thánh Trạch trực tiếp đưa đến nơi này, sau khi chuyên gia giúp cô ta kiểm tra, nói không có vấn đề gì lớn, đưa chút thuốc bôi sẽ khôi phục dần.
Trương Thánh Trạch yên tâm, nhưng Phan Tĩnh vẫn canh cánh trong lòng. Cô ta muốn tham gia tiệc tại Trương gia nhưng với gương mặt bị dị ứng này, muốn đi cũng không được nữa.
"Thánh Trạch, anh nói xem em đã đắc tội Tôn Tiêu Tiêu chỗ nào mà cô ta lại chơi em như vậy?" Phan Tĩnh nói xong nước mắt liền rơi xuống, điềm đạm đáng yêu nhìn Trương Thánh Trạch. Trương Thánh Trạch giúp cô lau nước mắt, an ủi: "Đừng khóc, bác sĩ nói mặt của em không thể bị kí©h thí©ɧ."
Phan Tĩnh nghe vậy, lập tức ngừng khóc, nhưng vẫn phàn nàn về Tôn Tiêu Tiêu: " Bình thường Tôn Tiêu Tiêu nhìn em không thuận mắt, nhưng em không nghĩ tới, cô ta lại hận em như vậy."
"Được rồi, anh đã gọi cô ta đến bệnh viện, nhất định đòi lại công bằng cho em."
Hai người đang nói, thủ hạ của Trương Thánh Trạch liền nói với cậu ta, Tôn Tiêu Tiêu tới. Phan Tĩnh lúc này hận không thể tự tay hủy mặt Tôn Tiêu Tiêu, nhưng hiện tại mặt mình thành bộ dáng này, không có khả năng ra ngoài gặp cô ta.
Trương Thánh Trạch cũng không kêu Phan Tĩnh đi gặp, dặn cô ở trong phòng đợi, còn mình đi ra ngoài.
Tôn Tiêu Tiêu bất an chờ ngoài cửa, Trương Thánh Trạch nhìn thấy cô ta, liền cười lạnh một tiếng: "Bây giờ biết sợ hãi rồi?"
"Không phải do tôi, chuyện này là Đỗ Hữu Vi kêu tôi làm!" Tôn Tiêu Tiêu thấy Trương Thánh Trạch, liền lưu loát đem tội ném lên đầu Đỗ Hữu Vi.
Trương Thánh Trạch nhìn cô ta một cái, cho người lấy máy tính bảng ra, đưa cô ta xem video hiện trường một lần nữa: "Nghe thấy chính mình nói gì không? Từ đầu đến cuối cô không hề nhắc đến Đỗ Hữu Vi."
Tôn Tiêu Tiêu mấp máy môi, kiên định nói: "Là Đỗ Hữu Vi biết cậu muốn dẫn Phan Tĩnh đi tham gia tiệc ở Trương gia, chạy tới phàn nàn với tôi, kêu tôi nghĩ biện pháp khiến cho Phan Tĩnh không đi được. Cậu biết tôi và Đỗ Hữu Vi là bạn tốt mà, tôi không thể từ chối cô ta. Tôi sai rồi, cậu tha cho tôi lần này, về sau tôi tuyệt đối không giúp Đỗ Hữu Vi hại người nữa!"
Giống như muốn Trương Thánh Trạch một ngụm cắn chết Đỗ Hữu Vi, cô ta quyết định đem tội ném hết cho Đỗ Hữu Vi. Trương Thánh Trạch đối với Đỗ Hữu Vi có thành kiến, nói là ý Đỗ Hữu Vi, chắc chắn cậu ta sẽ tin.
Tôn Tiêu Tiêu nghĩ đến tình tiết này, đến bản thân cũng tin, chỉ là cô không bao giờ nghĩ tới, Đỗ Hữu Vi lại đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện.
"Tôn Tiêu Tiêu, cậu sao lại có thể hai mặt như vậy?" Đỗ Hữu Vi từ đầu hành lang bên kia đi tới, bên cạnh còn có Lý Như. Tôn Tiêu Tiêu sững sờ, nhất thời không biết nên làm gì tiếp theo.
