Chương 4

Hi Tửu nghiêm trang ngồi trên sô pha, nhìn Tạ Tứ đang nhàn nhã xem iPad, ánh mắt lộ ra vẻ chán nản.

Mắt cô dán chặt vào Ipad trên tay của Tạ Tứ.

Đôi tay của vai ác lão đại được tác giả nguyên tác gọi là bàn tay xinh đẹp có thể bổ não bằng một trăm bộ đoản văn cao H về tay.

Để xứng với đôi bàn tay xinh đẹp này, tác giả còn viết cho anh một bối cảnh “trước khi kế thừa họ Tạ, du học ngành y, được xưng tụng là thiên tài ngoại khoa”.

Bàn tay đẹp + dao mổ, chỉ cần nghĩ về nó là đã có cảm giác rồi.

Trước mặt Tạ Tứ xét qua bóng người, lười nhác nâng mắt lên, liền nhìn thấy “hắn” đứng trước mặt Hi Tửu, mặc áo khoác trắng, trên tay cầm dao mổ.

“Hắn” giơ tay đặt lưỡi dao lạnh lẽo lên môi, đầu lưỡi cố ý vuốt ve kim loại lạnh lẽo.

Biểu tình quạnh quẽ cấm dục, nhưng động tác tràn đầy sắc khí.

Tạ Tứ nhăn mi, người phụ nữ này thế nhưng lại có loại ảo tưởng này với mình?

Anh định mở miệng nói gì đó để chấm dứt hình ảnh xấu hổ này, nhưng lại thấy “hắn” đang liếʍ dao đột ngột dừng lại, máu từ miệng tuôn ra như thác, tiếp theo ầm ầm ngã xuống.

Tạ Tứ:……

Ai da, cái tướng dạng thẳng chân này.

Hi Tửu cầm ly nước trái cây lên nhấp một ngụm, bắt gặp ánh mắt âm u của Tạ Tứ.

Hi Tửu lập tức xoay người một góc, đưa ly nước trái cây trong tay qua: “Ông xã, anh uống đi.”

Tạ Tứ đưa tay bóp chặt gò má nộn thịt của cô, gương mặt tiếu lí tàng đao: “Cô lại đây với tôi.”

Mặt của Hi Tửu bị anh nắm lấy, trong lòng bùng nổ, nhưng trên mặt lại là mỉm cười hài lòng: “Được.”

Hi Tửu bị Tạ Tứ đưa đến thư phòng, nhét cho cô một cuốn sách, Hi Tửu nhìn xuống bìa: “Giới thiệu về những nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác?”

“Mỗi ngày đều phải đọc thuộc lòng mười trang.” Tạ Tứ ấn đầu nhỏ của Hi Tửu, đẩy cô vào góc tường, “Dựa vào tường, học không xong, không được nghỉ ngơi.”

Anh không tin, Mác còn không thể tẩy sạch cái đầu nhỏ rối loạn của cô.

Nếu Mác không làm được, thì còn khái niệm của Mao. (tức là Mao Trạch Đông).

Hi Tửu ôm sách khó hiểu.

Không, đại vai ác như anh làm gì có tư cách ép cô đọc thuộc lòng chủ nghĩa Mác?

Đang muốn cự tuyệt, lại thấy Tạ Tứ nhướng mày uy hϊếp, trong mắt hiện lên vẻ thích thú chờ đợi con mồi: “Cô không muốn nghe lời tôi?”



“Em sao có thể không nghe lời ông xã chứ?” Hi Tửu nghiến răng, ổn định nhân thiết.

Đứng ở góc tường, từ tấm gương phản chiếu của bức tranh trang trí trên tường, Hi Tửu nhìn thấy Tạ Tứ đang ngồi sau lưng trong tư thế giám sát đến cùng.

Hi Tửu không còn cách nào khác là mở sách ra, học thuộc lòng phần lý thuyết nhàm chán giống như ăn màn thầu lớn không có nhân, càng học càng thấy hận. Tạ Tứ nhìn bóng lưng của Hi Tửu, trên người cô hiện lên vô số phụ đề, mỗi người đều mắng anh vô cùng hoa mỹ, không có cái nào giống cái nào.

Tạ Tứ không giận mà buồn cười, gọi cô: “Hi Tửu, cô là trong lòng đang mắng tôi sao?”

Hi Tửu rùng mình, sau đó xoay người, vô tội mà khϊếp sợ: “Tại sao? Em yêu anh nhiều như vậy, làm sao có thể mắng anh được chứ?”

Phụ đề mắng chửi tăng gấp đôi, cộng thêm biểu tình ngoài mặt của cô trông đến là buồn cười.

Tạ Tứ gật đầu: “Nếu cô yêu tôi như thế, vậy học thuộc hai mươi trang đi.”

Hi Tửu đôi mắt trợn trừng.

Aaaaaaaaaa!

Ba đại thạch đầu to lớn như tảng đá từ trên trời giáng xuống nện trên người Tạ Tứ.

Tạ Tứ lắc đầu trước khi định thần lại từ trong ảo ảnh, anh nhìn xuống bản thân rồi ngồi lên ghế, nhưng cảm giác bị cục đá đè trên mặt đất rất rõ ràng.

Anh nhìn về phía Hi Tửu đang âm thầm nghiến răng, như suy tư gì.

