Chương 32: Thoải Mái (H)

Chẳng biết từ lúc nào Bùi Tư Viễn lại nhặt chiếc cà vạt bị ném ở một bên lên, bịt kín ánh mắt của cô lần nữa, sau đó ngậm lấy môi cô nặng nề mυ"ŧ vào, quấy động đầu lưỡi cô phát ra tiếng nước chậc chậc, trong động tác đều có giọt nước mập mờ chảy xuống giữa môi và răng bọn họ.

Bị anh hôn như vậy, cho dù cô muốn nói cái gì cũng hữu tâm vô lực, cô phát hiện trong mấy lần làʍ t̠ìиɦ này Bùi Tư Viễn hình như rất không thích mình nhìn thấy anh, nếu không phải tắt đèn làm cho cô không nhìn thấy thì cũng là che mắt của cô...

Chẳng lẽ đây là sở thích tìиɧ ɖu͙© của anh?

Nhưng trước kia anh không như vậy, kiếp trước cô đã làm qua với anh rất nhiều lần, không hề phát hiện anh thích chơi kiểu này, chính xác mà nói, anh thường không nghĩ ra tư thế gì mới ở phương diện này, nhưng cơ thể cô luôn có phản ứng nồng nhiệt mỗi lần làʍ t̠ìиɦ, bởi vậy khi làm với anh, lần nào cũng đều dễ dàng lêи đỉиɦ...

Phát hiện Cố Ninh Du thất thần, Bùi Tư Viễn dùng sức cắn cắn môi cô, động tác dưới thân cũng ngừng lại, anh nắm cằm cô, giọng nói luôn bình tĩnh lúc này mang theo vài phần lạnh lùng, tự dưng khiến Cố Ninh Du có chút sợ hãi: “Đang suy nghĩ cái gì?”

Cố Ninh Du không nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt anh, nhưng cũng có thể đoán ra hiện tại anh có vẻ không vui, đàn ông đại khái đều là như vậy, cho dù đối mặt với cô gái mình không yêu, cũng không hy vọng cô gái đó thất thần khi đang làʍ t̠ìиɦ.

Nhưng cô có thể trả lời thế nào? Cũng không thể nói cô đang nghĩ đến anh, nhưng chẳng qua là nghĩ đến chuyện kiếp trước được.

“Không nghĩ gì cả, em chỉ...Bị anh làm cho quá thoải mái...” Cố Ninh Du không muốn chọc Bùi Tư Viễn tức giận, hoặc có thể nói là không dám, cô lấy lòng tiến tới hôn anh, mềm giọng làm nũng với anh, sợ người đàn ông này lại ghi nhớ một món nợ của cô trong lòng: “Viễn Viễn, anh đừng dừng lại, làm em tiếp đi...”

Hẳn là Bùi Tư Viễn đã tin lý do thoái thác của cô, côn ŧᏂịŧ cứng ngắc của anh lại đâm mạnh vào cơ thể cô, động tác vừa hung ác vừa vội, chỗ giao nhau của côn ŧᏂịŧ và tiểu huyệt không ngừng vang lên tiếng nước, kɧoáı ©ảʍ liên tiếp không ngừng tích tụ dưới thân, gần như đạt đến cực khoái tột cùng, nhưng đúng vào lúc này Bùi Tư Viễn lại ngừng lại.

“Câu trả lời trước đó em nói với anh, bây giờ nói lại lần nữa.”

“... Câu trả lời gì?”



Anh nói chuyện không đầu không đuôi, mà lúc này trong đầu Cố Ninh Du chỉ tràn đầy ham muốn, cô không còn sức lực để suy nghĩ đến thứ gì khác, cô cố gắng chuyển động dưới mông, muốn mượn hành động này để có thêm nhiều cảm giác sung sướиɠ, phát hiện ra động tác của cô, Bùi Tư Viễn đưa tay giữ eo cô thật chặt.

“Trả lời đúng thì cho em.”

Người này sao lại như vậy?

Sau khi phát hiện sức lực của mình không sánh bằng ai kia, Cố Ninh Du nhận mệnh bắt đầu nhớ lại những lời cô đã nói với anh, cô suy nghĩ một chút, đầu tiên là thăm dò nói: “Bởi vì anh khiến em rất thoải mái... Cho nên em...”

“Không đúng.” Bùi Tư Viễn không hài lòng với câu trả lời của cô, trực tiếp ngắt lời: “Nghĩ lại lần nữa.”

“Em muốn anh, muốn làm cùng anh...”

“Vẫn không đúng.” Bùi Tư Viễn ưỡn lưng đỉnh đỉnh lên trên, Cố Ninh Du vừa mới cảm nhận được vài phần kɧoáı ©ảʍ anh liền ngừng lại: “Nghĩ tiếp đi.”

Rốt cuộc anh muốn nghe cái gì trời?

Cố Ninh Du nhíu mày, cố gắng nhớ lại từng câu cô nói với anh, nghĩ đến phúc chí tâm linh*, chẳng lẽ điều anh muốn nghe là...

* Phúc chí tâm linh (福至心灵): Khi điều tốt lành đến thì đầu óc trở nên nhạy bén

“Em thích anh...”