Đỗ Hữu Vi đến bên Tôn Tiêu Tiêu, nhìn cô ta cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trương Thánh Trạch: "Giới thiệu cho cậu một chút, bên cạnh tôi là Lý Như, chính là người phụ trách của công ty và cũng là nhân viên nghiên cứu mỹ phẩm dưỡng da mà Phan Tĩnh dùng nhầm. Cô ấy nghe nói có người dùng sản phẩm bị dị ứng, đặc biệt tới xem."
Trương Thánh Trạch nghe là người nghiên cứu sản phẩm, chuẩn bị phát tác, Đỗ Hữu Vi đến trước mặt cậu ta ném báo cáo kiểm tra sản phẩm vào trong ngực Trương Thánh Trạch, nói: "Cậu đừng có vội đi mắng người, đây là báo cáo kiểm tra sản phẩm của bọn họ, tôi đã mời giám định chuyên nghiệp để tìm hiểu cơ cấu rồi, thành phần không có vấn đề. Phan Tĩnh bị dị ứng bởi vì da cô ấy tương đối đặc thù, nếu cậu không tin, cái sản phẩm Phan Tĩnh dùng chắc còn đi, cậu có thể làm giám định lần nữa."
Trương Thánh Trạch nhìn báo cáo kiểm tra, Lý Như tiến lên một bước, nói với cậu ta: "Trương tổng, sản phẩm của chúng tôi đều đã làm qua bài kiểm tra về dị ứng, những báo cáo này hoàn toàn đúng sự thật. Lần này mặt Phan tiểu thư bị dị ứng, đội nghiên cứu và phát minh sản phẩm này của chúng tôi cũng rất chú ý, nếu có thể, chúng tôi hi vọng được gặp bác sĩ của cô ấy tìm hiểu một chút, mau chóng giải quyết vấn đề. Tiền chữa bệnh của Phan tiểu thư, chúng tôi cũng sẽ gánh chịu."
"Tôi không cần tiền của các cô." Trương Thánh Trạch đem tư liệu lấy đi, giao cho người đem đi kiểm tra: "Nếu điều tra sản phẩm đúng là có vấn đề, chút tiền kia của các cô đừng nghĩ có thể giải quyết."
Đỗ Hữu Vi nhìn cậu ta cười: "Trương tổng, da Phan Tĩnh chắc cậu cũng hiểu rõ, hôm nay tôi dám dẫn Lý Như tới, tất nhiên rất có lòng tin với sản phẩm của họ. Đúng là sản phẩm này tôi đang suy nghĩ đầu tư, nếu tôi muốn hãm hại Phan Tĩnh, cũng sẽ không bắt bọn họ đem sản phẩm đến cho Phan Tĩnh dùng. Tôi đâu có bị ngu."
Trương Thánh Trạch không nói chuyện, da Phan Tĩnh đúng là rất dễ dị ứng, muốn để cô ấy dị ứng, tùy tiện tìm sản phẩm trên thị trường là được, đúng là không cần thiết dùng sản phẩm mình đầu tư để dùng. Nhưng việc xấu của Đỗ Hữu Vi đầy ra đó, cậu cũng không dễ dàng tin tưởng như vậy: "Việc đó cũng không thể chứng minh cô không có quan hệ với chuyện này, chỉ là một cái sản phẩm đầu tư thôi, không có cái này, còn có thể đổi một cái khác."
Đỗ Hữu Vi "Ha ha" một tiếng, từ trong túi móc ra một cây bút ghi âm, ấn mở.
"Hữu Vi, cậu không có chút sốt ruột nào sao? Trương Thánh Trạch đưa cô ta đi tham gia tiệc ở Trương gia, chính là thừa nhận thân phận của Phan Tĩnh. Chuyến đi này chẳng khác nào đã nửa bước vào cửa lớn Trương gia, cậu về sau càng không có cơ hội sao!"
"Tiêu Tiêu, tớ đã nói với cậu rồi, tớ đối với Trương Thánh Trạch không có hứng thú. Cậu ta yêu ai, muốn kết hôn với ai đều có thể, tớ chúc cậu ta và Phan Tĩnh đầu bạc răng long."
