Chương 29: Quá khứ của Liễu Nguyệt (phần 1)

(Trước khi xuyên không)

Tôi tên là Liễu Nguyệt , gia đình tôi là một gia đình giàu có, bố mẹ yêu thương săn sóc như bảo bối vậy.Tôi cảm giác tôi là đứa trẻ hạnh phúc nhất rồi.

Cho đến khi... tôi 5 tuổi

Người cha đáng kính ấy dắt một người phụ nữ và một đứa trẻ về.Nói với tôi rằng đó là mẹ tôi , là người mẹ 2 tốt hơn người mẹ bây giờ . Tôi không muốn nghe khóc nức nở chạy lên phòng mẹ mong muốn được an ủi nào đó . Nhưng đối diện với tôi là thi thể người mẹ , bà cắt mạch tự tử. Xung quanh toàn máu , ngay cả bàn chân dính máu từ lúc nào tôi cũng chả để ý , chỉ biết lao vào ôm thi thể đó mà khóc , trong đầu tôi bây giờ lảng vảng toàn hình ảnh người cha đáng kính yêu thương săn sóc , thề non hẹn biển với mẹ , ấy vậy mà đưa người khác vào nhà . Hoá ra tình yêu thương ngày xưa ông dành cho tôi chỉ là giả tạo . Trong đầu đứa trẻ 5 tuổi luôn luôn có ước mơ trong sáng là thời điểm ngây ngô nhất của đời người . Nhưng mà tôi lại là đứa trẻ không nằm trong số đó , tôi từ đó âm trầm hơn bao giờ hết.Chôn cất bà ở một nơi bà thích nhất mà ông ta không tìm thấy , rồi xếp quần áo lấy tiền tiết kiệm bỏ nhà đi.

Tôi bắt đầu đi ăn xin, có ngày chỉ ăn được bánh mì , có ngày lại ăn được bát phở ngon . Rồi một hôm có đoàn lưu manh chặn đường tôi, bọn chúng muốn bán nội tạng và mục tiêu là tôi. Chúng lao vào muốn bắt tôi , nhưng chậm .Cơ thể nhỏ nhắn luồn qua từng khe , nhanh nhẹn vô cùng, trong tay tôi cầm là một con dao , biết rằng sẽ phải gặp chuyện này thường xuyên nên tôi nghĩ sẽ phải học làm quen với máu tanh.Ngày hôm sah họ thấy 5 xác chết ở một cái ngõ nhỏ , vài ngày sau họ lại thấy khoàng 10 xác chết ở đấy , càng ngày càng nhiều. Cho đến khi 10 tuổi, có một người đàn ông trung niên đi qua, mặt mày phúc hậu nhận cô làm con nuôi, đưa cô về nhà.Ông muốn tôi kể hết quá khứ của tôi ra, tôi vừa kể vừa khóc . Ông cũng đau thay tôi , ôm tôi vào lòng an ủi.Vài ngày sau , tôi mới biết lí do hàng ngày mà ông buổi tối đi ra ngoài là vào tổ chức sát thủ , tổ chức của ông duy độc một tên Ám. Khi tôi phát hiện nằng nặc đòi ông đưa tôi đi huấn luyện , ông kiên định nói không vì ông không muốn tôi bị thương , nhưng ý chí trả thù của tôi vô cùng lớn nên ông cũng đồng ý.Từ đó tôi phải sống một cuộc sống địa ngục ở đấy, lúc cô muốn bỏ cuộc trong đầu lại toé lên hình ảnh thi thể của mẹ , khiến cô có ý chí kiên cường hơn bao giờ hết.Các anh chị trong tổ chức như tảng băng vậy , nhưng khi nghe cha nuôi tức là lão đại kể lại , cho dù là tảng băng vạn năm cũng mềm lòng .Tôi lại được các anh chị trong tổ chức yêu thương da diết, có món ngon toàn cho tôi, có đồ tốt cũng để cho tôi