Hóa ra, hôm đó hắn ta giả bộ không quen biết nàng, là do đang tính toán đâm sau lưng nàng như này đây.
Nàng nghĩ, quan hệ với Phi Nguyệt coi như chấm dứt tại đây!
Kính Nghiêu: “Phi Nguyệt, ám linh căn biến dị, luyện khí lục giai.”
“Trời đất, lại là biến dị linh căn! Còn là luyện khí lục giai.”
“Năm nay cạnh tranh ác liệt ghê.”
Lạc Khê nhíu mày, nhìn về phía người đàn ông áo đỏ đang đứng trên đài, bỗng nhiên nàng nghĩ đến việc lúc đó hắn ta chỉ cần một kiếm là đã hạ gục được yêu thú cao giai, hơn nữa hắn ta lại là người thừa kế của Yêu Vương.
Nàng cảm thấy thực lực của hắn ta không có đơn giản như vậy.
Nàng suy nghĩ một chút, rồi ho khan hai tiếng, lập tức nói: “Việc này đúng là cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Cá mặn cần phải có bộ dáng của cá mặn, sao có thể ngày nào cũng đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ thế này chứ. Căn bản nàng cũng không hề sợ hãi nhé!
Lạc Khê nghĩ tới cuộc sống cá mặn tốt đẹp của mình, vừa muốn lẻn đi, nhưng chân mới bước được một bước, đã bị người khác chặn lại.
“Ai nha, hóa ra là ngươi trốn ở chỗ này!”
Triệu Lâm vốn định tới tìm Mộ Nam Chi để tăng độ hảo cảm, ai ngờ lại thấy được một màn thú vị như thế này.
“Không phải là ngươi cảm thấy tư chất quá kém, sợ mất mặt nên muốn chạy trốn đó chứ?”
Giọng nói của hắn không lớn cũng không nhỏ, nhưng đúng lúc Mộ Nam Chi ở phía bên kia lại nhìn về phía bên này, ánh mắt của Phi Nguyệt cũng mang theo sự nghiền ngẫm.
Cuối cùng, tu sĩ đi theo Triệu Lâm cũng tới tham gia náo nhiệt, nhân cơ hội này, cao giọng nói: “Trưởng lão, vị đệ tử này giống như đang vội, không bằng cho nàng ta kiểm tra sớm một tí.”
Lạc Khê: Ngươi mới đang vội, cả nhà ngươi mới đang vội!
“Ta. . .”
Lời này vừa nói ra, nàng có muốn chạy cũng không chạy được, bởi vì Kính trưởng lão đã đồng ý kiểm tra nàng trước.
Nàng trừng mắt nhìn bọn họ, bước ra khỏi đám người, đặt tay lên trên quả cầu.
Kính Nghiêu: “Thủy mộc song linh căn, luyện khí nhất giai, qua.”
Triệu Lâm nghe xong lời này, ánh mắt không tin nổi nhìn về phía Lạc Khê.
Bên cạnh còn có không ít người đang đứng xem náo nhiệt. Trước đây Triệu Lâm thích đi hạ thấp tu sĩ khác, khiến cho không ít người có ấn tượng xấu với hắn ta. Lần này hắn ta làm khó một tiểu cô nương, lại còn bị vả mặt, mọi người đều vui sướиɠ khi người gặp họa*.
(Vui sướиɠ khi người gặp họa: cười trên nỗi đau của người khác, cười hả hê)
“Một đại nam nhân lại đi làm khó một tiểu cô nương, thế thì còn ra thể thống gì?”
“Tuy nói song linh căn tư chất không phải là tốt nhất, nhưng tuyệt đối cũng không kém, rõ ràng là cố ý hạ thấp người ta.”
“Nghe nói linh căn của hắn ta là dùng quan hệ, còn phải bỏ ra một số tiền lớn để mua tẩy tủy đan, tư chất này còn không bằng cô nương nhà người ta.”
Triệu Lâm nghe những lời bàn tán, sắc mặt hắn ta lúc trắng lúc đỏ, phản bác thêm vài câu thì lại giống như đang giấu đầu lòi đuôi.
“Ngươi là đồ lừa đảo, chính ngươi nói bản thân không có tu vi cơ mà!”
Lúc này, tu sĩ áo tím đã tiến lại gần.
Lâm Kỳ thấy bọn họ đang cố tình làm khó Lạc Khê, hắn ta liền nhíu mày nói: “Triệu Lâm, mọi chuyện đều phải lưu lại đường lui cho mình, đừng làm quá mức.”
Tu sĩ đứng bên cạnh Lâm Kỳ đã sớm không vừa mắt với cách ứng xử của Triệu Lâm, cũng gật đầu phụ họa: “Tính tình của ngươi đúng là nên thu liễm một chút. Nếu trong tương lai, người ta là đệ tử thân truyền, sau này ngẩng đầu cúi đầu đều thấy nhau, thế còn không phải là tự làm hại mình sao?”
