Chương 12: Giảng đề xuyên biên giới

Buổi tối, trước khi ngủ, Đỗ Hữu Vi lấy tinh dầu và kem dưỡng da mà Lý Như cho cô ra dùng thử.

Mỹ phẩm dưỡng da này rất giống những hàng hiệu nổi tiếng, nhưng dù sao cũng là sản phẩm của Lý Như, mặc dù có đầy đủ các loại giấy chứng nhận, cô cũng không dám trực tiếp bôi lên mặt. Đỗ Hữu Vi lấy một ít bôi lên mu bàn tay trái, cảm nhận một chút.

Tinh dầu rất nhẵn mịn, hương vị cũng rất nhẹ nhàng khoan khoái, bôi trên tay làm giảm bớt bụi. Cô quyết định về sau buổi tối liền dùng tay trái thử nghiệm, qua một thời gian, xem thử tay trái và tay phải có khác nhau hay không.

Lau sạch tinh dầu đi, Đỗ Hữu Vi lại chà kem dưỡng da lên tay, cũng không tệ lắm. Cô nghe Lý Như nói, hai sản phẩm này là chủ yếu, chờ sau khi nhãn hiệu đi lên, bọn họ sẽ đẩy vào thị trường sản phẩm cho các phu nhân nhà giàu.

Đỗ Hữu Vi nhìn sách thiết kế, ý nghĩ và kỹ thuật của công ty bọn họ tương đối thành thục, hiện tại chỉ thiếu tiền. Nếu có thể kinh doanh tốt, nói không chừng có thể trở thành nơi cô kiếm không ít tiền.

Nghĩ đến tiền, Đỗ Hữu Vi liền đắc ý, nhưng đầu tư thì vẫn phải tính đến sự việc của Phan Tĩnh. Đỗ Hữu Vi nghĩ, rồi lên mạng mua một cái camera, sau đó cô nhờ một người bạn làm giám định sản phẩm, giúp mình giám định cơ cấu của sản phẩm dưỡng da này.

Sau khi sắp xếp mọi việc, cô mới yên tâm đi ngủ.

Tháng sáu là tháng thi cử, Đỗ Hữu Vi cũng có mấy môn cần thi. Trước đó cô bỏ qua khá nhiều chương trình học, trong khoảng thời gian này cô phải học như điên, cả ngày chôn mình ở thư viện.

Không biết trời xanh có thể phù hộ cô thi qua môn không.

Ngay lúc cô hết sức chú tâm quyết đấu với toán cao cấp, Tôn Tiêu Tiêu đáng ghét lại tới. Tôn Tiêu Tiêu học đại học ba năm, lần đầu tiên đến thư viện, tìm rất lâu mới thấy Đỗ Hữu Vi ngồi trong góc.

"Hữu Vi, sao cậu không trả lời tin nhắn của tớ?" Nhìn thấy Đỗ Hữu Vi, Tôn Tiêu Tiêu liền phàn nàn cô không để ý mình.

Điện thoại của Đỗ Hữu Vi được để ở chế độ im lặng, giống như một đồ dùng trang trí nhỏ mà không có tác dụng gì. Đỗ Hữu Vi cầm bút ngẩng đầu nhìn một chút, lạnh nhạt đáp: "À, tớ đang học, không dùng điện thoại. Có chuyện gì không?"

Tôn Tiêu Tiêu nhìn tư liệu và bài thi trên bàn, kéo ghế ngồi bên cạnh cô: "Cậu nghe nói gì chưa, tối thứ sáu Trương gia muốn tổ chức một bữa tiệc."

Đỗ Hữu Vi vẫn không hứng thú lắm: "À, người ta tổ chức tiệc gia tộc, không có quan hệ với tớ."

Tôn Tiêu Tiêu mặt lộ vẻ oán giận nói: "Nghe nói Trương Thánh Trạch lần này tham gia cùng Phan Tĩnh."

"Ừ. . ." Đỗ Hữu Vi cuối cùng từ đem thần trí đang tập trung cho toán cao cấp rút về, xoay mặt nhìn Tôn Tiêu Tiêu chuẩn bị gây sự: "Cho nên?"

Tôn Tiêu Tiêu gấp gáp nói: "Hữu Vi, cậu không có chút sốt ruột nào sao? Trương Thánh Trạch đưa cô ta đi tham gia tiệc ở Trương gia, chính là thừa nhận thân phận của Phan Tĩnh. Chuyến đi này chẳng khác nào để cô ta bước nửa bước vào cửa lớn Trương gia, nếu vậy thì chẳng phải về sao cậu sẽ không có cơ hội sao!"

