Chương 33: Lời Thật Lòng

Bùi Tư Viễn không lên tiếng phản bác nữa, vậy tức là ngầm thừa nhận, Cố Ninh Du cũng không biết anh có vấn đề gì, sao đột nhiên nổi hứng muốn nghe lời yêu thương của cô dành cho anh, nhưng cô vẫn tiếp tục nói theo ý anh muốn: “Em thích anh rất nhiều năm, cho nên em nhìn thấy anh sẽ ướt, cho nên em...”

Bùi Tư Viễn lặp lại vấn đề anh đã hỏi một lần nữa: “Lời thật lòng?”

... Đây không phải là thiết lập tính cách của cô sao, chẳng lẽ còn có thể giả?

Trên thế giới này, chỉ sợ không tìm ra người nào thích Bùi Tư Viễn hơn Cố Ninh Du.

“Đúng ưʍ... Đương nhiên là lời thật lòng của em...”

Bùi Tư Viễn lại hỏi: “Chỉ đơn giản là thích thôi, không có bất kỳ nguyên nhân nào khác?”

Có thể là vì nguyên nhân gì?

Anh rốt cuộc muốn hỏi cái gì?

Cố Ninh Du chỉ cảm thấy Bùi Tư Viễn đang cố ý làm khó cô bắt nạt cô, rõ ràng đã nói trả lời đúng thì sẽ thỏa mãn cô, bây giờ lại không thực hiện lời hứa, cô càng nghĩ càng tủi thân, tủi thân đến nỗi không muốn trả lời anh, nếu như đôi mắt không bị cà vạt bịt kín, lúc này nước mắt của cô chắc chắn đã rơi xuống.

“Không khóc” Giọng nói Bùi Tư Viễn đột nhiên trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng giống như đang dỗ dành cô, như thể cô là một báu vật quý giá được anh nắm giữ nâng niu trân trọng trong lòng bàn tay.

Cố Ninh Du không kìm được cảm thấy lòng mình lại rung động một lần nữa, cô cảm giác như trái tim mình đã được người ta đặt vào một đại dương tình yêu, nơi đó ấm áp khiến cô gần như trầm mê.

“Cố Ninh Du” Bùi Tư Viễn thở dài một hơi, sau đó thấp giọng hỏi cô: “Có ai từng nói với em, em căn bản là một đồ ngốc cái gì cũng không hiểu không?”

Thì ra anh vòng tới vòng lui nói nhiều như vậy chính là muốn mắng cô?!

“Em mới không phải là đồ ngốc!” Cố Ninh Du cực kỳ bất mãn, cái khác cô cũng đành nhận, nhưng nói cô ngốc tuyệt đối không được: “Thành tích của em vẫn luôn rất tốt, còn nhiều lần thi đứng đầu khối nữa cơ...”



“... Quên đi.”

Thanh âm Bùi Tư Viễn rất thấp, Cố Ninh Du đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không nghe rõ một câu này của anh nói gì, cô nghi hoặc hỏi: “Viễn Viễn, vừa rồi anh nói gì? Em không có nghe rõ…”

Bùi Tư Viễn trả lời cô: “Còn muốn không?”

Cố Ninh Du cảm thấy vừa rồi anh nói khẳng định không phải câu này, nhưng cũng không muốn hỏi thêm, tuy rằng vừa rồi bọn họ đã xoay chuyển đề tài thật lâu, nhưng thân thể cô vẫn chưa được thỏa mãn, cô ôm lấy cổ Bùi Tư Viễn, cúi đầu hôn lên mặt anh, sau một hồi mò mẫm cuối cùng cũng hôn được môi mỏng của anh.

“Muốn... Vốn dĩ vẫn không đủ...”

Cô vừa mới nói xong, Bùi Tư Viễn đã ấn bả vai đè cô dưới thân, côn ŧᏂịŧ thô dài mạnh mẽ đâm vào, tìиɧ ɖu͙© kí©h thí©ɧ như vậy làm cho cô toát mồ hôi đầm đìa, thở dốc liên tục, không bao lâu đã đạt tới cao trào.

Bùi Tư Viễn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất thần sau khi lêи đỉиɦ của cô, lại hỏi tiếp: “Còn muốn không?”

“Muốn... Muốn...Viễn Viễn...”

Thật là một tiểu dâʍ đãиɠ dục cầu bất mãn, Bùi Tư Viễn thầm nghĩ.

Nếu như có thể...

Bùi Tư Viễn nhấc hai chân của cô quấn lên người anh, mím môi ra sức va chạm vào trong huyệt động của cô, cúi đầu hôn cô để ngăn bờ môi cô thốt ra câu nào khác.

Nếu như có thể...

Anh thật sự muốn đè cô ở dưới thân chơi tới chết.