Mà ngày đó là vừa lúc là cửu cửu Tết Trùng Dương.
Tuy rằng nói như vậy có vẻ quá lạnh nhạt, nhưng trong lòng ông ta hy vọng đứa nhỏ này đã ch·ết, dù sao là ở ngoài thành, về sau dọn đi Giang Nam, Lý Kiều vẫn là đại cô nương thanh thanh bạch bạch.
Nhưng Lý kiều bị phát điên rồi, luôn nói rằng có người cướp con của cô ta đi, tay luôn làm hành động bế con.
Lý Tham vội chạy nhanh trở về kinh thành, cố gắng mời đại phu tốt nhất cứu trị, nhưng hoàn toàn vô phương cứu chữa. Dù có chuyện gì xảy ra Lý kiều vẫn luôn lặp lại một động tác trông rất đáng sợ lại quỷ dị.
Vốn định chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa như không, Lý Tham cũng không thể làm rõ chuyện đứa nhỏ này thật sự ch·ết kỳ quặc hay không, hơn nữa bà đỡ kia một mực chắc chắn lúc ấy đứa nhỏ sinh ra tới liền đã ch·ết.
Chuyện đau đầu nhất vẫn là Lý kiều là chưa kết hôn đã có thai, nếu truyền ra thì bất luận như thế nào đều là Lý gia mất mặt.
Lý Tham không phải người giàu có, ông ta chỉ là buôn bán nhỏ, mở cửa hàng bánh ngọt nho nhỏ, mướn vài đầu bếp nữ thôi.
Ở cổ đại, con gái chưa kết hôn đã có thai khiến người khác khinh thường. Huống chi còn muốn làm loạn trên công đường, vô luận như thế nào đều là không có lợi cho Lý gia.
Một bên không dám làm lớn chuyện, một bên lại đau lòng cho con gái, nghĩ trước sau gì vẫn nên tới Đại Lý Tự báo án trẻ con mất tích. Con người luôn có điểm mê tín, luôn cảm thấy đứa bé kia cảm thấy chính mình chết quá oan khuất. Ông ta tính sẽ làm một hồi pháp sự siêu thoát cho nó, nhưng là đầu tiên cần tìm được thi thể về.
Nhưng vấn đề là, trẻ con đều lớn lên không sai biệt lắm. Cổ đại cũng không có nghiệm DNA, bản thân Lý Tham cũng chưa gặp qua đứa bé kia, tìm như thế nào tìm?
Nghe Lý Tham trình bày, Cố Yến vẫn chưa có bên phản ứng, chỉ là nhàn nhạt nói: “Nữ nhi ngươi hiện tại đang ở nơi nào?”
Lý Tham liếʍ liếʍ môi, nói: “Còn ở trong nhà.”
Nhà của Lý Tham nằm ở đoạn đường hẻo lánh trong kinh thành, Ôn Ngư một đường đi tới, cảm thấy kinh thành ngày xưa là một nơi thần kỳ.
Theo Lý Tham nói, hàng xóm láng giềng xung quanh có vô số tửu lầu tiệm ăn. Mùa đông có ngọn đèn dầu thắp sáng, mùa hè lại có liễu rủ, dù ban ngày hay ban đêm đều náo nhiệt. Cách đó không xa có sườn núi giả nhỏ cách ngăn, sau sườn núi giả nhỏ, chính là một phòng bài thấp bé. Nếu là ban đêm, bên kia sườn núi nhỏ, tiếng nói cười vui vẻ cùng hương cơm của các thiên kim ăn chơi trác táng ném tiền.
Bởi vì Lý tham không muốn lộ ra việc này, cho nên năn nỉ Cố Yến cùng Ôn Ngư không cần mặc quan phục, dù Ôn Ngư không có quan phục.
Cô là pháp y, theo lý cô có thể không tham gia, chuyện nên làm đã làm xong. Nhưng án mạng một ngày chưa phá xong, đối với cô mà nói là tương đương chuyện người ở sau lưng như hổ rình mồi muốn gi·ết cô làm người chịu tội thay bất cứ lúc nào.
Tuy rằng cô cũng không rõ được vì cái gì tên đó vẫn muốn ám sát cô. Hoặc là đầu óc tên đó có vấn đề bệnh nặng gì đó, hoặc là tên đó cảm thấy đầu óc Cố Yến có vấn đề.
Hiện tại cô không có năng lực tự bảo vệ mình, tốt nhất vẫn bám dính Cố Yến cùng một chỗ là an toàn nhất.
Cố Yến cùng cô đi đến nhà của Lý gia, Ninh Cung phụ trách điều tra thêm.
Lý Tham khách khách khí khí tiếp đón đi vào, tổng thể tòa nhà tương đối nhỏ, chung quanh cũng tương đối an tĩnh, bọn họ đến lúc gần chập tối.
Mới vào còn chưa tới gian phòng Lý kiều ở, đã ngửi thấy mùi thuốc nồng đậm, Ôn Ngư ngửi ra được mùi xạ hương nồng đậm. Cô nhíu mày lại, Lý Tham lại cho rằng cô cảm thấy này hương vị khó ngửi, vội chắp tay nói: “Tiểu nữ hay phải uống thuốc, dược lượng thập phần lớn, chỉ sợ cô nương khó chịu.”
Ngược lại làm Ôn Ngư có điểm ngượng ngùng, vội vẫy vẫy tay nói: “Không phải, ta chỉ cảm thấy mùi xạ hương có chút quá nặng, Lý kiều mới vừa sinh hài tử, xác định phải dùng xạ hương mạnh như vậy?”
Lý Tham nghe xong mặt liền trắng bệnh, “Xạ hương? Đây là đại phu kê đơn dược mà!”
Ông ta nói như vậy khiến Ôn Ngư có điểm không xác định, chủ yếu là mùi xạ hương vô cùng rõ ràng. Nhưng đã học y sẽ không thể nào không biết, dù cô là pháp y.
Cô nhìn Lý tham hai bên tóc mai có chút hoa râm, lại nghĩ thầm hiện tại còn chưa nhìn thấy Lý Kiều đâu, nói: “Trước tiên dẫn ta đi gặp Lý Kiều đi.”
Ôn Ngư vốn dĩ muốn Cố Yến đi vào trước, rốt cuộc anh ta là sếp lớn, nhưng Cố Yến hơi rũ mắt, lui về phía sau hai bước, đứng ở sườn biên.
Trong chớp nhoáng, Ôn Ngư bỗng nhiên hiểu ý tứ của anh ta.