Xem ra như anh còn chưa dạy dỗ cô thật tốt.

Nếu cảm xúc của cô quá mức kích động, nó sẽ kéo anh thế giới trí tưởng tượng của cô.

Tạ Tứ vẫn bắt Hi Tửu đọc thuộc mười trang, cuối cùng thì Hi Tửu cũng đọc xong, chân đau nhức, từ bé đến lớn Hi đại tiểu thư còn chưa chịu được cái loại ủy khuất này, hốc mắt đã đỏ lên, ồm ồm trả bài cho Tạ Tứ đúng mười trang kia, sau đó cũng chẳng còn tâm tình mà chống đỡ hình tượng nhân vật, nói mình không thoải mái, trực tiếp trở về phòng.

Nắm cái gối đầu, tưởng tượng ra gương mặt của cẩu nam nhan Tạ Tứ kia, một đấm lại một đấm đánh xuống.

Hi Tửu thở phào một hơi, nằm trên chiếc giường mềm mại.

Nhìn vào tài khoản tiết kiệm của nguyên chủ.

Nhìn thấy là muốn khóc, nguyên chủ sao lại kém như vậy?

Chiếc thẻ chỉ có 538 nhân dân tệ và 80 xu.

Bởi vì nguyên chủ chỉ là một nữ phụ pháo hôi, trong sách miêu tả về Hi gia vô cùng giản lược, từ góc độ này mà nói, nguyên chủ không những không được sủng ái trong nhà họ Hi, thậm chí có thể coi là một nhân vật bị ngược đãi tương tự như cô bé Lọ Lem.

Hi Tửu đã đánh mất ý niệm liên hệ với Hi gia.



Ký ức của nguyên chủ không được đầy đủ, cô sợ rằng việc tiếp xúc với Hi gia một cách hấp tấp sẽ gây ra những rắc rối khác.

Hi Tửu không có tiền vô cùng thống khổ lăn lộn trên giường.

Cuối cùng cô ngồi dậy khỏi giường, lặng lẽ hỏi quản gia muốn một chiếc máy tính xách tay.

Không sao, không có tiền thì cô tự đi kiếm!

Ngoài việc tiêu tiền, cô còn có một sở trường đặc biệt, đó chính là ——

Hi Tửu tìm kiếm một vòng, nhìn thấy được thứ mà mình muốn tìm, vừa lòng nhếch môi lên.

Tạ cẩu, chờ bổn tiểu thư kiếm được tiền rồi, người liền cút đi!

Thành bắc, trong trang viên tráng lệ giống như cung điện hiện đại, Hi gia đại tiểu thư Hi Uyển vẻ mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông đối diện, nếu có người nhà họ Tạ ở đây nhất định sẽ nhận ra anh ta. Người đàn ông này là anh trai của Tạ Tứ, Tạ Ngọc.

Hi Uyển cúi người, chống tay vào lưng ghế sô pha mà Tạ Ngọc đang ngồi, mười phần khí thế: “Anh đã làm theo lời tôi nói chưa?”

Ngửi thấy mùi hương trên cơ thể của Hi Uyển, nhịp thở bình thường của Tạ Ngọc nhanh chóng tăng nhanh: “Tôi đã nói với em trai rằng Hi Tửu không được sủng ái trong nhà họ Hi theo như lời em nói, hơn nữa còn cố ý nói rằng nếu cô ấy ly hôn, khả năng sẽ bị các người khi dễ suốt đời.”

“Tuy rằng em trai tôi bạc tình không khác gì đồng tính, nhưng em ấy sẽ không bao giờ làm những việc như đẩy phụ nữ vào ngõ cụt. Nghe tôi nói xong, hắn không có khả năng ngay lập tức trả Tửu Tửu về.”

Hi Uyển tà mị cười như tổng tài bá đạo: “Tốt.”

Tạ Ngọc giữ chặt Hi Uyển đang muốn đứng dậy: “Tôi đã lừa gạt em trai mình như vậy, khi nào thì em ước hẹn cùng tôi đây…”

Hi Uyển giơ chân đá Tạ Ngọc ra, tàn nhẫn nhìn anh: “Đồ ngốc, tôi đồng ý hẹn hò với anh chỉ để lợi dụng anh. Bây giờ anh không có giá trị gì với tôi nữa.”

Nói xong, tư thái ưu nhã tự phụ mà xoay người rời đi.

Tạ Ngọc không những không tức giận, trong đôi mắt hẹp dài còn bay vài ý cười hứng thú.

Hi Tửu đem kiếm tiền nghiệp lớn khai cái đầu, đang thỏa mãn mà ở trên giường cá mặn, đột nhiên di động tiếng chuông vang lên, nàng xoay người đem điện thoại cầm lấy tới, ghi chú thượng viết hai chữ:

Hi Tửu bắt đầu công việc kiếm tiền, đang mãn nguyện ướp muối trên giường, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cô lật người nhấc điện thoại lên, trên màn hình ghi chú hai chữ:

Người yêu.

Hi Tửu thiếu chút nữa vứt điện thoại đi.

Tình huống này là như thế nào?

Không phải là tình yêu chân thành của nguyên chủ là Tạ cẩu sao?

Dù Tạ cẩu có biếи ŧɦái đến đâu, cũng sẽ không đến mức ở chung một nhà với cô mà còn gọi điện thoại qua, vậy người yêu này là ai?