Đỗ Hữu Vi nhìn cô ta một lúc, lại cúi đầu tiếp tục giải đề toán: "Tiêu Tiêu, tớ đã nói với cậu rồi, tớ đối với Trương Thánh Trạch không có hứng thú. Cậu ta yêu ai, muốn kết hôn với ai đều có thể, tớ chúc cậu ta và Phan Tĩnh đầu bạc răng long."

"Hữu Vi!" Tôn Tiêu Tiêu lần này không chỉ gấp còn tức giận đến mặt cũng đỏ lên: "Cậu sao thế? Có phải lần trước Trương Thánh Trạch tát cậu một cái khiến cậu sợ rồi? Bây giờ mỗi ngày cậu trốn tránh bọn họ, cũng không có tiền đồ quá rồi đấy!"

Đỗ Hữu Vi ngẩng đầu nhìn cô ta, chậm rãi nói: "Cậu có tiền đồ thì cậu đi đi."

"Tớ!" Tôn Tiêu Tiêu mím môi, nhưng không biết nên nói gì. Đỗ Hữu Vi đợi một lúc, không chờ câu sau của cô ta, lại vùi đầu làm bài.

Tôn Tiêu Tiêu hung hăng dậm chân tại chỗ, tức giận rời đi. Đỗ Hữu Vi nhìn bóng lưng cô ta rời đi, cong môi cười lạnh một tiếng.

Tôn Tiêu Tiêu chắc ngồi không yên đi, mặc dù không biết cô ta coi trọng Trương Thánh Trạch ở chỗ nào, nhưng cô ta chắc chắn có tình cảm đối với Trương Thánh Trạch. Tôn Tiêu Tiêu nhất định sẽ nghĩ biện pháp ngăn cản Phan Tĩnh tham gia tiệc ở Trương gia, gương mặt bị dị ứng là một lý do không tệ.

Bây giờ xâu chuỗi lại mọi chuyện, rõ ràng đời trước cô bị Tôn Tiêu Tiêu châm ngòi, đi tìm Trương Thánh Trạch nói lý, nhưng cũng không thể thay đổi ý nghĩ Trương Thánh Trạch muốn đưa Phan Tĩnh tham gia bữa tiệc này. Sau đó mặt Phan Tĩnh lại bị dị ứng đương nhiên mọi nghi ngờ sẽ dồn hết vào cô.

Lần này cô không làm chim đầu đàn. Mà Tôn Tiêu Tiêu, hẳn là sẽ giống đời trước, âm thầm tìm người giải quyết chuyện này.

Đời trước cô ta không để lại bất cứ chứng cớ gì, cũng không để ai hoài nghi về việc mình có dính dáng tới chuyện đó, nhưng lần này cô ta còn lâu mới có vận khí tốt như vậy.

Đỗ Hữu Vi cười, lấy điện thoại ra, mở một phần mềm.

Đây là phần mềm camera cô mua được, từ nơi này có thể thu lại thời gian ở khu vực được giám sát. Trước khi Tôn Tiêu Tiêu đến thư viện, cô đã lắp camera ở chỗ Tôn Tiêu Tiêu gặp bạn cùng phòng của Phan Tĩnh.

Tôn Tiêu Tiêu làm việc rất cẩn thận, trong trường học rất nhiều khu vực công cộng đều có camera, cô ta cố ý tìm nơi không có camera giám sát gặp mặt bạn cùng phòng của Phan Tĩnh. Đỗ Hữu Vi không xác định được bọn họ gặp nhau có phải vì chuyện này hay không, nhưng để đề phòng cô vẫn cần lắp đặt camera trước, chắc chắn sẽ không sai.

Rời khỏi phần mềm giám sát, Đỗ Hữu Vi nhìn thời gian trên điện thoại. Đã đến mười một giờ, cô làm thêm một đề nữa là có thể về nhà ăn cơm trưa.

Học sinh của trường học này phần lớn là con nhà giàu, người thích học tập không nhiều, dù gần tới cuối kỳ, thư viện cũng trống một nửa chỗ ngồi. Nhưng như vậy cũng tốt, Đỗ Hữu Vi không cần lo lắng sau khi về nhà ăn cơm, buổi chiều đến lại không có chỗ ngồi.

