Chương 8: Em Không Còn Sức (H)

Nếu như có thể, Cố Ninh Du rất muốn nhìn xem Bùi Tư Viễn bây giờ có biểu tình gì, đáng tiếc trong căn phòng kéo rèm cửa sổ tối tăm không ánh sáng, hai mắt cô cơ hồ tối sầm lại, cái gì cũng không thấy rõ.

Cũng chính vì vậy, cảm giác các giác quan thân thể bị phóng đại vô hạn, cô có thể rõ ràng cảm giác được vật cứng trong cơ thể cô nặng nề nghiền qua, mỗi một điểm mẫn cảm trong thân thể cô đều được chiếu cố đến, cho dù là dùng từ dục tiên dục tử để hình dung cảm giác hiện tại của cô cũng không quá đáng.

"Viễn Viễn, em... Em không thể... Ư a, em không còn sức..."

Vừa rồi khi bị anh đè dưới thân, cô đã bị anh thao cho tiết ra một lần, mà anh vẫn chưa bắn, hưng trí không giảm ôm eo vớt cô từ dưới thân anh lên, đổi thành tư thế cưỡi ngựa, nhưng cả người Cố Ninh Du đều mềm nhũn không có khí lực, mới vừa mới động hai cái đã nằm sấp trên vai anh ủy khuất kể khổ.

Lúc này Bùi Tư Viễn lại biến thành bộ dáng quen thuộc mà cô biết, không trả lời câu nào khiến cô cảm thấy xấu hổ, chỉ mím môi nâng mông cô lên, nâng cô lên cao lại nặng nề buông xuống, cô có thể cảm nhận được bầu ngực của mình đung đưa trên không trung không tìm được trọng tâm, nếu như bật đèn lên, thoạt nhìn nhất định cực kỳ phóng đãng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Ninh Du đỏ bừng, khóe mắt còn treo nước mắt, nhưng là bởi vì sảng khoái. Tư thế này thật sự quá kịch liệt, lúc bị anh buông xuống, qυყ đầυ khổng lồ của anh cũng có thể đâm vào miệng tử ©υиɠ cô. Trước kia cô chưa từng bị anh thao sâu như vậy, cảm giác nơi sâu nhất trong cơ thể đều bị đυ.c ra khiến cô có chút sợ hãi. Cô ngẩng đầu lên tìm môi Bùi Tư Viễn, lại chỉ hôn lên cằm anh.

"Viễn Viễn, không được. Không thể như vậy..."

Bùi Tư Viễn rốt cục lại mở miệng: "Vì sao không được? ”

Nói xong, anh lại một lần nữa ưỡn thắt lưng lên trên, Cố Ninh Du bị động tác của anh làm cho hoảng sợ, cô theo cằm Bùi Tư Viễn hôn lên trên, cuối cùng cũng hôn lên môi anh.

"Quá sâu. Em, em có chút sợ hãi..."



Cố Ninh Du nhất định không biết bộ dáng lấy lòng người khác của cô đáng yêu đến mức nào, cô quả thật thành công lấy lòng Bùi Tư Viễn. Anh ấn eo cô cọ xát trên đầu trứng gà cứng rắn kia, có vài phần tư vị lưu luyến không rời, nhưng rốt cuộc vẫn không đi sâu vào.

Lại ở tư thế này di chuyển hơn trăm cái, động tác của Bùi Tư Viễn càng ngày càng nhanh, Cố Ninh Du ý thức được cái gì, vội vàng nói: "Viễn Viễn, anh... Anh sắp bắn à? ”

Bùi Tư Viễn không để ý tới cô, hông vẫn nặng nề va chạm vào người cô, Cố Ninh Du cũng có chút nóng nảy, "Anh... Không được, anh ra ngoài ngay! ”

Ngay khi cố Ninh Du vừa dứt lời không bao lâu, cô đã cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng kịch liệt dày đặc tưới vào sâu trong huyệt đạo của cô, nóng đến mức hoa tâm cô tê dại, thân thể run rẩy lại chết đi một lần nữa.

Thân thể thoải mái, lý trí cũng đã trở lại, Cố Ninh Du có chút tức giận, nhưng cũng không dám dùng giọng điệu quá mức chỉ trích anh, chỉ nhỏ giọng oán giận, "Anh... Em đã bảo anh đừng bắn... Anh làm sao..."

"Xin lỗi." Bùi Tư Viễn ngược lại hào phóng nói lời xin lỗi, "Anh không phải cố ý, lần sau sẽ không. ”

Giọng điệu Bùi Tư Viễn thành khẩn, Cố Ninh Du lại ở trong lòng đặt một dấu chấm hỏi, vừa rồi cô đã nhắc nhở anh, nếu anh muốn rút ra hoàn toàn kịp, nhưng anh lại coi lời nói của cô là gió thoảng bên tai... Anh thực sự không cố ý sao?

Hay là do cô bụng ta suy ra bụng người à?

Hơn nữa, cái gì gọi là lần sau sẽ không? Chẳng lẽ lần sau anh còn muốn không mang bao để làm cô như vậy?

Không thể, đó không phải là phong cách của anh.