"Hữu Vi!"
"Cậu sao thế? Có phải lần trước Trương Thánh Trạch tát cậu một cái khiến cậu sợ rồi? Bây giờ mỗi ngày cậu trốn tránh bọn họ, cũng không có tiền đồ quá rồi đấy!"
Hết đoạn đối thoại, Đỗ Hữu Vi nhấn kết thúc, mặt mũi Tôn Tiêu Tiêu trắng bệch.
Tôn Tiêu Tiêu không thể tin nhìn Đỗ Hữu Vi, nằm mơ cũng không nghĩ tới cô vậy mà thu âm lại.
Bút ghi âm là Đỗ Hữu Vi mua cùng camera, vì sợ chuyện của Tôn Tiêu Tiêu xảy ra, mà cô ta có thể vẫn không quên cắn cô một miếng. Sau khi Tôn Tiêu Tiêu đến thư viện tìm, cô liền lặng lẽ lấy bút ghi âm ra. Đây là lá bài cuối cùng cô giữ lại.
Trương Thánh Trạch nghe ghi âm xong, sắc mặt tái xanh nhìn Tôn Tiêu Tiêu: "Cô còn lời gì muốn nói không?"
"Không phải, không phải tôi. . ." Tôn Tiêu Tiêu có chút kích động chỉ vào Đỗ Hữu Vi, giống như muốn đoạt bút ghi âm của cô: "Cái ghi âm này là cô ta ngụy tạo!"
Đỗ Hữu Vi bật cười một tiếng: "Ok, ghi âm tôi cũng có thể ngụy tạo, Trương tổng tự mình đem đi làm giám định có phải ngụy tạo hay không đi."
"Không phải tôi, cậu không nên tin cô ta!" Tôn Tiêu Tiêu muốn kéo quần áo Trương Thánh Trạch, bị Trương Thánh Trạch đẩy ra, ném xuống đất. Đỗ Hữu Vi nhìn Tôn Tiêu Tiêu nằm rạp trên mặt đất, không đi lên dìu cô ta.
Kiếp trước, Trương Thánh Trạch cũng dùng thủ đoạn này đối phó với Đỗ gia, chắc chắn những ngày tiếp theo của Tôn gia sẽ không dễ dàng.
Đỗ Hữu Vi thu hồi ánh mắt, nhìn Trương Thánh Trạch: "Bút ghi âm chờ một lát tôi sẽ kêu Lý Như đưa cho cậu, sự việc của Phan Tĩnh cô ấy cũng sẽ tham gia, tôi đi trước."
Trương Thánh Trạch có chút không tỉnh táo: "Cô cứ đi như thế?"
"Chứ sao nữa? Mọi việc đã nói rõ rồi, tôi muốn trở về ôn thi." Việc này đúng là làm làm trễ nải thời gian ôn thi cuối kỳ của cô!
Đỗ Hữu Vi nói xong liền tiêu sái rời đi, chỉ cho bọn họ thấy bóng lưng nhanh nhẹn.
Về sau Trương Thánh Trạch xử lý Tôn Tiêu Tiêu thế nào cô cũng không quan tâm, đối với sản phẩm của Lý Như cô hào phóng lấy tiền đầu tư.
Thứ bảy, Trương gia tổ chức tiệc gia đình, Trương Thánh Trạch lúc đầu nói muốn dẫn bạn gái đến, kết quả tới một mình, rất nhiều người đều đến hỏi cậu ta.
"Bạn gái của anh thế nào rồi? Nghe nói cô ấy phải nhập viện?"
"Không nghiêm trọng lắm, chỉ là mặt có chút dị ứng, cô ấy cũng ngại tới. Lần sau có cơ hội tôi lại giới thiệu cho các anh biết."
Mấy người vừa uống rượu đỏ vừa trò chuyện, người đối diện bỗng nhiên thu hồi ý bất cần đời trên mặt, ngữ khí cũng nghiêm chỉnh lại: "Thất thúc tới."