Cô cầm bút lên, chuẩn bị làm nốt đề toán cuối cùng, mười phút sau. . .không biết làm.

Đều do Tôn Tiêu Tiêu đánh gãy mạch suy nghĩ của mình! Mặc dù Đỗ Hữu Vi vốn không có mạch suy nghĩ nào hết!

Đỗ Hữu Vi thở dài, nhìn đáp án một hồi, vẫn là không hiểu. Cô bĩu môi, quyết định thử biện pháp cuối cùng cầm điện thoại lên hỏi cách giải.

Trong khoảng thời gian này, cô đăng không ít bài lên Weibo, đều là mấy bài phù hộ qua môn. Hôm nay vừa đăng không lâu, liền thấy tin nhắn của Trương Thiếu Ngôn trong Wechat: "Cô tự mình suy nghĩ đi."

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Wechat của Trương Thiếu Ngôn được thêm vào trước khi đi công tác, bởi vì ở nước ngoài sử dụng Wechat sẽ thuận tiện hơn. Nhiều ngày như vậy, cô không thấy anh nhắn tin cho mình, vậy mà vừa nói, liền châm chọc cô.

Đỗ Hữu Vi gửi lại icon "Đáng yêu" rồi để điện thoại di động xuống, lại thấy anh nhắn lại cho mình.

Trương Thiếu Ngôn: Gần đây có phải cô hỏi bài nhiều quá rồi không?

Đỗ Hữu Vi: . . . Cái kia, nếu ngài cảm thấy phiền, tôi có thể chặn ngài!

Sợ lão đại không biết chặn là gì, cô lại tri kỷ tặng thêm một câu: "Không thì để tôi làm ngài không nhìn thấy bài viết."

Trương Thiếu Ngôn: Cô còn dám chặn tôi?

Đỗ Hữu Vi: . . . Không phải, tôi chỉ sợ ngài chê tôi phiền!

Trương Thiếu Ngôn: Tôi nói cô phiền lúc nào?

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Câu nói kia của anh không phải là đang nói tôi phiền sao!??

Đỗ Hữu Vi giận mà không dám nói.

Cô quyết định chuyển đề tài: " Ở chỗ ngài hiện tại chắc là buổi tối rồi nhỉ. Muộn như vậy rồi mà ngài còn chưa ngủ sao?"

Trương Thiếu Ngôn: Cô nên lo cho bản thân đi, dù sao tôi cũng không phải thi cuối kỳ.

Đỗ Hữu Vi: . . . Chuyện này có thể trách tôi sao? Toán cao cấp thật sự rất khó, cũng không phải để cho người học!

Có thể bởi vì cách màn hình điện thọai, uy áp của Trương Thiếu Ngôn ít đi nhiều, Đỗ Hữu Vi gửi tin nhắn cũng tùy ý hơn.

Trương Thiếu Ngôn: Gửi qua đây.

Đỗ Hữu Vi: Cái gì?

Trương Thiếu Ngôn: Đề toán.

"A?" Đỗ Hữu Vi mắt giật giật mấy cái, chẳng nhẽ lão đại chuẩn bị giảng đề online? Đỗ Hữu Vi lấy đề thi chụp lại, rồi gửi cho Trương Thiếu Ngôn.

Một phút sau.

Trương Thiếu Ngôn: Đề phía dưới là cô giải sao? Suy nghĩ rất sáng tạo.

Đỗ Hữu Vi: ... [đáng yêu]

Trương Thiếu Ngôn: Sao cô có thể đỗ trung học vậy?

Đỗ Hữu Vi: ". . ."

Bình tĩnh nào! Thật sự cho rằng tôi không dám phát cáu sao!

Đỗ Hữu Vi: [rất đáng yêu. jpg]

Một lát sau, Trương Thiếu Ngôn gửi qua một bản ghi âm dài sáu mươi giây, giúp cô sửa lại đề này và trọng điểm chính. Phương pháp Trương Thiếu Ngôn giảng làm đáp án đơn giản hơn không ít, Đỗ Hữu Vi nghe hai lần, liền hiểu rõ.

Đỗ Hữu Vi: A, tôi hiểu rồi! Cảm ơn lão đại!

Trương Thiếu Ngôn: Về sau đừng đăng bài lên hỏi, bình thường lên lớp không cố gắng, đợi đến khi thi đi cầu Thần bái Phật thì làm được gì?

