“Trang chủ, ngươi không sao chứ!” Hồng Đậu vội vàng đỡ lấy Thẩm Lạc Ngôn, gấp đến độ muốn khóc.
Thẩm Lạc Ngôn một chút cũng không cảm động, dù nàng có sốt ruột, cũng chỉ vì sợ chính mình sẽ bị gắn mác quả phụ mà thôi, chỉ cần là nữ nhân, đều sẽ không thích cái danh quả phụ, đặc biệt là Hồng Đậu, nàng vốn tung hoành khắp giới hoàng văn*(*truyện XXX), thật sự là sẽ nhịn không được mà móc nối hai chữ quả phụ này với nội dung mười tám cấm*.
*mười tám cấm: Cấm trẻ em dưới 18 tuổi:))))
Du Tử Tức chậm rãi nói mát, “Xem ra nội thương của Thẩm trang chủ rất nặng nha, có thể nhẫn nại đến tận bây giờ, hẳn cũng coi như cực hạn, bội phục, bội phục.”
“Không ngờ giáo chủ Ma giáo lại đến hôm nay.” La Nhất Bảo phe phẩy cây quạt nói: “Chư vị đều là người có tiếng trên giang hồ, La Nhất Bảo nho nhỏ ta đây chỉ là khách qua đường, liền đi trước một bước vậy.”
La Nhất Bảo dứt lời, thân ảnh lập tức mất tăm, đến khi mọi người ở đây đều cho rằng hắn đã rời khỏi, một cây bạch ngọc trâm trên đầu Hồng Đậu lại biến mất, nàng ngẩng đầu chung quanh, “La Nhất Bảo, ngươi cái kẻ ăn trộm này!”
“Tiểu sinh cũng không thể tay không mà về, cây trâm này của phu nhân rất đẹp, tiểu sinh liền mượn trước thôi.” Thanh âm vọng lại từ trời đêm chậm rãi biến mất, hắn đã thật sự rời đi.
Du Tử Tức quyến rũ cười, “Người khác nếu đã rời đi, vậy mấy người quen chúng ta liền bắt đầu xử lý chính sự nào.”
Hồng Đậu đỡ Thẩm Lạc Ngôn, thần sắc đề phòng.
Thẩm Lạc Ngôn thấy vậy liền thật vui mừng, hóa ra nữ nhân này cũng không phải không có cảm giác nguy hiểm.
Thức Bạch nói: “Ân oán giữa ngươi và ta, không cần liên lụy những người khác.”
“Không sai, giữa ta và ngươi có ân oán, nhưng một Thẩm trang chủ, một Thẩm phu nhân, bọn họ nếu đều muốn che chở ngươi, vậy đương nhiên, ta cũng liền có ân oán với bọn họ.” Nghe ý trong lời của hắn, hẳn là cũng đã ghi hận cả Hồng Đậu và Thẩm Lạc Ngôn.
Hồng Đậu đem Thẩm Lạc Ngôn bảo hộ ở phía sau mình, nói: “Hôm nay nếu ngươi muốn thương tổn Thức Bạch, thì phải qua cửa này của ta trước đã.”
Tiếng nói vừa dứt, nàng nghĩ nghĩ, lại bồi thêm một câu, “Còn có Thẩm trang chủ, ngươi muốn đả thương hắn, cũng phải qua cửa của ta.”
Thẩm Lạc Ngôn bỗng nhiên được nhớ tới…… lại không cao hứng nổi chút nào.
“Vương cô nương thật quyết đoán.” Du Tử Tức cầm lên một lọn tóc dài trước ngực, cười nói: “Lần trước là do ta chưa có chuẩn bị, cũng không thấy Thẩm trang chủ bị thương, nên mới đi trước một bước, hiện giờ…… Chỉ còn lại một mình ngươi có thể đánh, ngươi cho rằng ngươi vẫn là đối thủ của ta sao?”
Hồng Đậu khí thế không giảm, “Không thử một lần thì làm sao biết?”
Khó có khi nàng vốn luôn luôn run sợ, lại có lúc trở nên mạnh mẽ.
Lúc này, trong rừng truyền đến một giọng nói duyên dáng gọi to, “Trang chủ!”
Mọi người nhìn lại, người tới đúng là Phượng Khuynh Liên, đi theo phía sau nàng, còn có Kỳ Chiêu, Phượng Khuynh Liên đi thẳng về phía Thẩm Lạc Ngôn, Hồng Đậu thấy thế, rất có nhãn lực mà bước sang bên cạnh một bước, nhường lại chỗ cho Phượng Khuynh Liên.