Triệu Lâm nhìn bọn họ, tâm trạng càng không tốt, thái độ cực kỳ kiêu ngạo: “Các ngươi cho rằng đệ tử thân truyền đi đâu cũng có à? Nếu nàng ta là mười, à không, là 30 người đứng đầu thì ta sẽ quỳ xuống gọi nàng ta hai tiếng sư tỷ!”
“Đã kiểm tra tư chất xong, những người có ngọc bội ánh vàng thì theo ta tiến vào đại điện!”
Các tu sĩ hoàn hồn, chỉ mới xem náo nhiệt thôi mà kiểm tra tư chất đã kết thúc rồi.
Triệu Lâm nghe thấy thế, cao ngạo nhìn Lạc Khê. Sau đó hắn ta nhìn thấy ngọc bội ánh vàng bên hông Lạc Khê, trong nháy mắt, đồng tử co rút lại.
Cũng lúc đó, hắn ta nghe được Kính trưởng lão gọi tên theo bảng xếp hạng: “Lạc Khê! Ngươi ở đâu?”
“Tới đây trưởng lão!” Một thanh âm mềm mại của thiếu nữ vang lên.
Hắn ta nghĩ lại, hình như tên này có chút quen quen. Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn ta quay đầu nhìn về phía bảng xếp hạng. Lúc nhìn thấy tên trên cùng của bảng xếp hạng, trong nháy mắt, cả người hắn ta đông cứng.
Nàng không chỉ lọt top 30 người, mà còn là người đứng đầu trên bảng xếp hạng!
Mọi người ở đây đều rất kinh ngạc, họ nhìn thấy Lạc Khê đang quay đầu cười với tu sĩ áo vàng kia: “Tỷ đệ thì vẫn nên bỏ đi, ta không cần đồ đệ đệ bất hiếu như ngươi!”
Mọi người ở đây cũng nhanh chóng phản ứng lại.
“Hóa ra là Lạc cô nương, mỗi bí cảnh đều đạt 1000 điểm, hiện tại đã được 3000 điểm! Tư chất quá nghịch thiên* rồi!”
(Tư chất nghịch thiên: tư chất không còn theo lẽ trời, mạnh đến nỗi vượt qua cả lẽ trời)
“Lúc thí luyện tâm ma ta có nhìn qua, lúc đó nàng đã hơn 2000 điểm, có nghĩa là, gần như đạt điểm tuyệt đối, tâm tính như vậy thì không thể đυ.ng đến rồi!”
“Người đời đều nói tính tình của đại tiểu thư Lạc gia không tốt? Xem ra chuyện gì cũng phải tận mắt thấy mới tin được, may mắn vừa nãy chúng ta chỉ đứng xem, không nói năng lỗ mãng với nàng.”
“Còn không phải sao, lúc nãy tu sĩ áo vàng kia thật ngang ngược, giờ đυ.ng tới cái đinh sắt luôn rồi chứ còn gì nữa? Về sau gặp người ta thì không phải là hắn ta phải đi đường vòng sao?”
Cho đến lúc bóng dáng Lạc Khê biến mất trước mặt mọi người, âm thanh nghị luận vẫn kéo dài mãi không dứt. Triệu Lâm cảm thấy vô cùng mất mặt, vung tay áo kéo đệ đệ hắn ta rời đi, giống như đang hoảng loạn bỏ chạy vậy.
Ở phía bên kia, Lạc Khê đi theo chín người khác bước vào đại điện, trong lòng nàng hết sức hoảng hốt. Vừa rồi ở bên ngoài còn tiêu sái là vì không chịu được dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của tên kia, nhất thời thì sảng khoái rồi, nhưng mà nàng lại quên mất hậu quả.
Nàng nhớ là ngay từ đầu, nguyên chủ không có linh căn, cũng không có tu vi, cửa thứ hai nàng ấy cũng nhờ sự giúp đỡ của Phi Nguyệt mới qua được. Theo lý mà nói, thì nàng phải bị loại rồi mới đúng chứ. Sao đột nhiên bây giờ nàng lại có cả linh căn và tu vi thế này?
Hơn nữa nàng đã vào môn phái luôn rồi, phải làm sao bây giờ?
Nàng mang theo tâm trạng lo lắng tiến vào cửa lớn Huyền Ngọc Môn, cũng không kịp nhìn cảnh sắc bên trong.
Giống như cảm nhận được sự lo lắng của nàng, ấn ký màu đỏ giữa trán nàng sáng lên. Hoa văn lại là là phượng hoàng đang bay lượn trên thiên cung.