Đỗ Hữu Vi: Tôi cảm thấy vẫn dùng được, không phải tôi vừa đăng ngài đã nhắn sao!

Trương Thiếu Ngôn nhìn tin nhắn này sửng sốt một chút, khóe môi chậm rãi nhếch lên.

Trương Thiếu Ngôn: Sáng sớm ngày mai tôi bay, đi ngủ đây.

Đỗ Hữu Vi: Vâng, ngài ngủ ngon.

Trương Thiếu Ngôn: Ừ.

Đỗ Hữu Vi nhìn cái "Ừ" kia, nhíu mày. Lão đại sắp về nước sao? Cũng đúng nha, thứ bảy tuần này Trương gia có tiệc gia đình, chắc hẳn lão đại cũng tham gia đi.

Cô ghi lại bài toán vừa rồi Trương Thiếu Ngôn giảng, thu dọn đồ xong liền ngồi xe về nhà.

Hai ngày sau, Tôn Tiêu Tiêu không tiếp tục tới tìm cô nhưng đến sáng thứ sáu, lúc Đỗ Hữu Vi chuẩn bị đi thư viện như mọi hôm, bỗng nghe thấy các bạn học đều đang thảo luận về việc Phan Tĩnh bị hủy khuôn mặt.

Đỗ Hữu Vi giật nảy mình, đời trước cô ta rõ ràng chỉ bị dị ứng bình thường, đời này vậy mà bị hủy khuôn mặt? Cô đi qua hỏi thăm một chút, mới phát hiện hủy khuôn mặt trong miệng bạn học này chỉ đơn giản là bị dị ứng.

Đỗ Hữu Vi: ". . ." Cạn lời...

Hiện tại, Trương Thánh Trạch đã chạy đến trường học, nghe nói Phan Tĩnh ở trong phòng khóc đến tê tâm liệt phế, ai cũng không cho cửa phòng ngủ. Đỗ Hữu Vi hứng thú đi nhìn náo nhiệt, bình thường ký túc xá vắng học sinh, hiện tại lại có một đống người vây quanh. Họ đều giống cô đến để xem náo nhiệt.

Đỗ Hữu Vi trốn trong đám người, tìm một góc, cố gắng giảm sự tồn tại của bản thân bản thân xuống thấp nhất có thể. Phan Tĩnh được Trương Thánh Trạch ôm ra, lúc đi ra ngoài, từ đầu đến chân ngay cả cọng tóc đều giấu đi.

Cho dù đã che đến như vậy, cũng không ngăn cản được mọi người hóng hớt cầm điện thoại chụp ảnh. Trương Thánh Trạch lái xe đi, Đỗ Hữu Vi nhìn thoáng qua diễn đàn, quả nhiên hiện tại trang đầu đều là "Phan Tĩnh bị hủy khuôn mặt". Lúc trước cô thảm bao nhiêu, bây giờ Phan Tĩnh liền thảm y như vậy.

Đỗ Hữu Vi rời khỏi diễn đàn, mở phần mềm giám sát nhìn video được lưu, không có gì bất ngờ tìm được video Tôn Tiêu Tiêu gặp bạn cùng phòng Phan Tĩnh.

Video còn chưa phát xong, điện thoại của Vệ Duệ liền gọi tới, trực giác Đỗ Hữu Vi mách bảo cuộc gọi này có liên quan đến chuyện lần trước cô nhờ, nhanh chóng nhận: "Duệ à, có phải cậu đã tìm được người ?"

Vệ Duệ không trả lời, mà hỏi ngược lại: "Đỗ Hữu Vi, tớ đã sớm nói Tôn Tiêu Tiêu không phải người tốt! Cậu không tin, hiện tại đã có chứng cứ vô cùng xác thực. Cái ID "Chiếc vòng ngọt ngào" trên diễn đàn chính là Tôn Tiêu Tiêu!"

Kết quả này không ngoài ý muốn, cô cười, nói với Vệ Duệ bên đầu kia điện thoại: "Tớ biết rồi, trước kia là tớ mù quáng mới tin cô ta, hôm nào tớ mời cậu đi ăn cơm. Hiện tại tớ có chuyện muốn nhờ cậu giúp một chút."

"Chuyện gì?"

"Hiện tại tớ có một cái video, có thể làm phiền người bạn cao thủ của cậu giúp tớ đăng trên diễn đàn trường không?"