Thấy khóe miệng Thẩm Lạc Ngôn có vết máu, Phượng Khuynh Liên sốt ruột nói: “Trang chủ, thương thế của ngươi…… Kỳ đại phu, làm phiền ngươi tới xem cho trang chủ.”
Kỳ Chiêu đang muốn tiến lên, Du Tử Tức bên kia liền mở miệng cười, “Ai da, Thẩm trang chủ thật là có phúc khí, trái ôm phải ấp, Tề nhân chi phúc* thế này cũng thật khiến người ta hâm mộ cực kỳ.”
*Tề nhân chi phúc: Phúc có nhiều vợ
“Là ngươi!” Phượng Khuynh Liên thấy Du Tử Tức, trên mặt không khỏi xuất hiện vẻ xấu hổ và giận dữ.
Nguyên nhân là vì, vào lần trước khi Du Tử Tức tiến công Thẩm Gia Trang, hắn tuy rằng ở trước mặt đám Hồng Đậu là rút lui, kỳ thật hắn còn dạo qua Thẩm Gia Trang một vòng, không khéo…… Bước vào phòng Phượng Khuynh Liên đang tắm gội.
Danh tiết là chuyện lớn, Phượng Khuynh Liên cũng không nói chuyện này cho ai cả, hiện giờ gặp lại Du Tử Tức, trong lòng nàng khó tránh khỏi nhớ lại sự thật chính mình đã bị đùa giỡn một phen, không khỏi tức giận bộc phát.
Du Tử Tức thấy mỹ nhân tức giận sắc mặt đỏ lên, tâm tình rất tốt nói: “Hóa ra không phải sen trắng nhỏ, mà lại là một đóa hoa hồng nha.”
“Chú ý lời nói của ngươi.” Thẩm Lạc Ngôn nhíu mày, đã thấy không vui.
Hồng Đậu hỏi Kỳ Chiêu, “Có gì ăn không?”
Kỳ Chiêu nghĩ nghĩ, gật gật đầu, tiếp theo liền lấy ra một túi cam thảo.
Hồng Đậu vẫy tay, Thức Bạch liền đi tới bên cạnh nàng, nàng lấy ra một phiến cam thảo đưa cho Thức Bạch, lại lấy ra cho mình một phiến, thảnh thơi nhỏ giọng nói: “Vở kịch hai nam một nữ, quả nhiên vĩnh viễn cũng sẽ không lỗi thời, thú vị.”
“Phu nhân…… Chúng ta như vậy có được không?” Bị Hồng Đậu lôi kéo, Kỳ Chiêu cũng hạ thấp thanh âm, thuận tiện cũng cầm lấy một mảnh cam thảo, học theo nàng đưa vào trong miệng.
Thức Bạch cũng ngẩng đầu nhìn Hồng Đậu.
Hồng Đậu bị hành động ngẩng đầu đáng yêu này của Thức Bạch làm cho choáng váng rối tinh rối mù, nàng nựng hai má Thức Bạch, cười hì hì nói: “Dù sao cũng là chuyện của ba người bọn họ, chúng ta an tâm xem diễn là tốt rồi.”
“Phu nhân, Thẩm trang chủ là hôn phu của ngươi.” Thức Bạch xoa xoa mặt mình, nhưng thực ra tâm tình lại rất tốt.
“Hôn phu? Có thể ăn sao?” Hồng Đậu chớp chớp mắt, lại sờ sờ đầu Thức Bạch, tình mẹ bao la mà nói: “Hôn phu cũng không đáng yêu được như tiểu Thức Bạch ngươi.”
Sắc mặt Thức Bạch ửng đỏ.
Trong rừng, giọng nói đè nén tức giận của Thẩm Lạc Ngôn gằn từng chữ một truyền đến, “Phương, Hồng, Đậu!”
Hồng Đậu sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Lạc Ngôn, chỉ thấy hắn đang dùng ánh mắt lạnh lẽo ngập trời nhìn chằm chằm mình, trăm triệu lần không dự đoán nổi, vào lúc có Phượng Khuynh Liên trước mắt, vậy mà hắn vẫn có thể phân tâm nhìn người khác được, Hồng Đậu duỗi tay đem cam thảo đã cắn một nửa chìa qua, lấy lòng cười cười, nịnh nọt nói: “Trang chủ, cam thảo thanh nhiệt giải hỏa này, ngươi có muốn không?”